- Trang chủ
- Người Chơi Mời Vào Chỗ
- Chương 66: Cô nhi oán (26)
Chương 66: Cô nhi oán (26)
Truyện: Người Chơi Mời Vào Chỗ
Tác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng
- Chương 1: Điềm báo
- Chương 2: Sơn trang da người (1)
- Chương 3: Sơn trang da người (2)
- Chương 4: Vợ có thể ôn nhu một chút không?
- Chương 5: Chúng ta cùng tổ đội thôi!
- Chương 6: Mưa xuống gột rửa trời thu
- Chương 7: Thôn trang bị nguyền rủa
- Chương 8: Chỉ có một giường ngủ
- Chương 9: Quen thuộc đến từng hơi thở
- Chương 10: Nữ nhân lòng dạ lạnh lùng
- Chương 11: Tâm tư kín đáo
- Chương 12: Âm binh quá cảnh
- Chương 13: Vợ của ta không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch
- Chương 14: Bữa tối cuối cùng
- Chương 15: Vợ chồng phối hợp, thiên y vô phùng
- Chương 16: Trước khi lên giường phải cởi quần áo....
- Chương 17: Giải quyết khốn cảnh (1)
- Chương 18: Giải quyết khốn cảnh (2)
- Chương 19: Hy vọng tái kiến (End Phó bản 1)
- Chương 20: Thế giới Thiên Võng
- Chương 21: Số phòng trí mạng (1)
- Chương 22: Số phòng chí mạng (2): Trò chơi đẫm máu
- Chương 23: Số phòng tử vong (3) Trốn khỏi mật thất
- Chương 24: Số phòng tử vong (4): Dãy số thần kỳ
- Chương 25: Số phòng trí mạng (5): Thời khắc sinh tử
- Chương 26: Số phòng trí mạng (6): Nữ nhân trong ký ức là ai?
- Chương 27: Số phòng trí mạng (7): Ám ảnh quá khứ
- Chương 28: Số phòng trí mạng (8 ): Quỷ trong gương
- Chương 29: Số phòng trí mạng (9 ): Mộ Vũ, em ngoan một chút
- Chương 30: Số phòng trí mạng (10): Thanh Thu, chị nhanh chọn em đi!
- Chương 31: Số phòng trí mạng (11): Đèn kéo quân tử thần
- Chương 32: Số phòng trí mạng (12): H có thể là gì?
- Chương 33: Số phòng trí mạng (13): Em đi nơi nào, chị liền theo tới nơi đó
- Chương 34: Số phòng trí mạng (14): Chị tiếp cận em vì mục đích gì?
- Chương 35: Số phòng trí mạng (15): Thanh Thu, em cuối cùng đã giữ được chị rồi
- Chương 36: Số phòng trí mạng (16): Người một nhà yêu thương nhau [End Pb2]
- Chương 37: Thế giới Thiên Võng
- Chương 38: Tắm rửa sạch sẽ chờ em
- Chương 39: Thật không có hứng thú sao?
- Chương 40: Ngàn dặm nhân duyên chung một đường
- Chương 41: Cô nhi oán (1)
- Chương 42: Cô nhi oán (2)
- Chương 43: Cô nhi oán (3)
- Chương 44: Cô nhi oán (4)
- Chương 45: Cô nhi oán (5): Quá quan tâm sẽ bị loạn
- Chương 46: Cô nhi oán (6): Không cẩn thận chiếm hết tiện nghi
- Chương 47: Cô nhi oán (7): Sợ quỷ liền ngủ bên trong
- Chương 48: Cô nhi oán (8): Ai đang ở sau lưng?
- Chương 49: Cô nhi oán (9): Thế thân của quỷ
- Chương 50: Cô nhi oán (10): Em cảm thấy chị có hương vị gì?
- Chương 51: Cô nhi oán (11): Bất tri bất giác yêu chị
- Chương 52: Cô nhi oán (12): Ngọt như hồ ly tinh
- Chương 53: Cô nhi oán (13): Ảnh hậu xuất hiện
- Chương 54: Cô nhi oán (14)
- Chương 55: Cô nhi oán (15)
- Chương 56: Cô nhi oán (16): Ai là hung thủ?
- Chương 57: Cô nhi oán (17): Âm hồn không tan
- Chương 58: Cô nhi oán (18): Chỉ có một người sống
- Chương 59: Cô nhi oán (19): Để nàng làm quỷ, tôi đồng ý chưa?
- Chương 60: Cô nhi oán (20): Căn phòng khoá kín
- Chương 61: Cô nhi oán (21): Hiện trường đẫm máu
- Chương 62: Cô nhi oán (22): Giây phút đoạt mệnh
- Chương 63: Cô nhi oán (23)
- Chương 64: Cô nhi oán (24)
- Chương 65: Cô nhi oán (25)
- Chương 66: Cô nhi oán (26)
- Chương 67: Cô nhi oán (27): Nàng là của ta
- Chương 68: Cô nhi oán (28): Nước mắt của quỷ
- Chương 69: Cô nhi oán (29 End Phó bản 3)
- Chương 70: Thế giới Thiên Võng (1)
- Chương 71: Thiên Võng (2): Muốn chị nộp tiền lương sao?
