- Trang chủ
- Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi
- Chương 135
Chương 135
Truyện: Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi
Tác giả: Giáp Tử Hợi
- Chương 1: Thế giới 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: Thế giới 2
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53: Thế Giới 3
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84: Phiên Ngoại
- Chương 85: Thế Giới 4
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114: Thế Giới 5
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140: Thế Giới 6
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153: Thế Giới 7
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Thế Giới 8
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192: Thế Giới 9
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208: Hoàn
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Đây là ngày mùng Hai Tết, năm thứ hai Mạnh Tắc Tri bước vào thế giới này.
Tuy đã dọn ra ngoài ở riêng, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc hắn đến Lục gia ăn uống ké.
Bữa cơm tất niên vô cùng phong phú, cá hầm dưa chua ăn cùng tổ yến, mặc kệ tâm trạng của nhà Lục Duyên Phong ra sao, Mạnh Tắc Tri vẫn ăn rất ngon miệng. Hắn không chỉ gặm hết hơn nửa cái chân dê nướng, mà còn húp một tô lớn canh lòng dê và ăn liền hai chiếc bánh nướng áp chảo.
Sau bữa cơm tất niên, trông tuổi xong xuôi, sáng sớm ngày hôm sau, Lục Duyên Phong dẫn cả nhà đến chúc Tết Lục Hữu Hằng và Chiêm Thục Chân.
Nhà Mạnh Tắc Tri ai cũng nhận được một bao lì xì to đùng. Dùng lời của Chiêm Thục Chân mà nói, là để bù đắp tất cả những gì đã bỏ lỡ trong quá khứ cho bọn họ.
Nghe thấy câu đó, Lục Thanh khẽ siết lấy phong bao mỏng trong tay mình, trong mắt thoáng qua một tia ghen tị, nhưng rồi lại nhớ đến lời dặn dò của Lục Duyên Phong, đành chỉ có thể oán hận thu lại vẻ mặt.
Theo tục lệ ngày xưa, mùng Một chúc Tết nhà nội, mùng Hai chúc Tết nhà ngoại, mùng Ba thăm hỏi bạn bè thân thích. Dù thời nay đã khác, truyền thống này vẫn được duy trì.
Vì vậy, sáng mùng Hai, Mạnh Tắc Tri dẫn Lục Hữu Hằng và Chiêm Thục Chân mang theo đủ loại quà Tết đến gõ cửa nhà họ Diệp.
Lục Hữu Hằng mặt dày nói:
"Diệp lão ca, cả nhà chúng tôi đến chúc Tết anh đây."
Diệp Trung Thiện dù toàn thân không được tự nhiên, trên mặt vẫn nở nụ cười đúng mực, chỉ là giọng nói có phần gượng gạo:
"Hoan nghênh hoan nghênh, mau vào nhà nói chuyện, bên ngoài lạnh lắm."
Diệp Cảnh Chu đứng bên cạnh Diệp Trung Thiện, mím môi, cả người như đang tỏa ra ánh sáng hạnh phúc.
Mạnh Tắc Tri nhìn cậu, cười đến mắt cong cong.
Diệp Trung Thiện thấy cảnh này qua khóe mắt, khoé miệng co giật.
Tiểu tổ tông nhà ông cái gì cũng tốt, chỉ có ánh mắt là không ra sao.
Trời đất bao la, thanh niên tài tuấn nhiều như vậy, sao cứ nhất quyết chọn một ông chú lớn hơn tận một con giáp như vậy?
Diệp Trung Thiện vốn cho rằng tiểu tổ tông nhà ông vì mắt quá cao nên nhiều năm nay không tìm được người yêu, kết quả thì sao?
Nhìn dáng vẻ "thô kệch cao to" của Mạnh Tắc Tri, tâm trạng ông vô cùng phức tạp.
Nghĩ đến việc người mà ông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, một tay nuôi lớn lại định "gả" vào Lục gia làm... mẹ kế - mà đứa con riêng lớn nhất còn chỉ kém cậu ta có hai tuổi, ông thật sự không thể nào hiểu nổi tại sao lại là Mạnh Tắc Tri.
Nhưng nghĩ lại, ai bảo ông đã từng ăn không ngồi rồi, thiếu nợ người ta, của cho cũng là của nợ mà thôi.
Diệp Trung Thiện sờ lên cái trán giờ đã trơn láng hơn nhiều, nhờ phúc của Mạnh Tắc Tri, nửa năm qua, sức khỏe ông hồi phục nhanh đến mức mắt thường cũng nhìn ra được.
