- Trang chủ
- Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi
- Chương 144
Chương 144
Truyện: Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi
Tác giả: Giáp Tử Hợi
- Chương 1: Thế giới 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: Thế giới 2
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53: Thế Giới 3
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84: Phiên Ngoại
- Chương 85: Thế Giới 4
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Thế Giới 5
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140: Thế Giới 6
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153: Thế Giới 7
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Thế Giới 8
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192: Thế Giới 9
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208: Hoàn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tạ Kiến Trạch nói không sai.
Vào giữa tháng Mười, vụ ám sát ở bãi săn tại Hứa Xương đột ngột xảy ra. Mặc dù toàn bộ sát thủ áo đen đều bị tiêu diệt, không một ai sống sót, nhưng Tam Pháp Tư lại phát hiện trong số thi thể bọn họ có một kẻ mang thẻ bài thắt lưng vốn chỉ dành cho cấm quân nước Triệu Tống. Do đó, vụ án ám sát này bị quy kết là tàn dư triều trước làm loạn, mang tính chất nghiêm trọng.
Quan viên chịu trách nhiệm trông coi bãi săn như đô đầu, đô chỉ huy sứ, phó đô chỉ huy sứ của Điện Tiền Tư, cùng với Đô Ngu Hầu và một loạt quan viên khác đều bị xử lý do tắc trách, người thì bị cách chức, người bị xét nhà, người bị lưu đày. Quan viên lớn nhỏ liên đới lên đến hơn ba mươi người.
Những quan viên này phần lớn xuất thân từ giới huân quý, dù không phải chính huân quý thì cũng có dây mơ rễ má với tầng lớp ấy. Trong đó, vị đô chỉ huy sứ bị cách chức kia là Thế tử phủ Thân Quốc Công - một trong sáu công thần khai quốc, nên cả phủ Thân Quốc Công cũng bị tước bỏ tước vị.
Chính vì thế, mấy ngày nay phe Đại hoàng tử quả thực vô cùng thất thế, đau đầu không ngớt.
Đây có lẽ là việc duy nhất có thể khiến Thiên Mệnh đế và Tam hoàng tử Tần Thời được chút an ủi.
Hôm sau, Tả Thiêm Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện - Lý Triết dâng sớ rằng: "Thái tử là căn bản quốc gia, mong bệ hạ suy nghĩ kỹ càng, lo xa vì thiên hạ."
Lý Triết là người của Đại hoàng tử Tần Dục. Tạ Kiến Trạch đã nghĩ ra điều này thì Tần Dục cũng không thể không đoán được. Xem ra hắn đã quyết tâm đối đầu với Mạnh Tắc Tri một trận.
Đối với chuyện này, Thiên Mệnh đế chỉ đáp:
"Trẫm hiểu được ý khanh, nhưng Thái tử thực sự là vì cứu trẫm mà thành tàn phế, một lòng trung thành, nhật nguyệt chứng giám. Huống hồ, tuy Thái tử tàn phế, nhưng vẫn là con đích, trăm triệu lần không thể bỏ đích lập thứ."
Thế là, ngay trưa hôm đó, đại thái giám Hà Mộ liền mang thánh chỉ đến.
Hoàng kim trăm lượng, bạc trắng một vạn lượng, một thôn trang có suối nước nóng, các loại gấm vóc hơn trăm khúc, thêm vào đó là không ít châu báu chơi bời, giá trị đều vô cùng xa xỉ.
Thiên Mệnh đế xưa nay ban thưởng vẫn luôn hào phóng như vậy.
Tuyên xong chỉ, đại thái giám Hà Mộ đỡ Mạnh Tắc Tri đứng dậy:
"Trên dưới triều đình, ai mà chẳng biết bệ hạ đau lòng cho ngài chứ, nên điện hạ cũng đừng để ý đến những lời đồn nhảm ngoài kia."
Mạnh Tắc Tri vẻ mặt xúc động:
"Cô cảm kích, làm phiền Hà công công."
Nói rồi, hắn nhận lấy một túi tiền từ tay đại cung nữ Oái Tụy, nhét vào tay Hà Mộ:
"Đây là chút tấm lòng của cô, mời công công dùng trà."
Hà Mộ cũng không từ chối:
"Vậy đa tạ Thái tử điện hạ. Nếu đã tuyên xong thánh chỉ, vậy nô tài xin cáo từ."
"Được." Mạnh Tắc Tri nghiêng đầu nói, "Oái Tụy, tiễn công công."