- Chương 72: Thiên Võng (3): Dọn đến nơi ở mới
- Chương 73: (4) Chừng nào thì chị mới đặt em ở trong tim?
- Chương 74: TV(5): Đây giống như một lời cầu hôn?
- Chương 75: TV(6): Tặng quỷ làm sính lễ
- Chương 76: Thiên Võng (7): Quỷ áp giường
- Chương 77: Tử vong thất ban (1): Làm bùa hộ mệnh cho em cả đời
- Chương 78: Tử vong thất ban (2): Trở lại năm 16 tuổi
- Chương 79: Tử vong thất ban (3): Chỉ có một chỗ trống
- Chương 80: Tử vong thất ban(4): Lớp học bị nguyền rủa
- Chương 81: Tử vong thất ban (5): Lão sư mặt người dạ thú?
- Chương 82: (6): Chị làm sao hung dữ như vậy?
- Chương 83: (7): Rơi vào khu vực săn bắn
- Chương 84: (8): Chỉ là truyền dưỡng khí?
- Chương 85: (9) Đặt em ở trong tim
- Chương 86: (10) Người một nhà trình diễn ân ái?
- Chương 87: Tử vong thất ban (11)
- Chương 88: Tử vong thất ban (12)
- Chương 89: Tử vong thất ban (13): Trong lớp có quỷ
- Chương 90: (14) Chị đặc biệt thích em như vậy
- Chương 91: (15) Cái chết tuần hoàn
- Chương 92: (16) Ai đã bị đốt chết?
- Chương 93: (17) Lửa cháy trong căn phòng đóng kín
- Chương 94: (18) Hung thủ không chỉ một người
- Chương 95: (19) Chân tướng phơi bày
- Chương 96: (20) Đau khổ tuần hoàn
- Chương 97: (21) Lời yêu chưa kịp nói ra
- Chương 98: (22) Trò chơi săn giết bắt đầu!
- Chương 99: (23) Tiếng chuông đoạt mệnh
- Chương 100: (24) Từng bước kinh hồn
- Chương 101: Tử vong thất ban (25)
- Chương 102: Tử vong thất ban (26)
- Chương 103: (27) Em chính là phương hướng của chị
- Chương 104: (28) Nàng là điện tích dương, ta là điện tích âm
- Chương 105: (29) Hệ thống này có bệnh
- Chương 106: (30) Chỉ cần em sống sót, chúng ta nhất định gặp lại
- Chương 107: Tử vong thất ban (31) End Phó bản 004
- Chương 108: Thiên Võng (8): Tú ân ái sẽ chết nhanh
- Chương 109: Thiên Võng (9) Ánh trăng đêm nay thật đẹp
- Chương 110: (10) Sớm đã yêu đến tận xương
- Chương 111: (11) Để tình yêu hấp thụ ánh sáng
- Chương 112: (12) Nghiêm túc muốn chị làm bạn gái
- Chương 113: (13) Đừng rời xa em lần nữa
- Chương 114: (14) Sĩ quan đặc công thì cũng là vợ em
- Chương 115: (15) Em có chị là đủ rồi, không cần gì khác
- Chương 116: Thành phố tuyệt mệnh (1): Mạt thế bắt đầu
- Chương 117: Thành phố tuyệt mệnh (2): Thi biến
- Chương 118: Thành phố tuyệt mệnh (3): Lối thoát hiểm
- Chương 119: Thành phố tuyệt vọng (4): Vợ tôi là Gangter
- Chương 120: (5) Phóng hỏa đốt nhà để được gặp em
- Chương 121: (6) Phó đội nhà ta quá soái
- Chương 122: (7) Đặc quyền của vợ
- Chương 123: (8) Muốn làm ấm giường cho em
- Chương 124: (9) Đao quang kiếm ảnh
- Chương 125: Thành phố tuyệt mệnh (10)
- Chương 126: Thành phố tuyệt mệnh (11): Cửu liên hoàn
- Chương 127: Thành phố tuyệt mệnh(12) Vòng tròn ma thuật
- Chương 128: (13) Mạt thế chỉ muốn dưỡng người yêu tang thi
- Chương 129: Thành phố tuyệt mệnh (14): Thuốc thử nghiệm
- Chương 130: Thành phố tuyệt mệnh (15): Đại dịch toàn cầu
- Chương 131: (16) Phó đội chính là điên phê mỹ nhân?
- Chương 132: Thành phố tuyệt mệnh (17)
- Chương 133: Thành phố tuyệt mệnh (18)
- Chương 134: Thành phố tuyệt mệnh (19)
- Chương 135: Thành phố tuyệt mệnh (20)
- Chương 136: (21) Bị ánh trăng mê hoặc
- Chương 137: (22) Đột nhập viện nghiên cứu F0
- Chương 138: (23)Tôi là huyền thoại
- Chương 139: (24) Mật mã sinh mệnh
- Chương 140: (25) Nàng có kháng thể
- Chương 141: (26) Toàn thế giới đều truy bắt nàng
- Chương 142: (27) Nàng là mục tiêu bảo vệ hàng đầu
- Chương 143: (28) Một ngày trước khi Tiêu đội phát cuồng
- Chương 144: (29) Em muốn ăn chị, ăn sạch sẽ không còn một mảnh
- Chương 145: (30) Tiêu đội phát cuồng làm sao đáng yêu như vậy?
