8

Hận hắn khi xưa thề quá thật lòng? Hay hận chính mình tin quá lâu?

Hôm đó, khi rời khỏi yến tiệc, xe ngựa chạy ngang phố Chu Tước, ta vén rèm nhìn ra.

Đèn lồng Tướng phủ vẫn sáng rực nơi góc phố.

Đó là nơi ta lớn lên từ bé, chuông đồng treo nơi đầu mái vẫn rung theo gió, như đang chờ ta quay về.

Thì ra ta sớm nên quay lại rồi.

“Vi Uyển.”

Dì bước vào, tay bưng một bát chè hạt sen: “Hoàng thượng đã chuẩn cho hòa ly, chiếu thư cũng ban xuống rồi.”

“Phó Huyền bên đó… nghe nói đã đuổi Tuế Nhi ra biệt viện, còn tháo hết lụa đỏ trong phủ.”

Ta khuấy chè hạt sen, không nói gì.

Hắn có tháo hay không tháo lụa đỏ, có đuổi hay không đuổi Tuế Nhi, đều chẳng liên quan gì đến ta nữa rồi.

“Hôm qua hắn quỳ trước cổng cung cả một ngày, xin được gặp con.”

Dì thở dài: “Lão phu nhân cũng đến, nói hắn biết lỗi rồi.”

“Dì à.”

Ta ngẩng đầu, mỉm cười: “Biết lỗi hay không thì có gì quan trọng? Giống như bát chè hạt sen này, để nguội rồi, có hâm lại thì cũng chẳng còn như lúc đầu.”

Có những thứ, đã vỡ, thì chẳng thể hàn gắn lại nữa.

Thanh Hòa bưng tới một chiếc hộp gỗ, bên trong là mấy món ta mang từ Tướng phủ đi.

Vài cuốn sách cũ, một cây trâm ngọc mẹ để lại, còn có cả trâm song liên mà năm xưa Phó Huyền từng dùng để cầu hôn.

Ta đã sai người trả lại, vậy mà hắn lại nhờ người đưa trả lại lần nữa.

Trong hộp còn ép một mảnh giấy, chữ viết nguệch ngoạc, như vội vàng viết: “Vi Uyển, đợi ta.”

Đợi hắn ư?

Đợi hắn lại nạp thêm một thiếp? Lại khiến ta thêm một lần tổn thương?

Ta nhấc cây trâm song liên lên, soi dưới ánh sáng — ngọc vẫn ấm, nhưng mép trâm đã sứt một mảnh nhỏ.

“Thanh Hòa,” ta ném trâm vào hộp, “tìm chỗ nào, vứt đi.”

“Vứt… vứt đi ạ?” Thanh Hòa trợn tròn mắt, “Đây là ngọc dê mỡ thượng hạng đấy!”

“Giữ lại chỉ chật chỗ.”

Ta cúi đầu tiếp tục viết chữ: “Sau này, chúng ta chuyển về nhà cũ sống. Muội chẳng luôn bảo muốn học tính sổ đấy sao? Vừa hay, cửa tiệm của Tướng phủ đang thiếu người quản lý.”

Mắt Thanh Hòa sáng lên, vội vàng gật đầu: “Vâng ạ! Muội đi thu dọn ngay đây!”

Nàng chạy ra ngoài, mang theo một trận gió, làm tấm rèm tre dưới hành lang khẽ lay động.

Dì nhìn ta, ánh mắt lo lắng dần dần chuyển thành yên tâm: “Đây mới là Vi Uyển của ta.”

Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa đẹp, rọi lên mặt giấy, mực chữ “Tĩnh” đang dần khô, tỏa ra mùi nhàn nhạt của khói tùng.

Ta biết, có lẽ Phó Huyền sẽ hối hận, có thể sẽ lại tìm đến ta.

Nhưng ta — sẽ không quay đầu lại nữa.

Cánh cửa gỗ nhà cũ của Tướng phủ nặng hơn so với cửa cung, đẩy ra vang “kẹt” một tiếng, làm mấy con chim sẻ dưới mái hiên bay vụt lên.

Giữa các khe đá xanh đã mọc rêu, cây lựu trước bậc thềm thì mọc rất tươi tốt, cành gần chạm đến mép cửa sổ tầng hai.

Ta đứng giữa sân ngẩng đầu nhìn, bất giác nhớ lại năm ta mười tuổi.

Phó Huyền từng leo lên cây này hái lựu cho ta, ống quần bị mắc rách, bị lão phu nhân bắt chép Luận Ngữ phạt.

Nhưng hắn vẫn lén nhét cho ta quả lựu to nhất, cười đến lộ hai chiếc răng khểnh.

Khi đó, trong gió toàn là vị ngọt của lựu chín.

“Tiểu thư, quầy hàng đặt chỗ nào thì hợp ạ?”

Thanh Hòa cầm thước, đi quanh trong phòng phía tây.

Nơi này vốn là thư phòng của ông ngoại, nay ta cải thành tiệm nhỏ, giữ lại giá sách, lau sạch bụi phủ, hiện lên màu gỗ trầm ấm.

Bên cửa sổ đặt một bàn dài bằng gỗ lê, sau này có thể dùng để viết chữ, vẽ tranh thuê.

Ta không thích mấy nghề son phấn hoa lệ, trái lại lại yêu cái hương vị thanh đạm của bút mực giấy nghiên.

“Đặt sát cửa sổ đi,”Ta chỉ vào chỗ nắng chiếu nhiều nhất, “Khách đến còn có thể tắm nắng, chọn đồ.”Thanh Hòa học rất nhanh, sổ sách ghi chép rành mạch,

Ngay cả mực để mua nên chọn loại khói tùng hay khói dầu, nàng cũng hiểu rõ.

Thỉnh thoảng tính xong sổ, nàng lại gục xuống quầy than thở: “Tiểu thư, người nói xem Phó đại nhân liệu có thật sự… cưới cô ta không…”

“Thanh Hòa,” ta gõ nhẹ lên sổ sách của nàng, “Giấy tuyên thành của tiệm Trương ở nam thành hôm qua phải giao rồi đấy, đi giục thử xem.”

Nàng lè lưỡi, rồi quay người chạy đi.

Thật ra… chẳng cần hỏi.

Phó Huyền quả thật không cưới thiếp nữa.

Nghe nói hắn đã bán biệt viện kia đi, còn Tuế Nhi thì chẳng ai biết ở đâu.

Hắn vẫn thường đứng bên ngoài nhà cũ của Tướng phủ.

Lúc thì sáng sớm, lúc thì hoàng hôn, cứ đứng lặng cách một con phố, nhìn tấm biển cửa tiệm của ta đung đưa trong gió.

Có lần ta ra sau hẻm đổ giấy bỏ, lại tình cờ gặp hắn.

Hắn mặc áo gấm màu nhạt, gầy đi đôi chút so với trước kia, thấy ta thì bước chân khựng lại, môi khẽ mấp máy, nhưng vẫn không gọi ra được cái tên “Vi Uyển”.

Ta cúi đầu lướt qua hắn, phía sau vang lên tiếng vải khẽ sột soạt,