Tần Tiêu cười lạnh: “Tần mỗ tuy sa cơ, song chưa đến mức bán cả thê tử mình.”
Chu đại quan nhân cười ha hả, vươn tay muốn sàm sỡ ta, Tần Tiêu liền chắn trước mặt ta, tay cầm bát canh nóng, nghiêm mặt nói:
“Nếu Chu đại nhân còn muốn khinh nhờn nội tử ta, chớ trách Tần mỗ ra tay vô lễ.”
Chu đại quan nhân e ngại bát canh sôi, nhổ một ngụm nước bọt, lầm lũi bỏ đi.
Hắn đi rồi, lòng ta lại thấy bất an.
Mang Tần Tiêu ra ngoài có lẽ là sai lầm, chỉ sợ sau này sẽ bị Chu đại quan nhân đeo bám mãi không thôi.
Tần Tiêu dường như hiểu được nỗi lo trong lòng ta, khẽ nói: “Hà Nhi, nàng chớ lo, ta nhất định bảo vệ nàng.”
Chiều hôm đó, ta cùng Tần Tiêu dọn hàng về, đi ngang một con hẻm thì bất ngờ bị một nhóm người chặn lối.
Dẫn đầu không ai khác chính là Chu đại quan nhân.
Tần Tiêu nhíu mày, trầm giọng nói: “Chu Tiền, ân oán giữa ta và ngươi, đừng lôi nữ nhân vô can vào.”
Chu Tiền gật gù như đồng tình, quay sang bảo ta: “Ngươi có thể đi.”
Tần Tiêu sợ ta lo lắng không chịu đi, định lên tiếng dặn dò.
Nhưng vừa quay đầu lại, đã thấy ta co giò chạy xa tít.
Chu Tiền nhìn theo ta, cười lớn: “Thấy chưa Tần Tiêu, đến cả một kẻ tàn phế cũng biết nên chọn ai.”
Tần Tiêu mặt sa sầm, không hề lùi bước mà nói: “Chu đại nhân, thuở ta còn lành lặn, ngươi không phải đối thủ của ta. Nay ta tàn phế, ngươi vẫn chẳng hơn gì ta. Ngươi tin không?”
Chu Tiền bị lời hắn làm cho tím mặt: “Nói xằng! Tần Tiêu, giờ ngươi trắng tay, còn ta giàu nứt đố đổ vách. Ngươi lấy một nông nữ, còn ta cưới ái nữ của tri huyện…”
Tần Tiêu cười nhạt: “Ta nói là về làm ăn và nhân phẩm.”
Chu Tiền tức tối cãi: “Ta làm ăn tự thân lập nghiệp, làm người trọng nghĩa giữ tín, ta nào thua kém ngươi?”
Tần Tiêu đáp: “Ồ, thế sao? Người trọng nghĩa giữ tín lại kéo người chặn đường đánh lén, trêu ghẹo thê tử của ta?
Ngươi bảo tự tay lập nghiệp, vậy ái nữ tri huyện kia ngươi giải thích sao đây?”
Chu Tiền bị nghẹn lời, ú ớ không đáp nổi.
Đúng lúc đó, ta dẫn theo một đội quan sai tới, chỉ vào Chu Tiền mà quát: “Đại nhân, chính là bọn họ, đánh người tàn tật trong ngõ nhỏ!”
Đám quan binh xông đến, nhanh chóng ghì Chu Tiền to lớn xuống đất, Một đám tay chân cũng bị trói lại không kịp phản kháng.
Thấy Tần Tiêu không hề hấn gì, ta vỗ vai hắn, cười đắc ý: “Phu quân, làm tốt lắm, hiểu rõ ánh mắt của thiếp là bảo chàng kéo dài thời gian chờ cứu viện.”
Tần Tiêu gạt tay ta khỏi vai, nắm lấy đặt vào lòng bàn tay mình, ánh mắt thâm trầm nói:
“Ồ? Ta nào có thấy ánh mắt gì của nàng đâu?”
Không rõ là bị ánh nhìn kia dọa sợ, Hay là câu gọi “nương tử” ấy làm lòng ta như bị thiêu đốt, Toàn thân run rẩy, ta chỉ muốn rút tay lại…
Tay ta vừa định rút về, liền bị Tần Tiêu nắm chặt lại. “Phải, là phu quân sai rồi… Đa tạ nương tử đã cứu mạng.”
5
Từng là đệ nhất phú hộ Tô Châu, nay Tần Tiêu theo thê tử ra phố chợ bán vằn thắn, Trở thành chuyện trà dư tửu hậu nơi đầu ngõ cuối làng.
Về sau, Tần Tiêu thuê lại một gian hàng ở đầu chợ nơi ta vẫn bán vằn thắn.
Ban đầu, ta có chút xót của—đó là bạc hai tháng trời vợ chồng ta thức khuya dậy sớm mới tích cóp được.
Nhưng đã là quyết định của phu quân, ta chỉ còn biết tuân theo.
Sau khi thuê xong mặt bằng, Tần Tiêu nghiêm túc hứa với ta rằng:
“Từ nay về sau, nàng chỉ cần làm một chưởng quỹ thật giàu, việc còn lại cứ để ta lo.”
Từ đó trở đi, ta càng lúc càng ít thấy mặt Tần Tiêu, hắn bận rộn suốt ngày, mà ta cũng chẳng rõ hắn đang bận những gì.
Trong khi đó, đơn đặt hàng ở quán ta ngày càng nhiều, Đến nỗi Kỳ bá, Nhị Hỉ, cô Trình, thậm chí cả lão phu nhân đều phải ra tay giúp ta gói vằn thắn.
Điều kỳ lạ là—những khách ấy chỉ đặt mua vằn thắn sống, không cần nấu.
Tuy ta lấy làm lạ, nhưng nghĩ có bạc vào tay, lại đỡ công đun nấu, vậy thì cứ thế mà làm.
Từ quán ăn nhỏ, ta chuyển sang mở xưởng chế biến.
Càng ngày, đơn hàng càng tăng. Ta buộc phải thuê thêm người, Ta chọn những kẻ ăn mày không nhà, cho họ việc làm, lại cất nhà ổn định cho họ an cư lạc nghiệp.
Rồi chẳng biết tự khi nào, ta thực sự trở thành người chỉ ngồi sau hậu viện mà… đếm bạc.
Loại bạc đếm hoài đếm mãi cũng chẳng hết.
…..
Hôm ấy, sau khi rửa mặt chải đầu xong, ta nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ.
Tần Tiêu đẩy cửa bước vào.
Nhiều ngày không gặp, thấy hắn, lòng ta bỗng rộn ràng.
Ta kéo hắn lên giường, cười hỏi: “Phu quân, có phải chàng đang giấu thiếp chuyện gì phải không?”
Tần Tiêu cười, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh, rồi khẽ gật đầu.
Nhìn gương mặt gầy gò, rám nắng của hắn, ta đoán: “Chắc mấy đơn hàng kia đều do chàng đàm phán được đúng không?”