Trợ lý của tôi mặt trắng bệch vì sợ, giọng run run hỏi:

“Tổng giám đốc Từ, ai lại gan to bằng trời như vậy?”

“Không ngoài mấy kẻ đó đâu. Có vẻ như chúng đã đến đường cùng rồi.” Tôi nheo mắt, giọng bình thản đến đáng sợ. “Không sao, tôi chờ lâu như vậy… cũng là để đến ngày hôm nay. Nếu lửa còn chưa đủ cháy, vậy thì để tôi đổ thêm dầu.”

Tối đó, tôi về nhà, vừa bước vào liền khóc òa lao vào lòng dì Lâm:

“Mẹ ơi, con sợ lắm… con thật sự rất sợ!”

Tôi vừa nức nở vừa kể lại toàn bộ sự việc, dĩ nhiên là có thêm mắm dặm muối kha khá.

Cuối cùng, tôi còn khẽ run rẩy, mắt long lanh nước, nói ra một câu kiểu “trà xanh” điển hình:

“Mẹ ơi, tuy con không biết là ai đã làm chuyện đó hôm nay… nhưng chắc chắn người đó không thích con. Nhưng… con đã làm gì sai để bị ghét đến mức ấy chứ? Mẹ, có phải con không tốt chỗ nào không?”

Con người ta, một khi là máu mủ ruột thịt, thì tình cảm luôn khó dứt. Không thể phủ nhận, dì Lâm từng rất thương yêu Lâm Hoan, nhưng sau khi biết cô ta là con gái của “bạch nguyệt quang” – mối tình khắc cốt ghi tâm mà chú Lâm từng giấu giếm, nhất là khi biết năm đó chính chú Lâm là người đứng sau chuyện tráo đổi tôi, thì tất cả tình cảm… cũng theo đó mà tan thành mây khói.

Dì Lâm nghe xong lời tôi, trong mắt hiện rõ sự xót xa và đau lòng, lập tức ôm chầm lấy tôi:

“Duệ Duệ, yên tâm đi. Chỉ cần mẹ còn ở đây, sẽ không ai có thể bắt nạt con.”

Tối hôm đó, nhà họ Lâm nổ ra một trận cãi vã kịch liệt. Cuối cùng chú Lâm giận dữ đập cửa bỏ đi, còn dì Lâm đứng sau lưng ông ấy, lớn tiếng hét lên:

“Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ tố cáo anh ngoại tình trong thời kỳ hôn nhân! Cổ phiếu công ty bị ảnh hưởng thì liên quan gì đến tôi?! Tương lai của Lâm thị có liên quan gì đến tôi?! Cùng lắm thì cá chết lưới rách!”

10

Chú Lâm… cuối cùng cũng phải cúi đầu.

Ngay sáng hôm sau, một cuộc họp báo được tổ chức khẩn cấp, tuyên bố tôi là người thừa kế hợp pháp tương lai của Lâm thị.

Sau buổi họp báo, chú Lâm tìm tôi.

“Duệ Duệ, ba chỉ có một yêu cầu thôi—tương lai, con hãy đối xử tốt với Hoan Hoan được không? Ba chỉ có một mình nó là con gái.”

Tôi không nhịn được mà cảm thấy xót xa thay cho dì Lâm.

“Chú Lâm, nếu xét về mặt sinh học, cháu cũng là con chú. Cháu không biết năm đó vì sao chú lại đột nhiên tìm cháu về—để cháu đoán nhé, chắc là vì dì Lâm phát hiện ra sự thật. Vì muốn bảo vệ thân phận của Lâm Hoan, chú mới buộc phải đưa cháu về lại nhà.

Nhưng xin chú nhớ cho—cháu, Từ Duệ, mới là đứa con duy nhất của chú và vợ chú.”

Chú Lâm đứng đó, không nói nên lời. Cuối cùng chỉ lạnh mặt ném lại một câu, giọng đầy mỉa mai:

“Vậy thì Từ Duệ, chỉ mong con mãi mãi giỏi giang như thế. Con nên nhớ, con chỉ là người thừa kế—ba còn chưa chết đâu.”

Tôi khẽ gật đầu:

“Biết rồi. Nhưng chú cũng nên nhớ, những gì cháu nắm trong tay bây giờ… đủ để chú không còn nhúc nhích được bao lâu nữa đâu.”

Từ sau buổi họp báo tuyên bố người thừa kế, địa vị của tôi trong công ty lên như diều gặp gió.