"Vâng."
Hà Mộ vừa đi, Mạnh Tắc Tri lập tức đổi sắc mặt. Hắn tiện tay cầm lấy một thanh ngọc như ý, lạnh lùng cười:
"Yến Vương (Đại hoàng tử Tần Dục), hừ."
Rồi như nhớ tới điều gì, hắn mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi:
"Còn có, Duệ Vương (Tam hoàng tử Tần Thời)."
Nói xong, "bốp" một tiếng, hắn ném mạnh ngọc như ý trở về khay, lạnh giọng nói:
"Mãn Quy, đi mời Từ Minh Lãng - Cấp sự trung Bộ Lại đến đây, nói là cô có chuyện quan trọng cần thương nghị."
"Tuân lệnh."
Một bên, cung nữ thái giám đều im lặng cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy gì, chỉ là trong lòng nghĩ gì thì không ai biết.
---
Hai ngày sau, Từ Minh Lãng - Cấp sự trung Bộ Lại - dâng tấu vạch tội một tân cử nhân năm thứ 20 niên hiệu Thiên Mệnh của thi hương khu Trực Lệ (các phủ xung quanh Kinh thành) là Mưu Bình đã mạo khai quê quán và có xuất thân là con của kỹ nữ.
Ông còn đưa đồng hương của Mưu Bình - cử nhân Tông Hữu Đức - ra làm chứng.
Theo luật Đại Càn, con cháu ba đời của các nghề kỹ nữ (xướng), con hát (ưu), đao phủ (lệ), quân dịch (tạo) đều không được phép tham gia khoa cử.
Mưu Bình vốn có nguyên quán là Hà Nam Bố Chính Sứ Ti, mẹ ruột là kỹ nữ thuộc Giáo Phường Tư địa phương - tức kỹ viện do quan phủ quản lý - vốn không có tư cách thi cử, để tránh tai mắt đã lén lút tới Kinh thành dự thi, lại còn trúng cử nhân.
Phải biết, cử nhân trong triều Đại Càn đã là đủ tư cách để làm quan.
Thiên Mệnh đế giận dữ, lập tức hạ chỉ bắt Mưu Bình quy án, tước bỏ công danh, giao cho Tam Pháp Tư thẩm tra.
Theo luật, sĩ tử có công danh được miễn hình phạt roi gậy. Nhưng Mưu Bình không chịu nổi tra tấn đã rất nhanh khai ra: thì ra mẹ hắn từng có đoạn tư tình với Binh Bộ Tả Thị Lang Giải Thanh Vân, hắn chính là con riêng của Giải Thanh Vân. Hai cha con đã nhận nhau ba năm trước, nhưng vì sợ phu nhân Giải Thanh Vân dữ dằn nên không dám đưa con về nhà, chỉ nuôi bên ngoài.
Hộ tịch của Mưu Bình chính là do Giải Thanh Vân sửa giúp.
Cứ nghĩ vụ án đã sáng tỏ, nhưng Đại Lý Tự khanh Ôn Tư Kính lại phát hiện điểm bất thường.
Trước khi nhận cha, Mưu Bình chỉ là một tên lưu manh đường phố, không biết chữ, thường xuyên trộm cắp, làm sao chỉ trong ba năm đã vượt qua huyện thí, phủ thí, viện thí rồi trúng thi hương, thành cử nhân?
Tiến hành điều tra kỹ, phát hiện bài thi của Mưu Bình lỗi chính tả cực nhiều, văn chương không trôi chảy.
Vì phòng gian lận, triều đình áp dụng chế độ chấm bài bằng bản sao chép bằng bút chu sa (chu cuốn). Nếu bài thi dính lỗi chính tả, bị phát hiện sẽ bị loại hoặc tước danh phận.
Vậy mà bài thi như thế lại được chấm đậu?
Ôn Tư Kính cho người rà soát toàn bộ bài thi của một trăm cử nhân năm đó, phát hiện thêm chín bài cũng có lỗi tương tự.
Vụ án mạo khai quê quán biến thành đại án gian lận khoa cử.
Chủ khảo, hai phó chủ khảo và mười bảy giám khảo đều bị bắt.
Nửa tháng sau, tra rõ: đây là gian lận có tổ chức. Thí sinh trước khi thi sẽ đưa giấy đánh dấu từ ngữ vô nghĩa nhưng đặc trưng (như "thả phu", "mà thôi", "rồi"...). Dựa vào đó, giám khảo dễ dàng nhận ra bài của họ, rồi âm thầm nâng điểm.
