Chương 7

Truyện: Nhật Ký 500 Chữ

Tác giả: Sâu nhỏ đáng yêu

Cầm ống tiêm, chậm rãi tiến về phía tôi.

Tôi hiểu rõ, nếu bị họ đưa đi, bất kể tôi có bệnh hay không, tôi cũng không thể nào thoát ra được nữa.

Thế nên, tôi lập tức cầm con dao trong tay kề lên cổ mình:

“Người có bệnh không phải tôi, mà là Hàn Ngọc Phương.”

15

Thấy tôi cầm dao, Hàn Ngọc Phương sợ đến mức khuỵu chân ngã xuống đất:

“Đúng đúng đúng, là mẹ có bệnh, mẹ sẽ đi bệnh viện, con mau bỏ dao xuống đi.”

Tình cảnh này khiến những người vốn không tin tôi bị bệnh cũng gần như xác định tôi thật sự có vấn đề tinh thần.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh:

“Tôi biết mọi người không tin tôi, nhưng tôi có chứng cứ. Chỉ cần mọi người đừng tới gần, tôi sẽ chứng minh cho xem.”

Con dao trong tay trông khá sắc, chẳng ai dám tới gần.

Bác sĩ viện tâm thần cũng mỉm cười dỗ dành:

“Vậy à, thế thì Tĩnh Tĩnh bỏ dao xuống, rồi cho chúng tôi xem chứng cứ, được không?”

Tôi không hề bỏ dao.

Tôi đi tới phòng khách, bật tivi:

“Đây chính là chứng cứ.”

Ban đầu, mọi người còn nghi ngờ, tưởng tôi phát bệnh thần kinh, nhưng rất nhanh đã nhận ra đó không phải phim, mà là camera giám sát.

Trong hình ảnh giám sát, Hàn Ngọc Phương hung tợn hất hết đồ ăn, tự làm mình bị thương…

Còn tôi, từ đầu đến cuối chỉ đứng lạnh lùng một bên, như thể chuyện này đã diễn ra vô số lần, đến mức tôi sớm đã miễn dịch.

Lợi dụng lúc mọi người còn sốc đến không nói nên lời, tôi mới hạ dao, mở miệng:

“Như mọi người thấy, thật ra người có bệnh không phải tôi, mà là mẹ tôi!”

Tôi lần lượt mở tất cả các đoạn ghi hình gần đây trong nhà.

Chẳng mấy chốc, ai nấy cũng thấy rõ: là Hàn Ngọc Phương ép tôi gửi tin nhắn cho lãnh đạo của bà ta, cũng chính bà ta nửa đêm hét loạn, còn tự dẫn đàn ông về nhà để hại tôi…

Thậm chí, camera ngay đầu giường còn chứng minh Hàn Ngọc Phương thường xuyên đứng nhìn chằm chằm tôi lúc nửa đêm.

Tất cả những chuyện này, vừa hay đều là những gì Hàn Ngọc Phương định “đổ” lên đầu tôi.

Mọi người lập tức hiểu ra.

Người có bệnh là Hàn Ngọc Phương. Không chỉ có bệnh, mà còn muốn vu oan cho tôi.

Ông bà nội ôm lấy tôi, an ủi tôi đã chịu khổ.

Nghe vậy, tôi bật khóc.

“Thật ra lúc đó tôi không phải tự nhảy lầu, là Hàn Ngọc Phương đẩy tôi xuống. Tôi… tôi chỉ vì không muốn mất mẹ, nên mới nhẫn nhịn không nói ra thôi.”

16

Mọi người đều chết lặng.

Cuối cùng, cảnh sát mới lên tiếng:

“Tôi nhớ ra rồi, lần trước tôi cũng là người đến xử lý. Hôm đó Hàn Ngọc Phương dẫn đàn ông về…”

Có cảnh sát và camera làm chứng, tất cả đều rõ ràng.

Người có bệnh không phải tôi, mà chính là Hàn Ngọc Phương.

Bà ta không ngờ trong nhà lại có camera, phát điên lao về phía tôi:

“Mày cố ý!

“Mày giả bộ ngoan ngoãn, chính là để chờ ngày hôm nay, để mọi người tin tao bị điên, đúng không?

“Mày đã biết từ trước, giống như mày biết tao sẽ dẫn đàn ông về, mày còn cố tình lắp camera khắp nhà.

“Mày chỉ muốn tao tự mình hại mình thôi!”

“Mày… tao phải giết mày, hôm nay tao giết chết mày!”

Tiếc là bà ta còn chưa kịp nói xong, đã bị cảnh sát và bác sĩ khống chế.

Nước mắt tôi rơi không ngừng:

“Mẹ, mẹ đừng hận con. Nhưng mẹ đến viện tâm thần là cách tốt nhất rồi. Hôm nay mẹ thật sự làm con sợ. Nếu lần sau mẹ lại phát bệnh, làm tổn thương chính mình, con phải làm sao bây giờ?”

Hàn Ngọc Phương gần như sụp đổ, dáng vẻ chẳng khác gì kẻ điên:

“Tôi không bị tâm thần, tôi không có bệnh!”

“Tôi giả vờ thôi! Là vì Ngô Tĩnh Tĩnh không nghe lời, dám chống lại tôi, nên tôi mới cố tình làm vậy!”

“Tôi chỉ muốn nhốt Ngô Tĩnh Tĩnh vào viện tâm thần cho nó hối cải, tôi thật sự không có bệnh!”

“Ngô Tĩnh Tĩnh, con nói đi, mau nói đi!”