(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Từ sau khi tôi xé toang lớp mặt nạ đạo đức giả của chú Lâm, ông ta càng ngày càng lộ rõ bản chất. Mấy ngày nay, ông đối xử với Lâm Hoan còn tốt hơn trước, tranh cãi với dì Lâm thì không hề né tránh, thậm chí công khai nhắc đến ‘bạch nguyệt quang’ của mình:
“Phải, tôi cưới bà rồi vẫn quay lại tìm cô ấy đấy. Bà hỏi tôi vì sao cưới bà à? Vì nhà bà môn đăng hộ đối! Tôi không yêu bà thì sao chứ? Trong lòng tôi, chỉ có mình cô ấy là vợ thật sự!”
“Vậy sao ông không cưới cô ta ngay từ đầu?! Ông tìm tôi làm gì?!”
“Vì chỉ có bà mới xứng đáng làm vợ tôi về mặt địa vị!”
…Nghe mà tôi ngứa cả tay, thật sự nhịn không nổi nữa.
Tôi lập tức gửi tin nhắn cho trợ lý:
“Không chịu nổi nữa rồi. Bắt đầu thôi. Thứ Hai tuần sau triển khai!”
12
Những công ty niêm yết như Lâm thị, bình thường họp hành liên miên, nhưng quan trọng nhất chắc chắn là cuộc họp sáng thứ Hai đầu tuần.
Sáng sớm, tôi nhìn chú Lâm ăn mặc chỉnh tề ra vẻ đạo mạo, đứng trước mọi người còn chưa kịp nói được mấy câu thì cảnh sát đẩy cửa xông vào:
“Ông bị tình nghi vi phạm quy định sử dụng vốn, rút tiền trái phép, buôn bán người. Mời ông theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra!”
Đúng vậy—đứa con ruột của ba mẹ tôi, năm đó bị chính tên súc sinh này dùng thủ đoạn đưa đi buôn bán, bao năm qua tôi không lần ra được bất kỳ manh mối nào. Giờ, mọi chuyện đã rõ ràng.
Lâm Hoan vừa thấy tình huống liền hoảng loạn, theo bản năng định chạy trốn, nhưng tôi đã kịp tóm chặt lấy tay cô ta:
“Hoan Hoan, chạy gì vậy? Bọn họ đều vào rồi, cô cũng nên đi theo mà bầu bạn chứ.
Lâm Hoan, cô bị tình nghi mua bán bí mật thương mại. Mời cô theo chúng tôi.”
Cảnh sát áp giải hai người đi, cả phòng họp lập tức rơi vào hỗn loạn. Tôi đứng dậy, bước ra phía trước, giọng lạnh lùng:
“Yên lặng. Cuộc họp sáng tiếp tục.”
Dì Lâm lúc đó cũng vội vàng chạy tới, sợ tôi không giữ nổi cục diện.
Sau khi họp xong, tôi mời dì Lâm vào văn phòng:
“Mẹ, con xin lỗi vì không nói trước với mẹ chuyện con cho người bắt hai người đó.
Còn về công ty, mẹ không cần lo. Con đủ sức gánh vác. Đúng là sự việc lớn thế này sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu, có thể trong thời gian ngắn sẽ khó ổn định lại. Nhưng mẹ yên tâm, con sẽ xử lý sớm nhất có thể.”
Dì Lâm như có điều gì muốn nói nhưng lại cố nuốt vào. Tôi nhìn bà một lúc, cuối cùng, dì Lâm cũng không nhịn được mà lên tiếng:
“Duệ Duệ, mẹ không trách con. Hai người đó… là gieo gió gặt bão thôi. Chỉ là mẹ vừa nhận ra, con gái của mẹ đã trở nên xuất sắc như vậy từ lúc nào mà mẹ chẳng hề hay biết.”
Trong đầu tôi bất chợt hiện lên hình ảnh thuở nhỏ—ba mẹ tôi cũng từng dẫn tôi đi học, dắt tôi dạo chơi, từng ngồi bên tôi, dạy tôi phân biệt đúng sai, từng kiên nhẫn chỉ bảo từng điều nhỏ nhặt nhất trong đời sống.
Tôi… cũng không phải sinh ra đã giỏi giang.
Chỉ là… hai người đã dạy tôi trở nên xuất sắc ấy, nay không còn nữa.
Còn đứa con ruột mà họ bị cướp mất năm nào—tôi vẫn chưa tìm được. Nhưng tôi sẽ tiếp tục tìm, nhất định sẽ tìm thấy, và sẽ yêu thương em ấy bằng tất cả những gì tôi có thể.
…
Tôi tiễn mẹ Lâm xuống tận cổng công ty.
“Không sao đâu mẹ, những điều tốt đẹp và xuất sắc nhất của con… mẹ sẽ còn được nhìn thấy hết.”
Trời xuân nắng ấm rạng rỡ, đường phố xe cộ ngược xuôi tấp nập, người đi bộ chen chúc trên vỉa hè… Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, lòng khẽ thì thầm:
Ba mẹ… hai người có thấy con bây giờ không? Con đã trưởng thành, và rất xuất sắc rồi.
