Cha chồng ngồi trên vị trí chủ toạ, Đỗ Khiết Nhi mặt mày hả hê, mẹ chồng sắc mặt uy nghiêm, Đỗ Nhược Đình thì phụ hoạ bên cạnh:
“Đúng vậy! Tất cả đều là lỗi của nàng! Nên quỳ xuống!”
Ta bình thản nói:
“Không biết con dâu đã phạm tội gì, khiến phụ thân mẫu thân tức giận đến vậy?”
“Ngươi… ngươi còn mặt mũi mà hỏi?!”
mẹ chồng cười lạnh.
Phụ thân chồng lúc này mới mở miệng:
“Ta hỏi ngươi, sổ sách trong phủ do ngươi quản, Nhược Đình tìm ngươi lấy ngân lượng, ngươi đều cho hắn hết rồi phải không?”
Ta đáp thật thà:
“Tiểu thúc muốn, tự nhiên là con phải đưa.”
“Vậy ngươi có biết, số bạc ngươi cho hắn, hắn đem đi làm cái gì không?!”
Giọng điệu của phụ thân chồng đột ngột thay đổi.
Lúc này, ta mới nhìn kỹ, thấy rõ trên mặt Đỗ Nhược Đình có vết bầm tím xanh xanh tím tím — rõ ràng là đã bị người khác đánh.
Ta nghi hoặc:
“Chuyện riêng của tiểu thúc, ta thân là tẩu tẩu, nào dám hỏi đến?”
“Phải, nếu chỉ là khoản nguyệt lệ thông thường, đúng là không tiện hỏi nhiều, nhưng ngươi cho hắn đến một vạn lượng bạc! Chuyện như vậy mà cũng không nên hỏi ư?!”
Phụ thân chồng giận dữ trợn mắt:
“Ngươi có biết không, ngươi tuỳ tiện đưa bạc cho nó, nó đều đem đi đánh bạc cả rồi!”
“Trưởng tẩu như mẫu, ta cũng không biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì mê hoặc được phu nhân Tể tướng, khiến người ta phải can dự vào việc nhà chúng ta, ngay cả quyền quản gia cũng bị ngươi lấy đi!”
mẹ chồng như thể hận rèn sắt không thành thép:
“Nhưng ta vẫn tin tưởng phu nhân Tể tướng, tin tưởng ngươi, cho nên sau khi giao ra quyền, ta cũng không hỏi han gì, sợ bị người ta nói là thiên vị tiểu nhi tử. Nào ngờ, ngươi lại vô dụng đến mức này!”
“Sổ sách không quản nổi thì thôi đi, còn để Nhược Đình nhiễm thói cờ bạc! Ngươi bảo Đỗ gia chúng ta sao dung thứ cho ngươi được!”
“Ta đã bảo rồi mà, con gái nhà thương gia, ngoài vài thủ đoạn dơ bẩn thì còn biết cái gì? Phụ mẫu lại mặc kệ cho nàng vào cửa, giờ thì gây ra chuyện lớn rồi!”
Đỗ Khiết Nhi thêm dầu vào lửa, nói đến mức chẳng ai nghe mà không tưởng rằng nhà họ đối đãi với ta tốt lắm vậy, rồi quay sang ta như chờ xem trò vui:
“Đại tẩu à, đại ca ta sắp không qua khỏi rồi, ai chẳng biết phụ thân chỉ còn một mình tiểu đệ là con trai, sau này phải gánh vác trọng trách, ngươi dù có tâm độc cũng không nên dẫn dụ tiểu đệ ta bước lên con đường lầm lạc như vậy!”
“Mà mùa xuân tới là đến khoa cử rồi đó!”
Vừa nhắc đến kỳ thi mùa xuân, sắc mặt phụ thân chồng càng đen lại, trừng mắt nhìn Đỗ Nhược Đình:
“Đồ nghiệt súc!”
Đỗ Nhược Đình nào chịu nhận lỗi, không chút do dự chỉ tay về phía ta:
“Phụ thân, không phải lỗi của con, đều là tại nàng cả, con muốn gì nàng cũng cho, con nghe nói cái đó gọi là ‘dâng cho chết’! Đều là mánh khoé tranh gia sản trong đại trạch!”
“Rõ ràng nàng muốn chiếm đoạt gia sản, nên mới cố ý để con dính vào cờ bạc!”
Từng câu, từng chữ, đều như phán ta có tội.
Cuối cùng, mẹ chồng chốt lại:
“Quả nhiên là một nhà không ai ra gì, ngay cả hôm qua, ngoại thất mà cha nàng nuôi ở bên ngoài cũng tìm đến tận cửa rồi!”
“Còn mang theo một đứa con trai gần tám tuổi nữa đấy!”
“Lời của mẫu thân là có ý gì?”
Ta chợt hiểu ra, sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi.
Bà ta cong khoé môi, cực kỳ hài lòng với phản ứng của ta:
“Ngươi còn chưa biết sao? Mẹ ngươi lòng dạ hẹp hòi, không dung người khác, phụ thân ngươi liền dưỡng một ngoại thất bên ngoài, hôm qua đến Đỗ phủ náo loạn một phen, giờ cả Kim Lăng đều bàn tán xôn xao rồi.”
“Ta nói thật, đức hạnh của ngươi đáng ngờ, cũng là do gia phong mà ra, giờ nghĩ lại, nói không chừng việc Nhược Lân không tỉnh lại cũng là ngươi hại, ai mà biết được ngươi có căm hận chuyện mình gả cho một kẻ ốm yếu không?”
Ta phản bác:
“Ta chưa từng oán hận, lại càng chưa từng hại phu quân nửa phần!”
“Nhược Lân không tỉnh lại, ai dám nói chắc chứ?”
mẹ chồng cười nhạt:
“Ngươi tâm địa độc ác như vậy, Đỗ gia không thể chứa chấp ngươi nữa rồi, nay ban cho ngươi một phong hưu thư, ngươi muốn về đâu thì về đi!”
Nhưng——
Ta nhìn tất cả mọi người, hỏi:
“Phu quân chưa tỉnh, ai cho phép viết hưu thư?”
“Tự nhiên là ta thay đại ca viết!”
Đỗ Nhược Đình gấp không chờ nổi tìm người gánh tội, liền rút một tờ giấy từ lưng ra ném xuống chân ta:
“Cút! Mau cút đi!”
Thật là nực cười.
Với mức độ chán ghét của Đỗ Nhược Lân đối với tên này, nếu biết hắn dám thay mình viết hưu thư, không biết sẽ nổi giận đến mức nào.
May mà ——
Rất nhanh, mọi người đều biết.
Phía sau lưng ta, một giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên:
“Thay ta ư? Ngươi thay ta mà đi chết sao?”
Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn tới.
Ai nấy kinh hãi.
「Nhược Lân!」