- Trang chủ
- Người Đáng Thương Hay Đáng Hận
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: Người Đáng Thương Hay Đáng Hận
Tác giả: Bạch Tư Tư
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Dưới lầu, đám đông rốt cuộc cũng tràn lên sân thượng.
Thôi Hòa Tịnh hoảng hốt.
“Không phải vậy… các người nghe tôi nói… cô ta đang lừa dối! Điểm của cô ta vốn cao như vậy, sao có thể chỉ vì hai quyển vở mà lỡ mất cơ hội chứ…”
Điện thoại của Lâm Nhã rơi xuống đất.
Không hiểu thế nào, lại phát ra đoạn ghi âm hôm đó.
“Cứ để Trì Niệm ra mà giải thích.
“Dù sao tôi cũng đã đăng chứng cứ rồi, xem ai còn tin nó.
“Chỉ có tôi, mới biết nó bây giờ vừa hoang mang vừa tủi thân, đáng đời.”
……
12
“Cứ để Trì Niệm ra mà giải thích đi.
“Dù sao tôi cũng đã đăng chứng cứ rồi, xem ai còn tin nó.
“Chỉ có tôi, mới biết nó bây giờ vừa hoang mang vừa tủi thân, đáng đời.”
Một lần.
Hai lần.
Đoạn ghi âm cứ lặp đi lặp lại.
Sự thật rõ ràng hơn mọi lời biện hộ.
Ai cũng biết tôi học giỏi.
Nhưng giờ tôi vẫn đứng đây.
Không có được suất tuyển thẳng vào ngôi trường mình mơ ước.
Thôi Hòa Tịnh ngã quỵ xuống đất, bật khóc nức nở.
Lần này, trông như cô ta đã đánh mất hết mọi quân bài, chỉ còn lại tuyệt vọng.
Có lẽ bản thân cô ta cũng hiểu rồi.
Dư luận không thể rửa sạch.
Lòng thương hại của con người, cô ta có thể lợi dụng một lần.
Lần thứ hai.
Nhưng liệu còn lần thứ ba sao?
Vở kịch lố lăng, cuối cùng cũng phải hạ màn.
Chân tướng, rành rành phơi bày trước mắt tất cả.
Cuối cùng, thầy cố vấn nhìn về phía Thôi Hòa Tịnh:
“Bạn Mạnh, em còn gì để nói không?”
Cô ta cắn chặt môi: “Tại sao… tôi đã đổi tên, đã học cách ăn mặc khác đi, vậy mà vẫn gặp lại cậu…”
Tôi không muốn nói thêm gì nữa.
Đến lúc này rồi, cô ta vẫn chưa nhận ra lỗi sai của mình.
Thầy cố vấn khẽ thở dài:
“Chuyện này tính chất rất nghiêm trọng, ảnh hưởng xấu đến danh tiếng nhà trường và danh dự sinh viên.
“Mạnh Huyền Tâm, em phải công khai xin lỗi bạn Trì Niệm, xóa bỏ ảnh hưởng.
“Còn việc xử lý sau này, đợi nhà trường họp bàn quyết định.”
Ngay sau đó, thầy quay sang Trương Phúc Diễn.
Giọng ông nặng nề, mang theo sự thất vọng sâu sắc:
“Trương Phúc Diễn.
“Là cán bộ sinh viên, em không phân biệt đúng sai, còn hùa theo gây rối, hành vi này cũng cần kiểm điểm sâu sắc.
“Chức vụ cán bộ sinh viên của em tạm thời đình chỉ, đợi trường đưa ra quyết định tiếp theo.”
Rời khỏi văn phòng, trời đã tối đen.
Lâm Nhã đi cạnh tôi, chậm rãi ra ngoài.
Phía sau vang lên tiếng bước chân.
Trương Phúc Diễn đuổi theo, chặn ngay trước mặt tôi.
“Trì Niệm…
“Tôi… tôi không biết quyển vở đó lại quan trọng đến vậy… hồi đó em cũng đâu nói…”
Tôi ngẩng mắt.
