Nhưng lại như thể tất cả đều đã đổi khác.
Tôi dành nhiều thời gian hơn ở thư viện, phòng thí nghiệm, và công việc làm thêm.
Lâm Nhã bảo tôi trở nên có phần trầm lặng.
Tôi nói: “Thế này cũng tốt. Không để tâm chuyện bên ngoài, sẽ ít bị ảnh hưởng tâm trạng.”
Thỉnh thoảng, tôi vẫn chạm mặt Trương Phúc Diễn trong khuôn viên.
Anh ta luôn đi một mình.
Mỗi lần thấy tôi, lại dừng bước, ánh mắt phức tạp.
Mỗi lần như thế.
Tôi coi như không thấy, lướt qua.
Nghe nói anh ta từng tìm đến Thôi Hòa Tịnh, hai người cãi nhau dữ dội.
Nhưng cụ thể thế nào.
Khi có người định kể, tôi liền không muốn nghe nữa.
Không muốn.
Cũng không dám dính vào thêm.
Thời gian như dòng nước, cuốn trôi tất cả.
Trước kỳ thi cuối kỳ, tôi ở thư viện ôn tập đến rất muộn.
Bên ngoài mưa lớn.
Một chiếc ô bất chợt che lên đầu tôi.
14
Quay đầu lại.
Là Trương Phúc Diễn.
Ánh mắt anh ta u ám, chăm chú nhìn tôi:
“Cho dù em có hận anh đến thế nào, cũng đâu cần tự làm khổ thân thể mình chứ?
“Mưa lớn quá, để anh đưa em về.”
Tôi ngẩng đầu nhìn màn mưa xối xả.
Trong lòng như có thứ gì đó dần tan biến.
Hình như…
Anh ta nói không sai.
Thế là, ngay lúc anh ta còn lưỡng lự định nói lời xin lỗi.
Tôi nhanh chóng giật lấy chiếc ô trong tay anh ta, quay đầu lao vào cơn mưa.
Trương Phúc Diễn gọi lớn phía sau.
Tôi đáp lại:
“Tôi quả thật không cần làm khổ mình, nhưng tôi có thể làm khổ anh!”
Mưa lớn thế này.
Không biết Trương Phúc Diễn sẽ về kiểu gì.
Tôi nghĩ.
Giá mà trời còn mưa thêm cả mưa đá thì hay biết mấy.
Kết quả thi công bố, tôi đạt hạng nhất chuyên ngành.
Lâm Nhã còn vui hơn cả tôi, kéo bằng được tôi đi ăn mừng.
“Thấy chưa, không còn những chuyện bực bội, Trì Niệm của chúng ta quả nhiên là giỏi nhất! Xa lánh kẻ tồi, tương lai sáng lạn!
“Suất trao đổi, tớ tin cậu chắc chắn có!”
Nói đến đây, Lâm Nhã chợt im lặng, rồi khe khẽ:
“Trì Niệm, hình như cậu thay đổi rồi.”
“Hửm? Thay đổi theo hướng tốt hay xấu?”
“Không rõ… chỉ thấy… cậu điềm tĩnh hơn, cũng khó lại gần hơn…”
Tôi cúi đầu khuấy chén canh.
Trải qua từng ấy chuyện, tôi buộc phải học cách tự bảo vệ mình.
Học kỳ mới, tôi như mong muốn, giành được suất trao đổi.
Thủ tục tiến hành rất nhanh.
Trước ngày đi, thầy trong khoa gọi tôi đến nói chuyện, trong lời có ngụ ý: Thôi Hòa Tịnh đã làm thủ tục nghỉ học.
“Cha mẹ cô ấy đến làm, nói tình trạng tâm lý con gái bất ổn, cần điều trị.”
Thầy thở dài: “Cũng thật đáng thương.”
Tôi gật đầu, chẳng đáp gì.
Người đáng thương át hẳn có chỗ đáng hận, và ngược lại.
Nhưng tất cả đã chẳng còn liên quan đến tôi nữa.
Ngày cuối cùng trước khi rời trường.
Tôi cùng Lâm Nhã ngồi ở hàng ghế bên sân vận động.
Cô ấy luyến tiếc, nhưng vẫn giục tôi đi.
Cô ấy luôn hiểu, đâu mới là điều tốt nhất dành cho tôi.
Hoàng hôn nhuộm bầu trời màu cam ấm áp.
Vài cậu con trai đá bóng, tiếng reo hò theo gió vang tới.
“Trì Niệm.”
Tôi quay đầu lại, Trương Phúc Diễn đứng cách mấy bước.
Anh ta gầy đi, giữa lông mày lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Anh ta nói: “Chúc mừng.”
“Sau đó… anh đã đi tìm Thôi Hòa Tịnh nói chuyện.
“Cô ta thừa nhận, ngay từ lúc thấy tên anh trên báo, đã có kế hoạch tiếp cận anh.
“Cô ta biết em và anh thân nhau, nên…”
“Xin lỗi.” Anh ta nói khó nhọc.
“Anh thật sự… không cố ý làm tổn thương em…
“Anh sắp chuyển trường… đến một trường dân lập hạng ba ở rất xa…”
15
“Là cha anh vất vả lắm mới tìm được mối quan hệ để lo liệu…”
Tôi nhìn anh ta.
Trong thoáng chốc, bỗng nghi ngờ chính bản thân ngày trước.
Rốt cuộc vì sao, tôi lại từng rung động với một người như thế.
Nhưng rồi tôi vẫn quay mặt đi.
“Lời xin lỗi của anh, tôi nhận.
“Nhưng tôi sẽ không bao giờ nói ‘không sao đâu’.”
…
Ra nước ngoài.
Tôi nhận được tin nhắn từ Lâm Nhã.
【Báo ứng đó Trì Niệm! Hả hê chưa!】
【Nghe nói Thôi Hòa Tịnh lén đăng ký vào một trường tồi, chọc giận người khác, bị đào hết chuyện cũ, giờ ngày nào cũng bị cô lập, hình như lại định nghỉ học nữa, coi như tàn đời rồi!】
“Hừ, thật thú vị, các người — những kẻ từng bịa đặt bắt nạt — cuối cùng cũng ứng nghiệm câu này: trời có mắt, nhân quả báo ứng!”
Tôi nhìn dòng tin nhắn, trong lòng không gợn sóng.
Thực tế.
Cảnh khốn cùng của họ chẳng thể khiến tôi vui thêm.
Chỉ khẳng định lại một đạo lý đơn giản:
Gieo nhân nào, ắt gặt quả ấy.
Còn tôi.
Sớm đã vượt qua những quá khứ nhơ nhuốc ấy, bay về phía bầu trời rộng lớn hơn.
Tôi hít sâu.
Gửi tin nhắn cho Lâm Nhã:
【Đừng bận tâm đến bọn họ nữa. Bàn phím cậu thích nhất đã về rồi, mau đi lấy hàng đi!】
Lâm Nhã kêu lên sung sướng:
【Ôi trời ơi, chị Trì Niệm của em, em yêu chị nhất, cảm ơn cảm ơn!】
Tôi khẽ mỉm cười.
Câu này, vốn dĩ phải là tôi nói.
Cảm ơn cậu, vì sự tốt bụng ấy.
Cũng cảm ơn cậu, đã cho tôi dũng khí đứng vững giữa giông tố.
Tôi cập nhật blog một dòng:
【Cho dù bị kéo xuống bùn lầy, cũng hãy nhớ: chân tướng có thể đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ bị chôn vùi. Và chúng ta, luôn mạnh mẽ hơn mình tưởng!】
【Toàn văn hoàn】