Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Tần Tiêu vẫn giữ nguyên nụ cười, khẽ gật đầu xác nhận.
Ta vui mừng reo lên: “Phu quân thật lợi hại, thế mà khiến các tửu lâu tứ hải ngũ hồ đều đặt bán vằn thắn của chúng ta.”
Tần Tiêu xoa đầu ta: “Đúng vậy, đều nhờ tay nghề gói vằn thắn của nàng quá ngon, khiến người khắp nơi đều muốn nếm thử.”
Ta ngồi ở mép giường líu ríu kể chuyện, Tần Tiêu lặng lẽ lắng nghe, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhìn gương mặt an tĩnh lúc hắn ngủ, ta ngây người.Nam nhân này, thật đẹp.
Dù là kẻ tàn phế, Nhưng gương mặt hắn như được gọt bằng dao, ngũ quan tinh tế, Dáng vẻ anh tuấn, nhìn mãi không chán.
Cứ nhìn như thế, cơn buồn ngủ kéo đến, Ta ngả người, tựa vào hắn mà ngủ thiếp đi.
Trong giấc mộng ngọt ngào đêm ấy, Ta mơ thấy có người ôm lấy ta, Khẽ thì thầm bên tai: “Nàng là phúc phận cả đời của ta.”
…….
Tần phủ dần cảm nhận được sự thay đổi nơi Tần Tiêu.
Người ta bắt đầu truyền tai nhau—vị gia chủ Tần gia năm xưa đã quay lại.
Tần Tiêu dấn thân vào các ngành nghề mới, lợi nhuận cũng ngày một tăng cao.
Phủ đệ từ nhỏ hẹp trở nên rộng lớn.
Tỳ nữ gia nhân mỗi ngày mỗi đông. Những kẻ qua lại đều là quý nhân danh tiếng.
Cuối cùng, Tần Tiêu lại được sắc phong làm hoàng thương.
……
Mà ta… biết rằng, mình nên rời đi.
Ta mang theo tờ hưu thư năm xưa Tần Tiêu từng viết, Để lại bức thư từ biệt.
Vì ta chẳng biết chữ, nên ta dùng cách vẽ.
Trong tranh là một nhánh cây—tượng trưng cho ta. Thế gian rộng lớn, ta muốn đi nhìn cho thỏa.
Chỉ là một cành cây, một mặt trời, một ngọn núi…
Ngày thứ hai sau khi rời đi, ta bị một đám người chặn đường cướp xe.
Khi bị đưa xuống xe ngựa, nhìn căn viện quen thuộc trước mắt, lòng ta ngẩn ngơ.
Khi ấy, Tần Tiêu đẩy xe lăn bước vào phòng ngủ từng thuộc về hai chúng ta.
Khuôn mặt hắn đầy phẫn nộ: “Tại sao đi? Vì sao muốn rời khỏi ta?”
Ta “à” một tiếng, lưỡng lự chẳng biết đáp sao.
Tần Tiêu đột ngột nắm chặt tay ta, giọng khẩn thiết: “Hà Nhi, có thể đừng đi không? Ngoài nàng ra, ta chẳng còn gì cả…”
Ta cầm chặt tờ hưu thư hắn từng để lại, giọng nghẹn ngào: “Phu quân chẳng phải từng không thích thiếp, chê thiếp thô lậu, còn viết hưu thư muốn bỏ thiếp sao?”
Ta rõ ràng cảm nhận được lưng Tần Tiêu khẽ run lên.
Hắn nhìn tờ giấy trong tay ta, đoạt lấy, chỉ vào dòng chữ: “Hà Nhi, đây đâu phải là hưu thư. Ai nói với nàng là hưu thư chứ?”
Ta uất ức nhìn hắn: “Rõ ràng là phu quân bảo thiếp cầm rồi cút đi…”
Hắn vừa giận vừa buồn cười, cười mà như muốn khóc: “Đã không biết chữ, sao không nói sớm?”
Ta nghẹn một hồi mới cúi đầu đáp: “Thiếp sợ… chàng chê thiếp quê mùa, không xứng…”
Hắn rút phong thư ra, từng chữ từng chữ đọc lên.
Thì ra trong thư viết: “Có khả năng nàng đã giẫm trúng chỗ trọng yếu của ta. Ta ngượng chẳng tiện hỏi đại phu, muốn nhờ nàng dò thử xem liệu có bị thương hay không. Thật sự… rất đau!”
Ta nghe xong, tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn, ánh mắt không khỏi liếc xuống phía dưới:
“Cái ấy… phu quân, chỗ đó… vẫn còn dùng được chứ?”
Tần Tiêu nghiến răng đến mức suýt nát cả hàm, Hắn nắm lấy ta, ép ta ngồi hẳn lên chân hắn. Không biết từ đâu hắn lấy ra sức mạnh như vậy, Lần này ta vùng vẫy thế nào cũng không thoát nổi…
……..
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Giờ đây ta đã mang thai, tay ôm bụng lớn, mắt nhìn lũ tiểu tử đang lăn lộn tuyết trắng ngoài sân như một bầy khỉ nhỏ.
Trong tay ta là chiếc roi mây, ta vung nhẹ lên trời một cái.
Vừa thấy ta xuất hiện, lũ nhãi con lập tức nhào về phía nam tử đang ngồi xe lăn,
Miệng gọi vang: “Phụ thân, cứu mạng! Mẫu thân thật đáng sợ!”
Ta cạn lời nhìn lũ hài tử bám chặt lấy Tần Tiêu, thân mật chẳng khác gì khỉ con ôm gốc cây,
Cắn răng nghiến lợi mà nghĩ: Tiên sư nhà ngươi! Không phải nói chỗ đó… không còn hữu dụng nữa hay sao?
Thế mà giờ lại sinh ra cả một bầy tiểu hỗn đản thế này là sao hả?