Chương 8
Truyện: Người Yêu Qua Mạng Của Tôi Là… Cá Ngoài Hành Tinh
Tác giả: blog của quả quýt và hạt đậu
Tôi bước đến gần anh.
“Tôi có thể giúp anh.”
Trong ánh mắt không dám tin của anh, tay tôi đặt lên.
Đến cuối cùng, tay tôi mỏi rã rời, cả người ướt đẫm.
Tôi sắp chết mệt rồi, vậy mà anh vẫn còn cầu xin tôi tiếp tục.
“Không.”
Tôi từ chối.
“Bé yêu, giúp tôi thêm một chút nữa thôi.”
“Hay là… tôi hát cho em nghe nhé?”
Nói rồi, anh tự cất tiếng hát, còn tôi lại như bị thôi miên, tiếp tục hầu hạ anh.
Thật quá đáng, vậy mà còn biết điều khiển tinh thần!
10
Tôi tỉnh lại thì cả người đã được lau khô, nằm trên giường mình.
Bên cạnh còn có một con nhân ngư đang ngủ, chiếc đuôi bạc chiếm nửa cái giường, mái tóc dài như rong biển quấn cả vào tóc tôi.
Ngủ trên giường thế này, không thấy khó chịu sao?
Trước đây tôi thậm chí từng nghĩ anh là “vợ” mình, nhưng cứ tiếp tục thế này, mông tôi chắc chẳng giữ nổi mất.
Không được, tôi phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Động tĩnh khi tôi trở dậy làm con cá lớn kia tỉnh giấc.
Giọng anh ngọt ngào đến mức tôi có cảm giác mình đang “giấu mỹ nhân trong phòng vàng”:
“Bé yêu~~”
“Anh ngủ tiếp đi, tôi đi làm.”
Lúc này anh lại bộc lộ khí thế:
“Bé yêu, bây giờ trên người em toàn là mùi của tôi. Dù em có trốn ra biển, tôi cũng sẽ tìm được.”
Đừng nói nghe ghê rợn thế chứ, rõ ràng hôm qua chỉ là… giúp nhau một chút thôi mà.
“Sẽ không đâu. Dù tôi có thể bỏ anh, nhưng tiền thuê nhà và cọc ba tháng tôi không bỏ được.”
Dân công sở như chúng tôi là vậy, hôm trước có kỳ quái cỡ nào, hôm sau cũng không quên đi làm và trả tiền nhà, nếu không thì chỉ có nước ra đường ở.
Anh bảo tôi mang trâm cài ngực mà trước đó anh tặng ra.
Thứ trang sức trị giá cả trăm nghìn ấy, anh cẩn thận ghim lên chiếc áo sơ mi mấy trăm tệ mua online free ship của tôi, lúc này mới vừa lòng, thả cho tôi đi làm.
11
Suýt nữa thì muộn làm, trước khi thang máy khép lại, có người đưa tay chặn.
Hóa ra là quản lý Tạ.
Sao ông ta không đi thang máy riêng của tầng cao?
Ông ta hít hít mũi.
Quản lý Tạ trông cũng khá tuấn tú, chỉ là hai mắt cách nhau hơi xa, có chút kỳ lạ.
“Cậu là nhân viên công ty à?”
“Vâng, tôi ở bộ phận hậu cần.”
Ông ta nở một nụ cười quái dị.
“Trợ lý của tôi đang nghỉ phép, tôi thấy cậu không tệ, lát nữa đi công tác cùng tôi.”
Nhưng ở nhà tôi còn có một con cá đang chờ ăn kia!
Thấy tôi còn do dự, ông ta lại nói:
“Chỉ ra du thuyền gặp mấy khách hàng thôi, cùng lắm tối về.”
Thành phố này gần biển, đi buổi sáng tối về cũng hợp lý.
Tôi chưa từng tưởng tượng nổi cảnh gặp khách trên du thuyền xa hoa.
Nhưng không ngờ, khi thuyền khởi động, trên du thuyền chỉ có tôi và quản lý Tạ.
Nói sẽ đi gặp một du thuyền lớn hơn để gặp khách hàng.
Khi du thuyền rời bến càng xa, tôi dường như ngửi thấy một mùi hải sản.
“Cậu là nhân ngư loại nào?”
Tôi kinh ngạc nhìn ông ta.
“Tôi đã ngửi thấy rồi, mùi vị nhân ngư thơm ngon, so với thức ăn Trái Đất thì ngon gấp trăm lần.”
“Nếu không phải vì đám nhân ngư Paka, tổ tiên tôi đã không bị đuổi khỏi hành tinh nhân ngư, lang bạt khắp vũ trụ.”
Nói xong, quần áo ông ta rách toạc, lộ ra hình dạng một con cua đỏ cao hơn một người, trông như cua hoàng đế.
“Cậu đến Trái Đất coi như xui xẻo, ngoan ngoãn làm thức ăn cho ta đi.”
Thì ra là một con cua ngoài hành tinh.
Tôi tuy biết bơi, nhưng tuyệt đối không thể bơi từ đây về đất liền, huống chi trước mặt còn có một con cua nhìn tôi chằm chằm như mồi ngon.
“Quản lý Tạ, tôi chỉ là một con người bình thường thôi.”
Tôi vừa né vừa giải thích.
Càng cua sắc bén cắt vào cánh tay tôi, máu đỏ tràn ra.
“Hóa ra đúng là con người.”
“Cậu ngủ với một con nhân ngư rồi à?”
“Nếu cậu dẫn con nhân ngư đó đến cho tôi, tôi sẽ tha cho cậu một mạng.”
Vừa nói, nước dãi vừa tràn ra, xem ra với ông ta, nhân ngư quả thực là món ngon.
Với kinh nghiệm xem phim truyền hình của tôi, theo logic, cho dù tôi dẫn Tinh Diệu tới, ông ta cũng sẽ không tha cho tôi.
Mà Tinh Diệu thì cái gì cũng khóc, còn hay bị nhân ngư khác bắt nạt, chắc chắn là con yếu.
Nếu tới, chẳng phải cũng chỉ thành đồ ăn thôi sao.
Anh ta chẳng mấy chốc sẽ có thể về nhà rồi, nếu không vì tôi, anh cũng không đến Trái Đất nguy hiểm này.