Quay lại chương 1 :
Tần Tiêu hiếm khi dịu giọng nói: “Bên ngoài đang mưa, đêm nay khỏi phải ra chợ nữa.”
Ta vuốt ngực, mừng rỡ nói: “May mà có mưa, bằng không hôm nay lại thất thu bạc rồi.”
Nói xong, ta vén chăn, vội vàng xuống giường: “Phu quân, đã dùng tối chưa?”
Tần Tiêu suy nghĩ giây lát rồi gật đầu: “Mẫu thân cùng mọi người đã dùng xong, phần của chúng ta còn hâm trong bếp, chỉ việc đem vào là được.”
Ta sững lại, vốn định hỏi vì sao không cùng lão phu nhân dùng bữa. Song lại nghĩ thôi, hỏi ra chỉ sợ hắn lại nổi giận vô cớ.
Trong bếp đang hầm canh sườn, trên giá hấp còn đặt mấy chiếc màn thầu.
Ta xếp canh và bánh lên mâm, rồi đem vào nội thất của hai người.
Tối nay, khẩu vị Tần Tiêu không tệ, ăn liền hai bát canh sườn và hai chiếc màn thầu.
Ăn xong, ta thu dọn bát đũa mang đi rửa.
Khi trở lại phòng, liền thấy Tần Tiêu đang ngẩn ngơ nhìn giường.Ta bỗng rợn da gà, chẳng lẽ lại có chuột?
Ta cố nén lòng muốn bỏ chạy, nhìn kỹ giường chiếu – vẫn sạch sẽ, không có gì cả, Chỉ có một ít nếp nhăn do ta ngủ để lại.
Biết Tần Tiêu có tật sạch sẽ, ta có chút ngượng ngùng nói: “Thiếp thay ga giường khác cho chàng vậy.”
Tần Tiêu chợt nắm lấy tay ta: “Không cần, vẫn sạch.”
Thấy gương mặt hắn dịu dàng, ta mới yên lòng tin lời hắn.
Đêm ấy, ta vẫn ngủ dưới giường, còn hắn trên giường.Ta nằm nhìn trần nhà, hiếm hoi có được chút yên tĩnh.
Thế nhưng Tần Tiêu lại cứ hỏi đông hỏi tây, Ta đều kiên nhẫn đáp từng lời.
Một lúc lâu sau, ta ngỡ rằng hắn đã ngủ.
Nào ngờ hắn lại khẽ nói: “Hà Nhi, sau này ta cùng nàng ra chợ bán vằn thắn.”
“A… a?”
Ta kinh ngạc ngồi bật dậy, ngỡ ngàng nhìn hắn.
Hắn quay mặt sang bên, có chút ngượng ngùng: “Ta là nam nhân duy nhất trong Tần gia, sao có thể để nữ nhi gánh vác đại cục? Ta cũng muốn góp chút sức.”
Đợi ta định thần lại, đã nghe tiếng hô hấp đều đều của hắn vang lên.
Ta nhìn bóng lưng hắn thật lâu, khóe môi khẽ cong. Chàng là Tần Tiêu kia mà… sao có thể cứ mãi bị đánh bại?
Thiếp biết mà, chàng nhất định sẽ tỉnh ngộ.
4
Hay tin Tần Tiêu muốn theo ta ra chợ bán vằn thắn, lão phu nhân thoạt đầu có chút lo lắng.
Nhưng nghĩ lại, cũng thấy đã đến lúc hắn nên bước ra khỏi cửa viện rồi.
Ta gánh đòn hàng, Tần Tiêu ngồi xe lăn theo sát bên cạnh.
Có lẽ kể từ khi xảy ra chuyện, hôm nay là lần đầu tiên hắn bước chân ra ngoài.
Chạm đến thế gian hỗn tạp, khiến hắn có phần lạ lẫm và ngại ngùng.
Hắn nắm chặt tay vịn xe lăn, nhìn chăm chăm vào cánh cổng Tần phủ.
Ta đã ra khỏi cửa, mà hắn vẫn còn đứng chần chừ nơi ngưỡng. Ta im lặng đứng ngoài đợi.
Dù sao, chỉ riêng việc hắn có dũng khí bước ra, cũng là một khởi đầu rồi.
Ở mãi trong sân viện chẳng ích gì, cũng nên ra ngoài hít thở một chút nhân thế.
Dưới ánh thái dương rạng rỡ, cuối cùng Tần Tiêu cũng lăn bánh xe bước ra khỏi cổng phủ.
Ta nở nụ cười dịu dàng với hắn.
Hắn cùng ta đến phiên chợ, dẫu có vài ánh mắt tò mò dừng lại trên hắn, Song cũng chẳng bao lâu đã quay đi – thiên hạ người qua kẻ lại, ai chẳng từng gặp cảnh lạ.
Giữa chợ náo nhiệt, ta bận rộn gói vằn thắn, Còn Tần Tiêu thì trông bếp, nhóm lửa, châm nước, luộc từng mẻ vằn thắn nóng hổi.
Có hắn phụ giúp, ta nhẹ nhõm không ít.Ban đầu, mọi việc đều rất thuận lợi, vô cùng êm ả.
Nào ngờ đột nhiên xuất hiện một bọn người tới gây sự trước mặt phu quân ta – một người tàn phế.
Nhìn thế nào cũng thấy rõ là nhằm vào Tần Tiêu mà tới.
Chẳng lẽ lại trùng hợp đến vậy?
Bao ngày ta bán vằn thắn chưa từng gặp chuyện gì, vừa có Tần Tiêu theo ra một lần, liền xảy ra họa.
Tên cầm đầu ăn mặc hoa lệ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đôi chân Tần Tiêu, ngữ điệu mỉa mai:
“Ồ, ta tưởng ai, hóa ra là Tần gia ở Tô Châu đấy sao? Mấy hôm không gặp, sao đã ngồi xe lăn rồi?”
Nói xong, ánh mắt hắn đảo qua đảo lại trên chân Tần Tiêu, mang ý trêu chọc rõ ràng.
Tần Tiêu mỉm cười nhàn nhạt: “Phải, tại hạ đang bán vằn thắn, chẳng hay Chu đại quan nhân có muốn dùng một bát chăng?”
Chu đại quan nhân nhìn y phục đơn sơ trên người Tần Tiêu, cười nhạo:
“Đúng là thời thế xoay vần, kẻ từng oai phong lẫm liệt, nay lại ngồi bán vặt bên đường.”
Tần Tiêu cười càng sâu: “Thì là kế sinh nhai thôi. Không biết Chu đại quan nhân có muốn thử một bát?”
Chu đại quan nhân thấy hắn bị sỉ nhục mà chẳng giận dữ, bèn chuyển ánh mắt sang ta, vuốt cằm mà nói: “Ta thấy tiểu nương tử này cũng hợp nhãn, Tần gia nếu nể mặt, ta ra một trăm lượng mua nàng, thế nào?”
Nét cười trên mặt Tần Tiêu tức khắc tan biến.
Hắn trầm giọng nói: “Chu đại nhân có điều chưa rõ, nàng là nội tử của tại hạ.”
Biết ta là chính thê của Tần Tiêu, Chu đại quan nhân càng được đà lấn tới.
Hắn cười khả ố: “Vậy ta ra năm trăm lượng mua thê tử của ngươi, được chăng?”
Thật tình ta chưa từng nghĩ, có một ngày chính mình lại đáng giá tới năm trăm lượng bạc!
Lão phu nhân mua ta ba mươi lượng, giờ Tần Tiêu nếu bán ta, há chẳng lời to?