Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Tôi chẳng trả lời, chỉ cau mày đứng im.
Mọi người cũng không ai tin bà ta.
Bởi ai có thể tưởng tượng nổi, một người mẹ lại hãm hại chính con gái mình?
Hơn nữa, với bao nhiêu chứng cứ hiển nhiên, chẳng ai vì vài lời biện hộ mà đổi ý.
Chưa kể, lúc này Hàn Ngọc Phương đang trợn mắt, gào thét đòi giết tôi, cảnh tượng ấy, bảo bà ta không điên thì ai tin?
Bà ta không cam tâm, giãy giụa như điên, cho đến khi một mũi tiêm hạ gục, mới mềm nhũn ngã xuống.
Cứ như thế, Hàn Ngọc Phương bị nhân viên viện tâm thần đưa đi.
17
Mãi đến nửa năm sau, tôi mới đến viện tâm thần thăm Hàn Ngọc Phương.
Bà ta gầy đi nhiều, nhưng tinh thần có vẻ không tệ.
Ánh mắt nhìn tôi đầy cầu khẩn:
“Tĩnh Tĩnh, mẹ biết sai rồi, mẹ không nên kiểm soát con!”
“Nơi này thật sự không phải chỗ để ở, Tĩnh Tĩnh, mẹ cầu xin con, thả mẹ ra đi.”
“Mẹ làm tất cả đều là vì con. Nếu không nhờ mẹ quản, con sớm đã biến thành đứa hư hỏng rồi, làm sao mà đỗ được trường đại học tốt thế?”
Tôi chỉ cười nhạt:
“Mẹ, con thấy mẹ ở đây rất tốt mà.”
Hàn Ngọc Phương vốn chẳng có kiên nhẫn, lập tức gào lên:
“Ngô Tĩnh Tĩnh, mày tưởng mày nhốt được tao mãi sao? Tao bảo mày thả tao ra là cho mày cơ hội đó!”
“Nếu mày không thả, đợi tao ra ngoài, tao nhất định bắt mày phải hối hận!”
Nhìn bà ta nổi giận đùng đùng, tôi chỉ thấy nực cười.
“Mẹ, mẹ còn nhớ không? Người ký giấy đưa mẹ vào viện tâm thần chính là con. Mẹ biết điều đó nghĩa là gì không?”
Hàn Ngọc Phương lắc đầu:
“Là gì?”
Tôi cười:
“Nghĩa là con là người giám hộ của mẹ. Nếu không có chữ ký của con, chẳng ai thả mẹ ra được. Và con có thể nói thẳng, con không hề có ý định thả mẹ ra!”
“Mẹ cứ ở yên đây mà sống đi.”
“Không!”
Sắc mặt Hàn Ngọc Phương méo mó kinh hãi:
“Ở đây toàn là kẻ điên, mẹ không muốn ở đây. Mẹ thật sự sẽ thay đổi…”
Tin thì có ma.
“Mẹ, trước kia mẹ quản con, nói là vì muốn tốt cho con. Thế thì bây giờ, ở trong viện, bác sĩ quản mẹ, cũng là vì muốn tốt cho mẹ thôi.”
“Mẹ đã vì con ‘tốt’ suốt mười tám năm rồi. Giờ cũng đến lúc con vì mẹ tốt một lần.”
“Con đến đây chỉ để nói với mẹ một chuyện: Con đã được nhận suất trao đổi sinh viên, sắp đi du học rồi. Tương lai sẽ không thể thường xuyên đến thăm mẹ. Mẹ phải ở đây nghe lời bác sĩ, điều trị cho tốt.”
Hàn Ngọc Phương hét gào điên cuồng, chẳng mấy chốc lại bị tiêm thuốc an thần.
Nhìn gương mặt đẫm nước mắt của bà ta, tôi khẽ mỉm cười:
“Mẹ, con tha thứ cho mẹ rồi. Con đồng ý hòa giải với mẹ. Mẹ hãy ở đây điều trị cho tốt đi.”
“Có lẽ sau này, khi con lập gia đình, có con cái, con sẽ suy nghĩ đến chuyện thả mẹ ra cũng chưa biết chừng.”
Nói dứt lời, tôi mở cửa phòng bệnh, dứt khoát rời đi.
Bước chân tôi, từ đây, hướng về một cuộc đời mới hoàn hảo.
Hết