Chương 9
Truyện: Người Yêu Qua Mạng Của Tôi Là… Cá Ngoài Hành Tinh
Tác giả: blog của quả quýt và hạt đậu
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tôi vừa giả vờ dụ Tinh Diệu, vừa dùng tài khoản phụ gửi tin nhắn.
Một bên kéo dài thời gian, mong có cảnh sát biển nào đó phát hiện ra có một con cua khổng lồ ăn thịt người ở đây.
Trời càng lúc càng tối, con cua mất kiên nhẫn.
Nó cướp điện thoại của tôi, phát hiện tôi lừa nó.
“Được lắm, tuy ta không thích ăn thịt người, nhưng quăng xác cậu xuống đáy biển cũng là một cách.”
Nói xong, nó lại lao về phía tôi.
Tôi xoay người nhảy xuống biển.
Làn nước lạnh buốt khiến tôi dần mất nhiệt, con cua khổng lồ chậm rãi áp sát, như đang đùa giỡn với con mồi.
Chiếc trâm lam bảo nơi ngực tôi phát ra ánh sáng yếu ớt, rồi tôi không còn thấy lạnh, cũng chẳng khó thở nữa, như thể vốn dĩ tôi đã biết hô hấp dưới nước.
Nhưng vẫn không thể bơi nhanh hơn con cua phía sau.
Sắp bị nó bắt được, tôi rơi vào lòng một ai đó.
Tinh Diệu với chiếc đuôi bạc lấp lánh ánh kim trong biển cả, mái tóc dài như rong biển bay lượn trong nước, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
“Bé yêu, gặp nguy hiểm sao không gọi cho tôi?”
Anh chỉ khẽ quẫy đuôi, con cua liền bị quất bay hơn chục mét.
Trong biển cả là địa bàn của anh.
Lúc này anh hoàn toàn chẳng giống con nhân ngư mít ướt hay làm nũng, ánh mắt sắc bén khóa chặt con mồi.
“Một con cua ăn cá bị tổ tiên đuổi khỏi hành tinh nhân ngư thôi, mới mấy trăm năm đã quên tộc nhân ngư Paka là thiên địch của các ngươi rồi sao?”
“Ngay cả bạn đời của ta mà cũng dám động tới?”
Con cua nheo mắt.
“Tóc đen, đuôi bạc, mắt xanh thẳm… sao có thể còn nhân ngư Paka thuần huyết?”
Vừa nói, nó vừa lùi lại.
“Tôi không biết cậu ấy là bạn đời của ngài, mong ngài rộng lượng bỏ qua.”
Thì ra những nhân ngư khác xa lánh Tinh Diệu, không phải vì anh xấu xí, mà là bởi danh tiếng tổ tiên anh quá khét tiếng.
Cảnh tượng sau đó tôi không dám nhìn.
Tinh Diệu nhổ hết càng lẫn chân con cua, thật sự khủng khiếp.
Trong tôi, hình tượng mỹ nhân ngư thích làm nũng, hay khóc lóc hoàn toàn vỡ nát, thay vào đó là một Ma Vương của biển cả.
Trực thăng Liên minh Vũ trụ bắt con cua mang đi, nghe nói đó là một tội phạm truy nã liên tinh, đến Trái Đất đã ăn một con tôm ngoài hành tinh và một con hải thỏ ngoài hành tinh, nay sẽ bị giải đến Tòa án Liên tinh thẩm phán.
12
Khi mọi chuyện đã yên ả, Tinh Diệu đưa cho tôi mấy chiếc càng và chân cua còn sót lại:
“Tổ tiên tôi thường ăn cái này, chắc cũng ngon lắm, mang về hấp nhé?”
Khóe miệng tôi giật giật, chẳng tiện nói thật là tôi không dám ăn.
“Già quá rồi, ăn đồ tươi thì hơn.”
Anh chẳng chút lưu luyến, lập tức ném hết đi.
Sau đó lặn xuống đáy biển, thân hình linh hoạt, dáng bơi uyển chuyển — đúng là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.
Chẳng bao lâu, anh lại xuất hiện, lôi theo một con cá ngừ nặng mấy chục cân.
Anh nâng nó bằng cả hai tay dâng cho tôi, còn cất giọng hát trong trẻo mê hoặc, dưới ánh trăng trên biển trông chẳng khác nào một yêu tinh biển.
Tôi nhận lấy con mồi anh săn được, để anh cắt thành từng lát nhỏ, rồi anh tự tay đút cho tôi.
Đến khi tôi no căng bụng, ợ một tiếng, anh mới ăn hết phần còn lại.
“Bé yêu, em đã nhận lấy con mồi tôi bắt cho em, còn nghe khúc cầu hôn của tôi.”
“Thế là em đã chấp nhận lời cầu hôn rồi đó.”
Tôi quay mặt đi:
“Không được, lời cầu hôn của anh quá qua loa rồi.”
Anh lại bắt đầu rơi những giọt ngọc trai nhỏ.
“Rõ ràng trong ký ức truyền thừa, nhân ngư vẫn luôn cầu hôn như thế.”
“Bé yêu, em phụ tình tôi.”
“Quá đáng lắm.”
Vừa khóc, anh lại vừa len lén nhìn tôi.
Ánh mắt tôi lướt xuống phía trên đuôi anh, chẳng dám nhìn thẳng.
“Anh vừa khóc vừa… có phản ứng rồi sao?”
Anh nức nở đáp:
“Chỉ là kỳ động dục vẫn chưa qua thôi.”
“Có thể… được không?”
Tai tôi nóng bừng.
“Nếu đã phải hỏi, thì chắc chắn là không rồi.”
Anh nghe ra hàm ý trong lời nói, liền kéo tôi xuống đáy biển.
“Có cá đang nhìn đó.”
“Chỉ là cá không có trí tuệ thôi mà.”
Tôi xấu hổ:
“Không được.”
Nhân ngư phát ra thứ sóng âm mà tai tôi không nghe thấy, lập tức tất cả cá tôm cua đều rời khỏi vùng nước này, ngay cả sò biển, sao biển cũng hốt hoảng chạy trốn như có lửa đuổi sau lưng.
Tôi đã nói rồi, anh đúng là Ma Vương dưới biển.
Sau đó thì tôi chẳng còn sức để nghĩ ngợi nhiều.
Nhờ có nước biển, cảm giác cũng không quá đau như tôi tưởng, nhưng chắc chắn cũng chẳng dễ chịu gì.
Kỹ thuật của anh chẳng tốt, chỉ có sức lực, rõ ràng là một “xử nam cá”.
Về sau thì khá hơn một chút, nhưng thể lực của nhân ngư quá mạnh, hoàn toàn không phải con người có thể chịu nổi.