- Trang chủ
- Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi
- Chương 198
Chương 198
Truyện: Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi
Tác giả: Giáp Tử Hợi
- Chương 1: Thế giới 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: Thế giới 2
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53: Thế Giới 3
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84: Phiên Ngoại
- Chương 85: Thế Giới 4
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Thế Giới 5
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140: Thế Giới 6
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153: Thế Giới 7
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Thế Giới 8
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192: Thế Giới 9
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208: Hoàn
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Từ ngày hôm đó chạy trối chết ra khỏi nhà hàng buffet, Lộ Từ Chu liên tục mấy ngày sau đều mơ thấy mộng xuân, nội dung khiến người ta phải thẹn chín mặt, không thể nào mở miệng miêu tả nổi.
Lại một buổi sáng tỉnh giấc, cảm giác nửa người dưới ươn ướt khó chịu, Lộ Từ Chu mặt đỏ bừng, vừa nghiến răng vừa luống cuống tay chân cởi chiếc qu@n lót ướt sũng trên người ra, động tác thuần thục, tiện tay ném thẳng vào thùng rác.
Thời gian đã gần bảy giờ rưỡi, hắn đội một đầu tóc còn đang nhỏ nước từ phòng tắm đi ra, kéo tủ quần áo, sờ s0ạng một hồi-- trống không.
Lộ Từ Chu: "......"
Hắn mím môi, cuối cùng không còn cách nào khác, đành đỏ mặt tai mà nhặt lại chiếc qu@n lót trong thùng rác, giặt sạch, rồi dùng máy sấy hong khô.
-- cũng chính vì vậy mà hôm nay hắn đi làm trễ mất nửa tiếng.
Lộ Từ Chu nặng nề hừ một tiếng, trong lòng uất nghẹn vì tháng này phải tiết kiệm từng đồng, lại nghĩ đến mấy hôm trước mới mua về hai hộp qu@n lót đã dùng gần hết.
Người phụ trách phòng thí nghiệm gõ cửa bước vào: "Lộ tổng, bên công ty Hóa Khoa đã gửi toàn bộ thiết bị thí nghiệm đến rồi."
"Được, tôi đến ngay." Lộ Từ Chu vội vàng dẹp hết mấy thứ loạn xạ trong đầu sang một bên.
Thuốc trị bệnh tim và thuốc tiểu đường có nguyên lý dược lý rất khác nhau, nên hầu hết thiết bị đều phải đặt mua lại từ đầu. Dự toán 40 triệu được phê duyệt cho dự án này hiện tại cũng đã tiêu gần hết.
Cũng khó trách nhiều doanh nghiệp không muốn phát triển thuốc mới, thật sự là giai đoạn đầu phải đầu tư quá lớn, tỉ lệ thất bại lại cao, doanh nghiệp không có thực lực, càng không có quyết tâm thì không thể làm nổi.
Mất bốn tiếng đồng hồ để hiệu chỉnh toàn bộ thiết bị thí nghiệm xong xuôi.
Lộ Từ Chu sờ sờ cái bụng trống rỗng, theo thói quen lấy ra từ ngăn kéo một hộp mì gói và hai quả trứng kho.
Hơi nước lượn lờ bốc lên, chỉ chốc lát liền tan vào không khí. Có lẽ tình cảnh này quá quen thuộc, bất chợt, Lộ Từ Chu lại nhớ đến bữa buffet hải sản thịnh soạn hôm đó, môi mím chặt, trong lòng bỗng dâng lên chút hụt hẫng.
Ngay lúc này, Mạnh Tắc Tri gõ cửa bước vào.
Nghe thấy động tĩnh, Lộ Từ Chu ngẩng đầu lên, hai mắt mở to, tay chân luống cuống không biết giấu vào đâu, cố gắng làm bộ như không có chuyện gì, nhưng khí thế rõ ràng không đủ: "Ngươi... Ta..."