Lúc đầu Diệp Cảnh Chu đưa cho ông hộp thuốc đó, ông chỉ thuận tay lấy một viên bỏ miệng nhai, vừa ghét vừa chê mùi thuốc ngọt.
Kết quả tối đó lại ngủ ngon vô cùng, hôm sau trời mưa lớn mà bệnh thấp khớp mãn tính của ông cũng không đau như mọi khi. Thế là chẳng biết từ lúc nào, ông đã ăn hết sạch cả hộp thuốc.
Sau đó, Diệp Cảnh Chu lại mang tới một hộp thuốc mới.
Ông không có khí phách gì hết, nhận luôn.
Nhân tiện tìm một lý do để không cản trở quan hệ giữa tiểu tổ tông và Mạnh Tắc Tri nữa.
Diệp Trung Thiện nghĩ, chẳng lẽ là vì ông quá thương cậu từ bé, nuôi nấng chiều chuộng quá mức, dẫn đến cậu phát sinh tâm lý luyến phụ nên mới chọn một người lớn tuổi như vậy?
Nghĩ tới đây, Diệp Trung Thiện cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Hai bên đều đã ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa Mạnh Tắc Tri và Diệp Cảnh Chu, chuyến thăm hôm nay thực ra chỉ là một nghi thức xã giao.
Lục Hữu Hằng và Chiêm Thục Chân có cảm giác như nhà mình nuôi heo lại bị người ta bứng mất cải trắng, đành phải hạ thấp tư thế.
Người nhà họ Diệp vì nể mặt Mạnh Tắc Tri, chủ yếu là không muốn Diệp Cảnh Chu khó xử, nên cũng đối đãi lễ độ, không hề có chuyện đại cữu ép uổng đe dọa em rể gì cả.
Dù sao phải nói, đây là lần đầu tiên hai nhà chính thức gặp mặt, và xem ra rất suôn sẻ.
Diệp Trung Thiện giữ cả nhà Lục gia lại ăn trưa, đồng thời định luôn ngày mở tiệc rượu.
- Dù gì thân phận của Diệp Cảnh Chu không thể công khai, lại thêm hạn chế thời đại, quan hệ của hai người không thể tuyên bố với thiên hạ, nhưng cũng không ngăn được hai bên gia đình làm đủ "thủ tục" một lần.
Tết Nguyên Tiêu năm nay, Mạnh Tắc Tri cùng người yêu của mình tổ chức hôn lễ lần thứ năm.
Người đến dự hỷ yến không ít, ít nhất hai khu lân cận đều đến đủ, thậm chí có người không nhận được thiệp mời cũng gửi lễ vật đến.
Về chuyện có ai cảm thấy ghê tởm hay không, Mạnh Tắc Tri không biết, nhưng hắn biết chắc chắn không có ai dám tỏ thái độ ra mặt trước mặt hắn.
Tối hôm đó, Diệp Cảnh Chu dọn vào ở nhà Mạnh Tắc Tri.
"Vui đến vậy sao?" Mạnh Tắc Tri bế cậu lên, bước thẳng vào phòng ngủ.
"Ừm." Diệp Cảnh Chu say mềm, ôm lấy cổ hắn, cúi đầu hôn lên khoé miệng người bên dưới:
"Thật tuyệt."
"Chờ chút, sẽ còn tuyệt hơn." Mạnh Tắc Tri giơ chân đóng cửa phòng lại.
Hai ngày sau, trường học khai giảng.
Sau buổi sinh hoạt lớp đầu năm, như thường lệ sẽ có nửa ngày để học sinh nội trú sắp xếp lại ký túc xá. Những học sinh ngoại trú như Lục Thanh thì được nghỉ, cô hẹn vài người bạn định đi dạo phố mua sắm.
Vừa ra khỏi cổng trường, liền nghe bên cạnh có người kinh hô:
"Là cô!"
Lục Thanh theo phản xạ quay đầu lại.
Liền thấy một cô gái trẻ ăn mặc cũ kỹ nhào tới:
"Đúng là cô rồi, Lục Thanh, tôi có hóa thành ma cũng nhận ra cô..."
Đúng là tìm cô. Lục Thanh nhíu mày:
"Cô là ai?"
Cô gái trẻ lập tức đỏ cả hốc mắt:
"Em gái tôi chết rồi, Lục Thanh, em gái tôi bị cô hại chết rồi..."
Nghe lời này, người qua đường đang đi liền chậm lại.
Lục Thanh chau mày:
"Tôi chẳng biết cô là ai cả."
Nói rồi định bước đi.