Thế nhưng, vì thái độ mập mờ của chú Lâm dành cho Lâm Hoan, nên trong nội bộ công ty vẫn có một bộ phận nhân viên ngả theo cô ta.

Gần đây Lâm Hoan nhảy nhót không ngừng, liên tục giành giật đơn hàng của phòng thị trường, còn cố tình gây rối, phá hoại tiến độ công việc trong tay tôi.

Hôm nay, cô ta thậm chí còn đến tận nơi tuyên chiến:

“Từ Duệ, rốt cuộc nhà họ Lâm sẽ rơi vào tay ai, chúng ta cứ chờ mà xem!”

Tôi vừa nhắc trợ lý kiểm tra lại tài liệu trong tay, vừa gật đầu đáp lời, không quên buông vài câu đâm thẳng vào tim cô ta:

“Ừ, chờ xem đi. Nhưng nhớ kỹ nhé—đừng để lúc người ta trao vương miện, cô còn đang bận giẫm phải gạch trên đường.”

“Lâm Hoan, tôi không chỉ có Lâm thị trong tay, mà còn có cả Từ thị do ba mẹ tôi để lại—nắm chắc như nắm cát trong lòng bàn tay. Còn cô thì sao? Ngoài Lâm thị ra, cô chẳng có gì cả.”

“Cô định trông chờ vào Trần An à? Cô nghĩ lúc mình trắng tay, không còn gì nữa, Trần An sẽ vẫn kiên quyết chọn cô sao?”

“Lâm Hoan, người chiến thắng sau cùng… chỉ có thể là tôi.”

“À, biết rồi biết rồi, lui xuống đi.”

11

Có vài người thật sự không thể chiều chuộng nổi. Khi tôi còn đang tập trung xử lý đòn từ chú Lâm và Lâm Hoan, thì Trần An lại tự dưng nhảy ra phá một đòn hiểm.

Hắn ta lén lấy bản kế hoạch tôi chuẩn bị suốt bao lâu mang đưa cho cha mình—một người ngoài mặt là cổ đông Lâm thị, tỏ ra tận tâm tận lực vì sự phát triển của công ty, nhưng thực chất lại định lật mặt, âm thầm bán đứng bản kế hoạch này.

Khi tôi dẫn cảnh sát đến tìm Trần An, hắn ta vẫn còn mặt dày ngơ ngác:

“Không phải chỉ là vài tờ giấy thôi sao? Cô cần gì phải làm ầm lên như vậy?”

Cảnh sát đã tìm được bản kế hoạch trong nhà hắn. Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, giọng nghiêm túc:

“Trần An, năm đó anh ra nước ngoài học là vì không đậu nổi đại học trong nước đúng không? Đầu óc anh có vấn đề à? À không, đúng là có tí não đấy—lúc đầu còn biết bày mưu tiếp cận Lâm Hoan.

“Thế nhưng đó đâu phải là tình yêu? Mục tiêu của anh ngay từ đầu… chính là tiền của Lâm thị.

“Sau này anh biết Lâm Hoan không phải là thiên kim thật, nhưng tiếc là… đến nước đó rồi, không thể rút chân ra được nữa, đúng không?””

Bản kế hoạch này chứa đựng vô số dữ liệu chiến lược và thông tin bảo mật, kết quả là Trần An và cha mình nhanh chóng bị bắt giam vì tội đánh cắp bí mật thương mại.

Khi Lâm Hoan đến tìm tôi, ánh mắt cô ta như muốn phun ra lửa:

“Từ Duệ! Cô ghét tôi thì thôi đi, sao còn phải ra tay với Trần An?!

Tại sao cô lại lắp camera siêu nhỏ trong văn phòng?! Tại sao lại cố tình để bản kế hoạch trên bàn?! Cô chính là cố tình dẫn Trần An phạm tội! Từ Duệ, sao cô lại độc ác đến vậy!”

Tôi chẳng buồn nghe hết, một cái tát giáng thẳng vào mặt Lâm Hoan. Vẫn thấy chưa hả giận, tôi lại tát thêm mấy cái nữa, sau cùng còn giơ chân đá cô ta một phát.

“Lâm Hoan, trước đây tôi cứ nghĩ, tại sao dì Lâm lại sinh ra một đứa con gái ngu ngốc như cô. Hóa ra… cô không phải con của dì ấy. À, bảo sao.”

“Cô thấy bất công thay cho Trần An à? Không sao, từng người một, người kế tiếp chính là cô.”

Thật nghĩ tôi dễ bị bắt nạt chắc?