Quay lại chương 1 :
8
Dù trong báo cáo Trương Dung viết rằng việc bán công ty là hành động “hợp lý, cần thiết”, nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến tôi không khỏi nghi ngờ.
Tôi liền gọi điện cho cô bạn cùng phòng nhờ điều tra giúp Trần An. Không hiểu sao, linh cảm cứ mách bảo tôi rằng chuyện này… rất có khả năng liên quan đến Trần An.
Nhà bạn tôi cũng kinh doanh, hơn nữa còn là tập đoàn gia tộc quy mô lớn, nên khi nghe tôi nhờ, cô ấy lập tức gật đầu chắc nịch, bảo cứ yên tâm giao cho cô ấy.
Đến gần 11 giờ đêm, cô ấy gọi lại, mở miệng đã là một câu khiến tôi ngồi bật dậy:
“Chị em ơi, con mắt chọn đàn ông của Lâm Hoan đúng là tệ không tưởng nổi.”
“Trần An là con riêng của một trong những cổ đông nhà họ Lâm, nhưng ông ta giấu rất kỹ, đến cả vợ cũng không biết. Nghe đâu mẹ của Trần An chính là ‘bạch nguyệt quang’ của ông ta, dù sao thì ông ta cũng đối xử với Trần An không tệ.”
“Còn tại sao tớ biết ư? Anh trai tớ từng uống rượu với ông ta, lúc ngà ngà say chính miệng ông ta nói ra!”
Tối nay chú Lâm có tiệc xã giao bên ngoài, vẫn chưa về nhà.
Dì Lâm thì quen với nếp sống đi ngủ sớm dậy sớm, tôi suy nghĩ một lát, lặng lẽ lấy kết quả giám định huyết thống giữa Lâm Hoan và chú Lâm—bản mà tôi tự mình đi xét nghiệm—rồi giấu dưới máy pha cà phê.
Chú Lâm không có thói quen uống cà phê vào buổi sáng, nhưng dì Lâm thì lại khác—mỗi sáng đều phải uống một ly cà phê đen. Chiếc máy pha cà phê đó để ở tầng hai, hoàn toàn do dì sử dụng riêng.
Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, tôi lại cẩn thận đọc lại bản kế hoạch thêm một lần nữa, rồi mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, buổi báo cáo chính thức bắt đầu.
Chú Lâm ngồi ở ghế chủ toạ. Tôi vừa trình bày được một nửa thì trợ lý của chú bước vào, ghé tai thì thầm vài câu, chú Lâm lập tức đứng dậy rời đi. Tôi nhìn thoáng qua, hình như thấy cả bóng dáng dì Lâm.
Tôi tiếp tục phần thuyết trình. Nào ngờ mới nói được mấy câu thì—“chát”—một tiếng tát vang lên khiến cả phòng họp lặng đi. Các cổ đông, giám đốc trong phòng đều đưa mắt nhìn nhau.
Tôi không để tâm, tiếp tục phần trình bày của mình thì nghe thấy tiếng chú Lâm vang lên ngoài cửa:
“Đủ rồi! Hôm nay Từ Duệ đang báo cáo kế hoạch chiến lược. Bản kế hoạch này vô cùng quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến hướng phát triển tương lai của công ty. Nếu có muốn gây chuyện thì cũng đừng chọn lúc này!”
Dì Lâm bỗng bật khóc, hét lên giữa phòng họp:
“Từ Duệ cái gì chứ! Con bé đó là con gái ruột của anh đấy! Là con gái ruột của anh! Còn Lâm Hoan thì…”
Lời còn chưa dứt đã bị nghẹn lại thành những tiếng “hu hu” nức nở — chắc là bị chú Lâm bịt miệng lại.
Những người có mặt hôm nay đều là bạn làm ăn quen biết với chú Lâm nhiều năm, đương nhiên cũng từng gặp qua Lâm Hoan không ít lần.
Chỉ thấy những “lão cáo già” kia liếc mắt trao đổi ánh nhìn với nhau — cũng đúng thôi, chuyện tôi mới là thiên kim thật của nhà họ Lâm đến giờ vẫn chưa từng được công bố chính thức. Không có buổi họp báo, cũng chưa từng mời những người bạn cũ đến ăn bữa cơm thân mật để thông báo chuyện này.