Chín thí sinh gian lận đều là con em quan lại, huân quý, mỗi người đút lót ít nhất năm ngàn lượng bạc.
Thiên Mệnh đế nổi giận.
Chủ khảo bị xử trảm, tịch thu toàn bộ gia sản; hai phó chủ khảo bị treo cổ, gia sản tịch thu; các thí sinh gian lận bị đánh 50 trượng, tịch biên tài sản, cả nhà bị lưu đày ngàn dặm.
Ôn Tư Kính là người của Mạnh Tắc Tri.
Giải Thanh Vân - cha Mưu Bình - xuất thân từ phủ Tín Quốc Công, là người thân cận của Đại hoàng tử Tần Dục.
Một trong hai phó chủ khảo - Lễ Bộ Tả Thị Lang Quý Thiện Đạo - là nhạc phụ của Tam hoàng tử Tần Thời.
Hai trong sáu công thần khai quốc lập tức thất thế. Đêm đó, toàn bộ đồ sứ trong phủ Đại hoàng tử Tần Dục đều bị đổi sạch.
Quý Thiện Đạo xuất thân hàn môn, từng làm Tế tửu Quốc Tử Giám. Vì Thiên Mệnh đế không muốn gây chú ý nên hoàng tử phi của Tần Thời đều xuất thân không cao.
Ban đầu Thiên Mệnh đế không định công bố án này, vì trong số các giám khảo, thí sinh có người thuộc phe ông hoặc do ông đỡ đầu. Chủ khảo Cao Đăng Bỉnh là anh vợ của Khâu Minh Viễn - đương kim Đô chỉ huy sứ của Thị vệ mã quân tư.
Cả Điện Tiền Tư và Thị vệ mã quân tư đều thuộc ba nha kiểm soát cấm quân toàn quốc.
Thiên Mệnh đế không muốn đắc tội Khâu Minh Viễn, còn xem đây là cơ hội để lôi kéo Cao Đăng Bỉnh và Khâu Minh Viễn.
Nhưng Mạnh Tắc Tri thì chẳng kiêng dè gì.
Hắn không sợ Thiên Mệnh đế không mắc câu. Bỏ đi một Lễ Bộ Tả Thị Lang - người phe Tam hoàng tử - để đổi lấy cơ hội đả kích huân quý - phe Đại hoàng tử, cớ gì không làm?
Chỉ là trong mắt người ngoài, đây là hành động "giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm", khá cảm tính.
Họ đều cho rằng Mạnh Tắc Tri làm vậy là để trả thù Tam hoàng tử Tần Thời - người khiến hắn què chân - và Đại hoàng tử Tần Dục - kẻ lấy chuyện què của hắn ra làm trò cười.
"Tần Hạo!" Tần Thời đập mạnh bàn, giận dữ hét lên, "Ngươi và ta, thế bất lưỡng lập!"
Vì vụ án này, thanh danh tốt hắn khó khăn lắm mới xây dựng được hoàn toàn sụp đổ, mà chỉ vì Quý Thiện Đạo là nhạc phụ hắn!
Lúc này, Thiên Mệnh đế cũng chẳng rảnh mà an ủi Tần Thời, chỉ chau mày:
"Dạo gần đây Thái tử có vẻ hơi lỗ m ãng, xốc nổi."
Chỉ vì bị què chân, rồi bị Tần Dục khích một câu mà thay đổi tính tình?
Khả năng này không lớn, Thái tử vốn không yếu đuối như vậy.
Đang nghĩ ngợi thì Hà Mộ hối hả đi vào, ghé sát tai nói vài câu.
Thiên Mệnh đế lập tức nhíu mày:
"Cái gì?"
Tần Thời vội hỏi:
"Phụ hoàng, có chuyện gì?"
Thiên Mệnh đế trầm giọng:
"Long Vệ báo tin, Tạ gia đang âm thầm điều tra ngươi."
Đây rất có thể là ý của Thái tử.
Phải rồi, hôm bị ám sát, lúc nguy cấp, hắn nâng Tần Thời dậy trước. Mà Thái tử luôn tinh tế, chắc chắn đã phát hiện điều gì đó.
Giờ thì đã hiểu vì sao Thái tử gần đây lại thất thường như vậy.
Thiên Mệnh đế gõ bàn rồi dừng lại, sắc mặt dần bình tĩnh, ông nghĩ... mình biết bước tiếp theo nên làm gì rồi.