Chương 10
Truyện: Người Yêu Qua Mạng Của Tôi Là… Cá Ngoài Hành Tinh
Tác giả: blog của quả quýt và hạt đậu
13
Vì cố ý giết người nên quản lý Tạ đã bị bắt, còn tôi, với thân phận người bị hại, vừa được nghỉ phép vừa nhận được bồi thường.
Thế nhưng, chỉ hai ngày sau, đặc phái viên của Liên minh Liên tinh lại tìm tới căn hộ mà tôi và Tinh Diệu đang ở.
“Chúng tôi rất cảm ơn ngài Tinh Diệu đã giúp bắt giữ tội phạm liên tinh bị truy nã.
Nhưng, chúng tôi không tra thấy thị thực Trái Đất của ngài. Ngài là nhập cư lậu đúng không?”
Hả?
Không những tự lái phi thuyền đến, mà còn là nhập cư lậu nữa sao?
Tôi lặng lẽ nhìn sang Tinh Diệu, anh che mặt lại.
“Thị thực Trái Đất rất khó xin. Tôi phải xin trước mười loại thị thực của mười hành tinh, và có đủ mười lần ghi nhận du lịch, mới đủ điều kiện xin thị thực Trái Đất. Như vậy ít nhất cũng cần một năm Trái Đất.”
Một con cá ru rú trong nhà, chưa từng rời khỏi hành tinh của mình, thì cũng dễ hiểu thôi.
“Chúng tôi đã đăng ký phần thưởng hành động dũng cảm cho ngài. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó.
Công nghệ Trái Đất còn đang phát triển, loài người chưa gia nhập Liên minh Liên tinh.
Để bảo vệ hành tinh và giống loài tiềm năng này, chúng tôi hạn chế tối đa việc phê chuẩn cho ngoại tinh đến Trái Đất, nhất là những chủng tộc mạnh mẽ như ngài.”
“Ngày mai, ngài sẽ cùng con cua ăn cá bị giải đi, bị cưỡng chế đưa về hành tinh nhân ngư. Xem như hình phạt, trong vòng mười năm, ngài sẽ không được cấp thị thực Trái Đất.”
Tưởng rằng Tinh Diệu ít nhất còn có thể ở lại nửa tháng, không ngờ mai đã phải đi rồi.
Anh lại bật khóc.
“Nhưng mà, Ôn Trí là bạn đời của tôi. Tôi không thể rời xa cậu ấy. Tôi sẽ chết mất.”
Đặc phái viên lại quay sang tôi:
“Sau khi ngài Tinh Diệu rời đi, cậu sẽ được xịt thuốc xóa ký ức. Cậu sẽ quên hết thảy chuyện về người ngoài hành tinh và nhân ngư.”
Tôi sẽ quên anh.
“Có cách nào… để Tinh Diệu được ở lại không?”
Trong lòng tôi rối loạn, nhưng một ý nghĩ lại kiên định không đổi: Tôi không muốn anh rời đi, không muốn xa anh mười năm.
“Trừ phi…”
Tôi và Tinh Diệu cùng ngước mắt nhìn viên đặc phái.
“Trừ phi, trước khi bị giải đi, ngài Tinh Diệu có thể đăng ký kết hôn với một người Trái Đất trong Liên minh Liên tinh, lấy thân phận người thân mà ở lại. Khi đó, ngài sẽ không bị cưỡng chế đưa đi nữa.”
Tôi hít sâu một hơi.
“Vậy thì… kết hôn đi.”
Tinh Diệu reo lên, nhảy cẫng, ôm chặt lấy tôi.
“Kết hôn!!!!”
“Tôi sắp được cưới Ôn Trí rồi!!!”
Anh nhanh chóng buông tôi ra, nhảy nhót đi bắt tay đặc phái viên.
“Có thể kết hôn với Ôn Trí thật sự phải cảm ơn ngài. Đám cưới của chúng tôi ngài nhất định phải tới, ngài chính là bà mai của chúng tôi.”
Đến tận khi bước ra khỏi Liên minh Liên tinh hôm đó, cầm trên tay giấy chứng nhận hôn nhân, còn in cả ảnh cưới của tôi với Tinh Diệu — anh nở nụ cười khoe tám chiếc răng nanh nhọn, mà trong mắt tôi vẫn còn ngơ ngác, nhưng nụ cười lại chẳng thể kìm nén.
Phiên ngoại
Du lịch hành tinh nhân ngư
Khi hạ cánh xuống cảng phi thuyền của hành tinh nhân ngư.
Toàn bộ nhân ngư trên phi thuyền ùa ra, ngay cả tiếp viên và phi công cũng run rẩy.
“Nhân ngư Paka… đáng sợ quá.”
Tóc của nhân ngư nơi này đều rực rỡ ngũ sắc: hồng, đỏ, tím, xanh lá, xanh lam. Với một người Trái Đất như tôi, thực sự quá chói mắt.
Còn tôi và Tinh Diệu, cả hai đều tóc đen, một người đen thuần, một người đen bạc, trong đám nhân ngư toàn sắc dopamine này, thật sự quá đơn điệu.
Nhưng, chỉ xét gương mặt và vóc dáng, Tinh Diệu tuyệt đối điểm mười.
Dù trong chuyến đi tôi đã thấy nhiều nhân ngư đẹp, vẫn không ai bằng anh.
Cảng sát bờ biển, tôi và Tinh Diệu vừa xuống phi thuyền đã trượt xuống nước.
Trong biển có cả cá thái dương khổng lồ lẫn cá voi lưng gù.
Cá thái dương giống như taxi, chờ khách ở cảng, một lần chỉ chở vài nhân ngư.
Còn cá voi lưng gù thì như xe buýt, liên tục có nhân ngư trèo lên.
Tôi kéo Tinh Diệu lại gần một con cá thái dương, toàn bộ cá thái dương lập tức bỏ chạy, giữ mạng còn hơn giữ tiền.
Lại bơi tới gần cá voi lưng gù, nghĩ bụng con vật to thế này chắc không sợ Tinh Diệu nữa đâu.
Ai ngờ, cá voi lưng gù vừa lao ra đã đạt tốc độ tám trăm dặm, mấy nhân ngư ngồi trên lưng bám chặt ghế, có hai kẻ rớt xuống vội vàng bỏ chạy theo hướng ngược lại.
“Anh chắc chứ? Nhân ngư xa lánh anh, không phải vì thấy anh xấu, mà vì thấy anh đáng sợ đấy?”
Tinh Diệu bừng tỉnh: “Hình như đúng thế.”
“Nhưng mà, tộc Paka chúng tôi đã mấy trăm năm không chủ động tấn công nhân ngư khác rồi mà?”
Chúng tôi thuê một chiếc tàu ngầm dưới biển, Tinh Diệu lái đưa tôi về nhà anh ở đáy biển.
Không ngừng nghe hàng xóm than khóc:
“Trời ơi, nhân ngư Paka lại trở về rồi.”
Còn có tiếng trẻ con khóc ré:
“Mẹ ơi, con rất ngoan, mẹ đừng để nhân ngư Paka đến ăn con.”
Có vẻ anh đã trở thành nhân vật “sói” trong truyền thuyết.