Trong mắt Mạnh Tắc Tri nụ cười càng sâu, ánh mắt rất nhanh dừng lại trên hộp mì gói trong tay Lộ Từ Chu, khẽ cau mày.
Lộ Từ Chu da đầu tê dại, gần như buột miệng nói ra: "Không ăn."
Mạnh Tắc Tri: "......"
Lộ Từ Chu đỏ bừng tai, cố vùi đầu vào chén mì.
"Ừm." Mạnh Tắc Tri bật cười khẽ: "Lúc này chắc buffet hải sản trong nhà ăn đã dừng phục vụ rồi."
"Khụ......" Lộ Từ Chu dụi dụi tai, cứng ngắc chuyển chủ đề: "Ngươi tìm tôi có chuyện gì sao?"
Mạnh Tắc Tri cố nén xúc động muốn kéo người ôm vào lòng, lấy ra tờ đơn thuốc từ tập tài liệu: "Tôi đem phương thuốc tới cho cậu."
Lộ Từ Chu nhận lấy, liếc mắt quét qua.
"Cần cậu nhanh chóng hoàn thành dữ liệu cơ sở, để bên bộ pháp chế còn kịp nộp đơn xin độc quyền." Mạnh Tắc Tri nói.
Thông thường việc xin độc quyền phát minh phải trải qua các giai đoạn: tiếp nhận, sơ thẩm, công bố, thẩm định và công bố cấp quyền. Trong điều kiện bình thường, trong vòng 18 tháng từ khi tiếp nhận sẽ công bố, sau đó bước vào giai đoạn thẩm định, thường thì khoảng ba năm mới có thể được cấp quyền.
Tờ đơn thuốc này đã rất hoàn chỉnh, chỉ cần thêm một ít chất bảo quản để kéo dài hạn dùng là có thể bỏ qua giai đoạn nghiên cứu phát triển, trực tiếp tiến vào thử nghiệm lâm sàng. Như vậy, ba năm là vừa khớp.
Mạnh Tắc Tri không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào những chuyện này, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
Nộp đơn độc quyền cũng đồng nghĩa với việc phải công bố công thức. Trong ngành y học Trung y, không vị đại phu nào muốn làm như vậy.
Bởi vì trong lĩnh vực y dược, thời hạn bảo hộ độc quyền là 20 năm, tính từ ngày nộp đơn. Khi một loại thuốc tốt sắp hết thời hạn độc quyền, sẽ có một làn sóng nghiên cứu về sản phẩm này, phần lớn thuốc trên thị trường Trung Quốc đều là bắt chước theo cách này.
Mạnh Tắc Tri vốn muốn biến đơn thuốc này thành "kim thạch hái tiền" cho Đoạn thị, chỉ tiếc, Đoạn thị là một ngôi chùa quá nhỏ, còn thị trường thuốc trị tiểu đường thì lại quá lớn -- năm 2017 quy mô thị trường đã đạt 46,1 tỷ đô, dự kiến đến 2024 sẽ đạt 60 tỷ đô.
Phải biết rằng lợi nhuận ròng của thuốc trị tiểu đường có thể lên đến 40%.
Đoạn thị không giữ nổi ngọn núi báu này.
Ít nhất thì, nắm được độc quyền có thể giúp Đoạn thị câu được cá lớn trong thời hạn bảo hộ.
Dù sao thì cũng là vụ làm ăn chắc lời không lỗ.
Đây là điều Mạnh Tắc Tri mới nghĩ đến về sau.
"Được." Lộ Từ Chu gật đầu.
"Vậy tôi đi trước." Mạnh Tắc Tri nói.
Gần đây quả thật hắn rất bận. Đơn thuốc này yêu cầu cao với nguyên liệu dược, nếu muốn trong ba năm tới chính thức ra thị trường, thì từ bây giờ phải bắt đầu quy hoạch vùng trồng dược liệu.
Không còn cách nào khác, một bên là giá cả leo thang, một bên là hàng giả tràn lan, lấy giả thay thật, thị trường dược liệu Trung y thật sự quá hỗn loạn.
