Từ ấy, chỉ còn mình ta cầm cự trong cung. Từ mười tuổi nhập cung đến nay đã tròn năm mươi năm, nửa đời bị khóa trong bức tường cung điện cao ngất này.

Hoàng thượng cũng đã già, tính tình trở nên cổ quái, nghe nói rất khó hầu hạ.

Hôm nay khi lật thẻ bài, Hoàng thượng lại vô cớ nổi giận. Ta đoán chắc là có tiểu phi tần nào tự cho mình thông minh mà chọc giận người.

Chuyện ấy vốn chẳng liên quan đến ta, vậy mà thái giám lại tuyên ta thị tẩm.

Xin tha cho ta đi! Chúng ta đều đã lục tuần cả rồi, còn định làm gì nữa đây?

Ta vừa tắm gội thay y phục xong, Hoàng thượng đã đến trước.

Hai chúng ta ngồi cùng nhau, vừa ăn điểm tâm mềm nhẹ, vừa nói chuyện.

“Hôm nay lão Thập thất không biết kiếm đâu ra pháo, đốt loạn khắp trong cung.” Hoàng thượng thong thả nói.

“Bảy tám tuổi là cái tuổi nghịch ngợm.” Ta mỉm cười.

Hoàng thượng nhìn mái tóc hoa râm bên tai ta, bỗng ngẩn người. Bằng hữu thuở ấu thơ, phu thê khi còn trẻ, tri kỷ lúc trung niên — người này đã cùng mình đi bao nhiêu đoạn đường?

Tiếng pháo làm cung đình náo động, vui như hội, nhưng Hoàng thượng lại chỉ thấy một nỗi cô tịch mênh mang tràn tới vô cớ.

Người muốn tìm ai đó để nói chuyện, để giãi bày, nhưng lật hết thảy thẻ bài vẫn chẳng thấy tên người kia.

“Thẻ bài của Quý phi đâu? Để ở đâu rồi!” Người hất tung cả khay, sốt ruột.

“Quý phi tuổi cao, đã sớm rút thẻ. Hoàng thượng không bằng tới chỗ Kỳ phi.”

Kỳ phi, An tần, Lý Thường tại… ai mà chẳng ôm mưu đồ?

Trẻ đẹp, xuất thân hiển hách mà chịu vào cung bầu bạn với một lão hoàng đế, không vì tiền thì vì quyền, chẳng lẽ thật sự là vì tình?

“Hoàng thượng hôm nay sao lại nhớ tới đây?” Ta mời người ngồi ở sân, sai dâng trà.

“Trẫm không việc gì thì không thể tới sao?” Vừa dứt lời, người đã hối hận — không muốn dùng giọng điệu ấy.

“Thần thiếp rất vui. Hoàng thượng còn nhớ đến thần thiếp, ấy là phúc khí của thần thiếp.” Ta mỉm cười, nắm lấy tay người như thuở ấu thơ.

Hoàng thượng nhìn ta, ánh mắt mềm lại. Bao chuyện đã trải qua — có đau đớn, có vui vẻ — đều hiện lên rõ rệt.

“Dung Dung, nàng rốt cuộc có từng yêu trẫm không?” Câu hỏi bao năm sau mới thốt ra, đến Hoàng thượng cũng thấy nực cười.

Đến lúc này rồi, dẫu là bị lừa, người cũng cam tâm tình nguyện.

Ta không đáp, chỉ hỏi lại:

“Thế còn Hoàng thượng?”

Già rồi, nếu không có lời mà gượng tìm lời, thì đừng nói nữa.

Hoàng thượng thở dài: “Thôi vậy.” Trong lòng đã tự có đáp án.

Ta không buông tay, nói:

“Dùng tình nam nữ để gói trọn mấy chục năm của chúng ta… thì nông cạn quá.”

Không vì lợi mà ràng buộc, không vì dục mà kết hợp, không vì nghi kỵ mà xa cách… Ta không biết dùng gì để định nghĩa tình cảm giữa chúng ta.

Dù là thiên tử, một đời cũng khó được sống theo lòng mình. Ngay từ đầu, cả hai ta đã không có quyền chọn lựa.

Nếu ta trách Hoàng thượng, thì Hoàng thượng một đời này lại biết trách ai?

Hoàng thượng lệ rơi, nghẹn ngào, ôm chặt ta.

Giữa mùa thu, trong sân đầy hoa cúc xanh, hai kẻ ngoài năm mươi tuổi ôm nhau thật chặt — như hai đứa trẻ nhút nhát năm nào cùng trú trong khu vườn hoang cỏ mọc.

Hôm ấy, ta cùng Hoàng thượng nói thật nhiều, từ ban ngày đến tận đêm khuya.

Chưa đầy ba hôm sau, Hoàng thượng băng hà. Nghe nói là mỉm cười mà đi, trong tay nắm một quả bóng da cũ nát.

Người thanh đạm như cúc thì sống lâu, nay đến lượt ta ngồi vào ngôi vị Thái hậu.