- Trang chủ
- Nỗi Đau Hoà Ly Full
- CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 6
Truyện: Nỗi Đau Hoà Ly Full
Tác giả: Bơ không cần đường
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
“Đại nhân! Người đừng đi! Phu nhân… có lẽ sớm đã không muốn sống cùng người nữa rồi!”
Bước chân Phó Huyền khựng lại, quay đầu nhìn nàng ta, trong mắt vằn tia máu: “Ngươi nói gì?”
Tuế Nhi siết chặt lòng bàn tay, ép nước mắt trào ra, giọng run rẩy mà từng chữ rõ ràng:
“Mấy hôm trước, thiếp đi mua đồ ở phía tây thành, vô tình thấy phu nhân ở Túy Tiên Lâu, ngồi ăn cùng một nam nhân lạ mặt.”
“Người đó bóc tôm cho nàng, nàng cười rất tươi… còn uống rượu nữa…”
Nàng cúi đầu, tỏ vẻ không dám nói: “Thiếp vốn không định kể, nhưng… nhưng hôm nay phu nhân lại quyết tuyệt như vậy, chẳng lẽ… là đã có người khác?”
Đồng tử Phó Huyền co lại dữ dội.
Túy Tiên Lâu? Nam nhân lạ?
Hắn nhớ lại sự bình thản của Thẩm Vi Uyển những ngày qua, nhớ lại sự dứt khoát khi nàng viết hòa ly thư, nhớ lại bóng lưng kiên quyết lúc nàng rời khỏi tiệc.
Thì ra không phải bị hắn ép đến đường cùng — mà là sớm đã có người khác?
Vậy ra những nhẫn nhịn năm xưa, những đêm nàng đỏ mắt nói “thiếp tin chàng”… tất cả đều là giả dối?
Nỗi đau trong tim bỗng hóa thành cơn giận vì bị lừa dối, như dây leo độc siết chặt lấy tim hắn, khiến hắn không thở nổi.
Hắn quay phắt người lại, không chạy ra ngoài nữa, nắm chặt tay đến trắng bệch khớp ngón.
Thẩm Vi Uyển, tốt lắm.
Nàng giỏi lắm.
Hắn tưởng rằng là mình sai.
Thì ra là hắn đã tự mình đa tình.
Tuế Nhi nhìn thấy khuôn mặt nghiêng lạnh đi đột ngột của hắn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong mắt thoáng lóe lên một tia đắc ý.
Nàng bước tới, rụt rè kéo tay áo hắn: “Đại nhân, người đừng giận, có lẽ… có lẽ là thiếp nhìn nhầm…”
Phó Huyền không hất tay nàng ra, chỉ chăm chú nhìn vào tờ hòa ly thư dưới đất, giọng lạnh lẽo:
“Chuẩn bị bút mực.”
“Dạ?”
“Văn thư nạp thiếp.”
Từng chữ từng lời hắn thốt ra, ánh mắt đã tắt đi chút hơi ấm cuối cùng: “Nàng muốn hòa ly, thì hòa. Thiếp này, ta nhất định nạp.”
Dải lụa đỏ vẫn đang bay, ánh nến lay động khiến bóng hắn run rẩy.
Nhưng trong lòng hắn biết rõ, nỗi đau bị đè nén bởi cơn giận ấy vẫn đang rỉ máu từng chút một.
Hắn thà tin rằng nàng đã có người khác.
Cũng không muốn thừa nhận là chính tay hắn đã đánh mất Thẩm Vi Uyển — người từng yêu hắn thật lòng.
Khi cây bút viết xuống tờ tuyên chỉ văn thư nạp thiếp, đầu bút của Phó Huyền khẽ run.
Mực nhòe ra, như một đóa hoa xấu xí.
Hắn nhìn chằm chằm hai chữ “Phó Huyền”, chợt nhớ đến mùa đông năm ngoái.
Thẩm Vi Uyển mài mực cho hắn, thanh mực trong nghiên vang lên tiếng cọ xát nhẹ nhàng, nàng cười nói: “Chữ của chàng cứng quá, nên luyện thêm bút mềm.”
Khi đó đầu ngón tay nàng lướt qua mu bàn tay hắn, ấm áp như bếp lò đang cháy.
“Đại nhân, tay mỏi rồi phải không?”
Giọng Tuế Nhi vang lên bên tai, nàng bưng chén trà nóng, dè dặt đưa tới bên môi hắn: “Uống chút trà nghỉ ngơi đi ạ.”
Phó Huyền nghiêng đầu tránh, trà đổ lên giấy tuyên thành một vệt mực càng loang rộng.
Hắn bực bội ném bút lên bàn: “Ra ngoài.”
Viền mắt Tuế Nhi lại đỏ, uất ức xoắn chặt khăn tay:
“Là thiếp khiến đại nhân phiền lòng sao? Tất cả là do thiếp… nếu không phải tại thiếp, phu nhân cũng không…”
“Ta nói không liên quan đến ngươi!”
Phó Huyền ngắt lời nàng, nhưng cơn giận trong giọng đã yếu đi hơn phân nửa.
Hắn nhìn vết đỏ trên tay nàng, lại nhớ đến chuyện nàng nói ở Túy Tiên Lâu, nhớ đến ánh mắt bình thản của Thẩm Vi Uyển trong buổi yến tiệc.
Có lẽ, nàng thật sự đã thay lòng.
Ý nghĩ ấy vừa nảy lên, tim hắn như bị kim châm.
Hắn chợt đứng phắt dậy, sải bước ra khỏi phòng, nhưng lại không biết nên đi đâu.
Đám hạ nhân trong phủ đều cúi đầu, không ai dám nhìn hắn.
Dải lụa đỏ vẫn tung bay dưới hành lang, chữ hỷ dán đầy tường, nhưng khắp nơi chỉ thấy lạnh lẽo.
Hắn đi đến viện của Thẩm Vi Uyển, đẩy cửa ra — bên trong trống trơn, đến cả cây lược gỗ đào nàng hay dùng cũng không thấy nữa.
Chỉ còn chiếc đèn thỏ bằng lưu ly trên bàn trang điểm còn sáng, ánh nến lung linh trong lưu ly, giống ánh mắt nàng khi nhìn hắn thuở trước.
Hắn bước đến, đầu ngón tay chạm vào tai của đèn thỏ — lạnh ngắt.
“Đại nhân?”
Một tiểu nha đầu rụt rè bước vào, trong tay ôm một chiếc hộp gấm: “Cái này… là phu nhân để lại ở phòng ngoài, dặn là gửi cho người.”
Phó Huyền mở hộp gấm ra, bên trong là cây trâm ngọc liên hoa song sinh — chính là sính lễ năm xưa hắn mang đến cầu thân.
Dưới cây trâm là một mảnh giấy, nét chữ thanh tú dứt khoát — là bút tích của Thẩm Vi Uyển:
“Vật trả người cũ, mỗi người một đường.”
Mỗi người một đường?
Hắn cầm cây trâm, ngón tay vuốt lên những đường khắc — đó là do chính tay hắn tỉ mỉ chạm trổ suốt ba đêm liền.
Khi ấy hắn đã nghĩ, phải để nàng trở thành phu nhân Thủ phụ rực rỡ nhất đời, phải bảo vệ nàng bình yên cả kiếp.