Một phần là vì nể mặt Lâm Hoan. Dù sao thì chú dì Lâm cũng đã nuôi cô ta ngần ấy năm, tình cảm chẳng thể nào nói bỏ là bỏ.
Một phần nữa là vì Lâm thị là công ty niêm yết trên sàn, chỉ cần có chút tin đồn thổi nào cũng có thể khiến giá cổ phiếu dao động mạnh.
Cho nên, người phải chịu thiệt… là tôi.
Dì Lâm từng xin lỗi tôi vì chuyện đó, tôi chỉ cười nhạt, bảo:
“Không sao đâu ạ, con cũng không quá để tâm.”
Nhưng sau hôm đó, tôi lập tức đi làm giám định ADN giữa Lâm Hoan và chú Lâm. Kết quả? Ừm… xem ra dì Lâm cũng đã nhìn thấy tờ giấy đó rồi.
9
Bản kế hoạch lần này tôi chuẩn bị cực kỳ chỉn chu, đến mức dù là giám đốc điều hành chuyên nghiệp cũng chẳng thể bắt bẻ nổi một điểm nào.
Cùng với sự kết thúc hoàn hảo của buổi thuyết trình dự án, tin tức tôi mới là thiên kim thật của nhà họ Lâm cũng giống như mọc cánh mà bay khắp nơi, lan truyền nhanh chóng.
Vị thế của Lâm Hoan trong công ty bỗng trở nên vô cùng lúng túng. Dù sao dì Lâm cũng là một quý phu nhân có thể diện, không thể ngày nào cũng đến công ty gây chuyện được. Cộng thêm thái độ của chú Lâm với Lâm Hoan mập mờ khó đoán, cho nên dù cô ta có phần lúng túng, nhưng cũng chưa đến mức bị ghẻ lạnh hoàn toàn. Các đồng nghiệp ở phòng thị trường vẫn giữ lễ độ, chỗ nào cần nhường thì vẫn nhường.
Vì tôi xuất sắc hoàn thành kế hoạch lần này, chú Lâm đã quyết định thăng chức cho tôi. Vào đúng ngày tôi nhận chức mới, Lâm Hoan mang theo một chiếc bánh kem đến tìm tôi.
Mở miệng là một câu chẳng đầu chẳng đuôi:
“Cô có biết mẹ tôi là ai không?”
“Tôi biết thế nào được, dù sao thì không phải là tôi.”
Sắc mặt Lâm Hoan bỗng trở nên đầy tự đắc. Nhìn thấy biểu cảm đó, tôi lập tức cảnh giác, lén bật chế độ ghi âm trên điện thoại.
“Là bạch nguyệt quang của ba tôi. Cô biết ‘bạch nguyệt quang’ là gì không? Nhất là khi mẹ tôi chết vì ba tôi… bà ấy sẽ mãi mãi là điều tiếc nuối không thể có được trong lòng ông ấy. Cái gì không có được, mới là tốt nhất.”
Tôi nghe xong câu đó, bất giác rùng mình. Không hiểu sao, tôi cứ cảm thấy Lâm Hoan đang mừng thầm vì chuyện mẹ ruột mình đã chết. Cái tư duy này… thật sự khiến người ta thấy rối loạn giá trị.
“Từ Duệ, cô không thể thắng nổi tôi đâu.”
Tôi “ồ” một tiếng lạnh nhạt, sau đó đẩy thẳng Lâm Hoan ra khỏi văn phòng, cái bánh kem cô ta mang đến cũng bị tôi tiện tay ném ra ngoài luôn.
Mấy ngày sau đó, tôi vừa phải lo xử lý chuyện bên công ty nhà họ Từ, vừa bận rộn với công việc ở Lâm thị. Hai bên chạy tới chạy lui, người mệt đến muốn gãy lưng. Càng mệt hơn là tôi bắt đầu cảm nhận được mùi vị của sóng gió sắp ập đến ở Lâm thị—bầu không khí cứ chập chờn, bất ổn. Không yên tâm, tôi lập tức thuê vệ sĩ riêng, lại còn lén lắp một chiếc camera siêu nhỏ ngay tại bàn làm việc của mình.
Vậy mà… cho dù tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng như thế, vẫn có chuyện xảy ra.
Phanh xe của tôi bị cắt đứt.
May mà lúc đó tôi đang ở khu ngoại ô, tốc độ xe không cao, tài xế lại phản ứng nhanh nên không có gì nghiêm trọng xảy ra.