“Nói cho anh thì có ích gì? Anh sẽ nghe chắc?”
Anh ta vội vàng phân trần: “Tất nhiên tôi sẽ nghe, Trì Niệm, tôi từng nói rồi, bất kể lúc nào cũng sẽ ở bên em…”
Lâm Nhã cười phá lên.
Cười to đến mức châm chọc.
“Đủ rồi, Trương Phúc Diễn. Lần này Trì Niệm chưa nói rõ cho anh chắc? Anh có nghe không? Mấy cái trạng thái anh đăng, có muốn tôi chụp lại dí vào mặt anh không?”
Trương Phúc Diễn câm lặng.
Anh ta biết rõ, Lâm Nhã thực sự dám làm vậy.
Tôi hỏi anh ta: “Anh còn nhớ vì sao tôi chọn thi vào đây không?”
Yết hầu anh ta giật mạnh.
Tôi hỏi tiếp: “Anh còn nhớ, chỉ vì một trò chơi, anh đã tát tôi ngay giữa chỗ đông người không?”
“Thôi vậy.”
Tôi khẽ thở ra một hơi: “Dù sao, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa.”
13
“Lần này Thôi Hòa Tịnh không khai anh ra, coi như anh may mắn.
“Về sau, chúng ta xem như chưa từng quen biết.”
Tôi vòng qua người anh ta, cùng Lâm Nhã rời đi.
Anh ta không đuổi theo nữa.
Dưới ánh đèn đường trắng bệch, bóng người bị kéo dài lê thê…
Ngày hôm sau.
Bài đăng xin lỗi công khai của Thôi Hòa Tịnh được đăng lên tường tỏ tình.
Bài viết lập tức được ghim lên đầu.
Cố tình né tránh trọng điểm, nhưng cũng thừa nhận: “Cách mượn ghi chép không đúng mực.”
“Do khúc mắc quá khứ mà hiểu lầm, dẫn đến đăng tải thông tin sai sự thật.”
Dư luận lại một lần nữa đảo chiều.
Những người từng công kích tôi, nay quay sang mắng cô ta “diễn sâu, trà xanh”.
Những người từng thương hại cô ta, cảm thấy bị lợi dụng, mắng càng dữ hơn.
Còn Trương Phúc Diễn.
Lần này anh ta thực sự nếm trải cảm giác “chết xã hội”.
Bên dưới bài đăng, mỗi một câu nhắc đến anh ta đều chan chứa mỉa mai và chửi rủa.
“Anh mù”, “Thánh tát”, “Cừu ngốc hạng nặng” trở thành biệt danh mới.
Ngay cả bạn học cũ cũng tránh xa như tránh dịch.
Anh ta cố gắng cứu vãn, nhưng mỗi lần lên tiếng chỉ khiến người ta chỉ trỏ nhiều hơn.
Đặc biệt là sau khi mọi người biết tôi từng vì anh ta mà hi sinh.
Những từ như “vô ơn bội nghĩa”, “không phân biệt đúng sai”.
Giờ như từng nhát búa nện thẳng vào mặt anh ta.
Lần này, người bị chửi khi đi trên đường đã đổi thành anh ta.
Vòng bạn bè của anh ta trở nên lạnh lẽo, nói gì cũng chẳng ai bấm like, chẳng ai bình luận nữa.
Còn cuộc sống của tôi, dường như khôi phục lại yên ổn.
Bạn cùng phòng chủ động lau sạch ghế cho tôi, đưa hoa quả lấy lòng.
Tôi nhận lấy, đặt trên bàn dùng chung.
Trong lớp, khi làm nhóm, lại có người chủ động hỏi ý kiến tôi.
Tôi lịch sự lắng nghe, nói ra phương án của mình.
Nhưng không còn muốn hòa nhập vào những tiếng cười đùa ấy nữa.
Như thể chẳng có gì thay đổi.