- Trang chủ
- NGUYỆN BẤT PHỤC LẠI TÌNH SI
- CHƯƠNG 14
CHƯƠNG 14
Truyện: NGUYỆN BẤT PHỤC LẠI TÌNH SI
Tác giả: Bơ không cần đường
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Một cơn tức giận ập tới, huyết khí nghịch chuyển, ngã lăn ra đất trúng gió méo miệng.
Ả tiểu thiếp và tên gian phu kia sợ lỡ tay gây chết người, lập tức trong đêm mang theo đứa nhỏ chạy mất.
Đến khi có người phát hiện phụ thân, ông đã chỉ còn biết run rẩy, một chữ cũng chẳng nói nên lời.
Mẫu thân ta vô cùng hài lòng:
“Ta chỉ là đâm vào tim hắn một dao thôi, không ngờ hắn lại yếu ớt tới mức chịu không nổi. Cũng tốt, nằm liệt càng đỡ phiền mắt ta.”
“A Uyển à, đây chính là kết cục của phường phụ lòng.”
“Đúng rồi, bên nhà chồng con, chẳng phải cũng không được như ý hay sao?”
Phải rồi, mọi sự đều là kế hoạch của ta.
Những ngày Đỗ Nhược Lân tĩnh dưỡng, ta đã biết hôm nay hắn sẽ tỉnh.
Ta cũng biết mẹ chồng cho người ngoài đến nhà gây rối.
Ta càng biết tiểu thúc lấy bạc là để đánh bạc.
Nhưng khác với toan tính của mẹ chồng — tiểu thúc không phải đánh bạc giả, mà là thật sự đánh!
Bây giờ, bà ta chẳng những kế sách thất bại, mà người lẫn của đều mất.
Mà trên đường trở về…
Đỗ Nhược Lân lại vô cùng trầm mặc.
Mãi đến đêm khuya, hắn mới nói với ta:
“A Uyển, ta muốn tham gia kỳ thi xuân năm nay.”
23
Một câu của Đỗ Nhược Đình đã hoàn toàn kích động hắn.
Hắn nói:
“Vốn ta nghĩ, ta sống tàn lụi thế này, bọn họ ắt đã thỏa mãn.”
“Thế nhưng ta không ngờ, còn chưa kịp chờ ta viết hưu thư để nàng ly hôn ra đi, bọn họ đã không chờ nổi mà ra tay hãm hại nàng.”
“Hắn nói đúng, là ta vô dụng, nên họ mới dám lộng hành như thế.”
Kỳ thực hắn chẳng phải người bạc lòng, chỉ là vì bệnh lâu ngày mà lời lẽ trở nên sắc bén một chút.
Nhưng trong lòng hắn, vẫn không muốn liên lụy đến ta.
Cho nên hắn nói:
“Ta sẽ cố gắng sống lâu thêm vài năm, chí ít—”
“Giúp nàng an bày mọi chuyện chu toàn.”
Thấy chưa? Hắn chính là dễ gạt như vậy đó, còn tưởng rằng nếu hắn không còn, ta sẽ khốn khổ lắm.
Ta vừa cười vừa đưa tay lau khoé mắt, nằm trong lòng hắn, đáp:
“Vậy phu quân nhất định phải sống thật lâu.”
24
Thần đồng quả thật là thần đồng.
Sau khi hạ quyết tâm muốn tham gia kỳ thi xuân, hắn tự mình đến tìm lão thừa tướng.
Lão thừa tướng quý trọng người tài, nghe tin này thì mừng rỡ, hận không thể dốc hết tâm huyết mà truyền thụ.
Vì vậy những ngày sau đó, hắn vô cùng bận rộn.
Thậm chí còn lo sợ khi mình không có mặt, mẹ chồng sẽ làm khó dễ ta.
Thế nhưng lần này, hắn đã nghĩ quá nhiều.
mẹ chồng hiện tại chẳng có rảnh rỗi mà để tâm đến hắn, lại càng không dư hơi để làm khó ta.