Cho nên, những công ty dược lớn trong ngành đều có vùng trồng dược liệu riêng.
"Ừ." Nhìn bóng lưng Mạnh Tắc Tri rời đi, trong lòng Lộ Từ Chu cảm thấy hụt hẫng càng sâu.
Đối phương thật sự... cứ vậy mà đi rồi.
Hắn nhìn hộp mì trước mặt, đột nhiên không còn chút khẩu vị nào.
Nhưng nghĩ đến đối phương đã kết hôn, thậm chí đã có con...
Lộ Từ Chu lập tức nghiêm chỉnh lại thái độ.
Hắn bưng mì gói lên, bóc một quả trứng kho cắn một miếng.
Không làm tiểu tam.
Không làm mẹ kế.
Ừm!
Lộ Từ Chu vùi đầu ra sức ăn mì, trong lòng nghẹn đến chết.
Lộ Từ Chu không ngờ được rằng, ngày hôm sau Mạnh Tắc Tri lại đến nữa, còn cố tình chọn ngay giờ cơm trưa, trong tay xách theo một hộp cơm.
"Ăn mì ăn liền thường xuyên không tốt cho dạ dày, vậy mà cậu lại là dân chế dược."
Mạnh Tắc Tri vừa nói, vừa lấy đồ ăn ra khỏi hộp.
Tôm xào cay, gà chiên ớt, cá hấp lư, khoai tây xào sợi, canh sườn bắp-- toàn là những món hắn thích.
Lộ Từ Chu nuốt nước miếng.
Nhưng hắn rất kiên định.
Lộ Từ Chu ép bản thân thu lại ánh mắt, gắng gượng nói: "Anh làm cái gì vậy?"
Mạnh Tắc Tri đưa cho hắn chén đũa: "Ăn cơm xong rồi nói."
Ăn thì ăn.
Tội phạm trước giờ hành hình còn được ăn bữa cơm cuối thịnh soạn.
Nghĩ như vậy, Lộ Từ Chu cũng chẳng khách sáo nữa, nhận lấy chén đũa, vùi đầu vào ăn.
Mạnh Tắc Tri đi tới bên máy lọc nước, lấy một ly, chậm rãi uống.
Lộ Từ Chu ăn chậm dần, một là vì đã no, hai là không biết phải đối mặt với Mạnh Tắc Tri thế nào.
Sự thật chứng minh, câu nói "một tiếng trống thêm dũng khí, hai tiếng trống suy sụp tinh thần, ba tiếng trống cạn hết dũng cảm" của ông bà ta là có lý cả.
"Muốn uống nước không?" Mạnh Tắc Tri thấy hắn do dự, dịu dàng hỏi.
Lộ Từ Chu nhìn hắn một cái, nhận lấy ly nước, uống một ngụm, ôm trong tay, cố lấy hết can đảm: "Anh như vậy là không đúng."
Hắn ngừng lại một chút, trong lòng thầm bổ sung một câu: đương nhiên, tôi cũng vậy.
"Ừ." Mạnh Tắc Tri nhàn nhạt đáp một tiếng.
"Anh đã kết hôn rồi... hơn nữa dù sao đi nữa, Tổng giám đốc Tả cũng là ân nhân của tôi..." Lộ Từ Chu hít hít mũi, cảm thấy mình đúng là thánh nhân chuyển thế, tam quan (ba quan niệm đạo đức) ngay ngắn nghiêm chỉnh.
Chỉ là chờ rất lâu, cũng không thấy Mạnh Tắc Tri lên tiếng đáp lại.
Hắn theo bản năng ngẩng đầu.
Mạnh Tắc Tri đã đến rất gần, hỏi: "Hiện tại cậu đang đeo kính áp tròng?"
"Hả?" Lộ Từ Chu không kịp phản ứng.
Khóe môi Mạnh Tắc Tri cong lên: "Quả nhiên rất đẹp."