"Lục Thanh, cô không thể đi." Cô gái trẻ luống cuống giữ lấy cô, vừa khóc vừa nói:
"Em gái tôi, em gái tôi là Đan Lan Chi... Cô nói em ấy ăn trộm vòng tay bạc của cô, nhà tôi vì trả tiền cho cô mà phải gả em cho một ông già góa vợ, sau đó em bị đánh đến chết..."
Đan Lan Chi?
Chết rồi?
Lục Thanh thoáng sửng sốt, trong lòng chấn động nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh:
"Tôi không biết cô nói ai hết. Tránh ra."
Cô đẩy mạnh cô gái ra, người kia không đứng vững, ngã lăn ra đất.
"Cô không thể đi!" Cô gái ôm lấy chân Lục Thanh, khóc nức nở:
"Em gái tôi học giỏi như vậy, năm nào cũng đứng đầu lớp, làm sao có thể ăn trộm đồ của cô..."
Lục Thanh tức giận hét lên:
"Tôi nói cô ta trộm thì là cô ta trộm! Làm ra vẻ thanh cao, ai biết sau lưng là loại người gì!"
Thật ra cô vẫn luôn ghét Đan Lan Chi - xuất thân thấp kém mà chuyện gì cũng giỏi hơn cô, học giỏi nhất lớp, được thầy cô yêu thích, còn là người được nhiều nam sinh thích nhất...
Đan Lan Chi xui xẻo thôi. Hôm đó, Lục Thanh đánh rơi vòng tay đúng lúc chỉ có Đan Lan Chi trong lớp. Vừa khéo hiệu trưởng đột ngột qua đời, mà ba cô khi đó đang làm ở Bộ Giáo dục, phụ trách những việc như thế. Phó hiệu trưởng muốn lấy lòng cô, liền theo lời cô đổ tội lên đầu Đan Lan Chi.
"Cô nói bậy!" Cô gái trẻ gào lên điên cuồng. Đột nhiên cô ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên cổ tay Lục Thanh - chiếc vòng bạc kia.
Cô trợn to mắt:
"Cái gì đây? Vòng bạc? Không phải cô nói đã mất rồi sao? Sao giờ lại đeo trên tay?"
Lục Thanh bối rối:
"Cô biết gì? Cái này... cái này là ba tôi sau này làm lại cho tôi! Tránh ra!"
Lúc đó cô cũng tưởng chiếc vòng thật sự mất rồi, sau mới phát hiện mình chưa mang đến trường. Nhưng nghĩ đến kết cục của Đan Lan Chi, cô không hề do dự mà giấu nhẹm sự thật.
Cô gái trẻ nắm chặt tay Lục Thanh, như phát hiện ra chân tướng:
"Cô nói dối! Vòng tay mới sao có màu này? Lại còn có vết răng, là cô chính miệng nói, hồi nhỏ cô cắn để lại..."
"Có chuyện gì vậy đây?" Đám đông vây xem càng lúc càng nhiều.
"Cô vu khống em gái tôi trộm đồ, thật ra vòng tay chưa từng mất! Cô hại chết em tôi! Cô quá độc ác! Đi, chúng ta đi Cục Công An, hôm nay tôi nhất định đòi lại công bằng cho em gái tôi!"
Nói rồi, cô định đứng dậy.
Cục Công An?
Lục Thanh hoảng sợ, bởi vì cô biết việc cô làm không thể chịu nổi điều tra.
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi tay cô gái kia:
"Cô điên rồi! Cút ngay cho tôi!"
"Phụt-" Một cú đá của Lục Thanh trúng ngực cô gái trẻ, khiến cô phun ra máu tươi, nhưng vẫn nắm chặt không buông.
"Buông ra!" Lục Thanh tát một cái lên mặt cô ta, gương mặt kia lập tức sưng vù.
Chứng kiến cảnh này, đám người quanh đó lập tức giận dữ:
"Con gái kiểu gì đây? Còn nhỏ đã chẳng ra gì, hại người rồi còn ra tay đánh người?"
Mọi người lập tức xắn tay áo, xông tới.
"Các người... các người muốn làm gì?" Lục Thanh hoảng hốt, tim đập loạn.
Lúc này trong đám đông vang lên một giọng nói vội vã:
"Ba, đừng có hóng nữa, con biết cô gái đó, ba cô ấy là thị trưởng đó."
Lục Thanh mắt sáng lên, vội vàng nói theo:
"Đúng vậy! Ba tôi là thị trưởng! Các người dám động vào tôi, ba tôi nhất định không tha cho các người!"