Thứ nhất, Đỗ Nhược Đình cũng chuẩn bị tham gia khoa cử lần này.
Thứ hai, hôn sự của Đỗ Khiết Nhi và Họa Diện đã đến lúc định thành.
Ta là trưởng tức, tự nhiên phải cùng lo liệu.
Muốn làm khó ta lúc này ư? Trừ phi bà ta điên mất rồi.
Phải biết rằng, nếu ta thực lòng ra tay, người gánh lấy tai họa, e là con gái cưng của bà ta.
Mà ta, cũng chẳng rảnh để tranh đấu với bà ta, vì ta càng bận hơn.
Hôn sự của Đỗ Khiết Nhi ta không nhất thiết phải bận tâm quá nhiều, nhưng thuốc thang của Đỗ Nhược Lân, ta tuyệt đối không giao cho ai khác.
Huống hồ, ta còn một chuyện trọng đại phải chuẩn bị — muội muội ta, Phí Thư, cũng sắp thành thân rồi.
Phu quân là người mà đời trước nàng từng gả.
Môn đăng hộ đối không quá cao, nhưng mọi mặt đều rất ổn.
Là mẫu thân ta khéo lựa chọn.
Đời trước, muội muội gả đi rồi sống rất tốt, phu thê hòa thuận, chị em dâu cũng êm ấm.
Bởi thế, khi mẫu thân hỏi ý ta, ta chẳng có lý do gì phản đối.
Chỉ là hôm xuất giá, muội muội nhìn hai bộ trang sức ngọc phỉ thúy, khó hiểu hỏi ta:
“Không phải đây là mẫu thân tặng mỗi tỷ muội ta một bộ sao? Vì sao của tỷ, cũng tặng cho muội?”
Ta khẽ lắc đầu:
“Đây là phần thưởng cho đứa trẻ biết nghe lời. Tỷ tỷ không nghe lời, nên không thể nhận.”
Khi đó ta còn trẻ, cứ ngỡ rằng chỉ cần được ở bên người mình yêu là đủ, nên chẳng màng đến gì khác.
Ta quên mất rằng, người thay lòng dễ đến nhường nào, mà lòng người lại dễ đổi thay đến vậy.
Thế nên ta đáng lẽ không xứng có được bộ trang sức ấy.
Cũng xứng đáng nhận lấy kết cục tàn nhẫn kia.
25
Trên đường trở về, ta bất ngờ gặp Họa Diện chặn đường.
Đã lâu rồi không gặp hắn.
Hắn trông tiều tụy hơn trước, như vừa uống rượu, may mà bốn bề không có ai, ta nhìn hắn bình thản nói:
“Là ý gì đây, muội phu?”
Hắn sắp thành thân với Đỗ Khiết Nhi.
Thế nhưng trông hắn chẳng có vẻ gì là hạnh phúc.
Hắn lảo đảo trong cơn men, nửa cười nửa khóc nói:
“A Uyển, đừng gọi ta là muội phu… Tại sao lại thành ra như vậy, tại sao…”
“Đời này ta không chọn nàng, vì sao ta vẫn không bằng đệ đệ nàng chói lọi? Vì sao công chúa vẫn chẳng chọn ta? Ta chỉ có thể cưới Đỗ Khiết Nhi để bù đắp?”
“Ta tưởng… ta tưởng ta sẽ cưới công chúa, đến lúc đó, nàng làm thiếp cũng không thiệt thòi. Thế nhưng… sao mọi sự lại không như ta nghĩ?”
Hắn lải nhải không ngừng, nhưng ta đã nghe rõ, và cũng bật cười.
Hóa ra, hắn sống lại một đời, không những không cưới ta, mà còn muốn ta làm thiếp?
Hắn thật sự nghĩ ta — Phí Uyển — có thể mù mắt hai lần sao?