- Chương 146: (31) Tiêu đội chính là tang thi vương?
- Chương 147: Thành phố tuyệt mệnh (32)
- Chương 148: Thành phố tuyệt mệnh (33 End)
- Chương 149: Thiên Võng (16): Thẻ bài triệu hồi tang thi vương
- Chương 150: Thiên Võng (17): Tuyệt thế bảo kiếm thời Chiến Quốc?
- Chương 151: Thiên Võng (18): Phạt chị.....
- Chương 152: Thiên Võng (19): Trên giường có những kiểu phạt nào?
- Chương 153: Thiên Võng (20): Có phải chị càng thích em như vậy?
- Chương 154: Thiên Võng (21): Tiêu đội mắt đỏ không đáng yêu sao?
- Chương 155: (22) Không phải tình cờ gặp gỡ, là cửu biệt trùng phùng
- Chương 156: Thiên Võng (23): Chủ nhân của nữ quỷ là ai?
- Chương 157: Thiên Võng (24): Phó bản 006 nhảy vọt qua
- Chương 158: Thiên Võng (25)
- Chương 159: Hỉ (1) Tiêu nữ hiệp truy thê ký
- Chương 160: Hỉ (2) Cứu vớt đồng đội bị lạc đường
- Chương 161: Hỉ (3) Tiêu tiểu thư tâm lý không bình thường?
- Chương 164: Hỉ (6) Từng bước kinh hồn
- Chương 165: Hỉ (7) Nàng hôn ta lần nữa được không?
- Chương 166: Hỉ (8) Hôn thêm lần nữa
- Chương 167: Hỉ (9) Đêm nguyên tiêu đoạt mệnh
- Chương 168: Hỉ (10) Quỷ đánh tường
- Chương 169: Hỉ (11) Hồng bạch đâm sát
- Chương 170: Hỉ (12) Nàng lên kiệu hoa, ta vào quan tài
- Chương 171: Hỉ (13) Cưới nàng, ngươi cũng xứng?
- Chương 172: Hỉ (14) Tiêu nữ hiệp quá soái
- Chương 173: Hỉ (15) Phó đội mất hết uy nghiêm?
- Chương 174: Hỉ (16) Giang hồ tái hiện Quỷ Kiến Sầu
- Chương 175: Hỉ (17)
- Chương 176: Hỉ (18)
- Chương 177: Hỉ (19)
- Chương 178: Hỉ (20)
- Chương 179: Hỉ (21) Số mệnh xung khắc, em còn muốn gả cho chị không?
- Chương 180: Hỉ (22) Mộ Vũ, đừng khóc....
- Chương 181: Hỉ (23)
- Chương 182: Hỉ (24)
- Chương 183: Hỉ (25) Em ở đây, chị luôn có thể tìm thấy em
- Chương 184: Hỉ (26) Tiêu đội muốn bồi thường thế nào đây?
- Chương 185: Hỉ (27) Mộ Vũ, đừng nhớ lại...
- Chương 186: Hỉ (28) Từ bây giờ, em sẽ không để chị rời khỏi em
- Chương 187: Hỉ (29)
- Chương 188: 188: Hỉ 30
- Chương 189: 189: Hỉ 31
- Chương 190: 190: Hỉ 32
- Chương 191: 191: Hỉ 33 Chị Vẫn Còn Sống End Phó Bản 007
- Chương 192: 192: Thiên Võng 26 Rút Thăm Trúng Thưởng 007
- Chương 193: 193: Thế Giới Thiên Võng 27
- Chương 194: 194: Thế Giới Thiên Võng 28
- Chương 195: 195: Thế Giới Thiên Võng 29
- Chương 196: 196: Thế Giới Thiên Võng 30
- Chương 197: 197: Thế Giới Thiên Võng 31
- Chương 198: 198: Thế Giới Thiên Võng 32
- Chương 199: 199: Thế Giới Thiên Võng 33
- Chương 200: 200: Thế Giới Thiên Võng 34
- Chương 201: 201: Cố Nhân Không Nên Trở Về 1
- Chương 202: 202: Cố Nhân Không Nên Trở Về 2
- Chương 203: 203: Cố Nhân Không Nên Trở Về 3
- Chương 204: 204: Cố Nhân Không Nên Trở Về 4
- Chương 205: 205: Cố Nhân Không Nên Trở Về 5
- Chương 206: 206: Cố Nhân Không Nên Trở Về 6
- Chương 207: 207: Cố Nhân Không Nên Trở Về 7
- Chương 208: 208: Cố Nhân Không Nên Trở Về 8
- Chương 209: 209: Cố Nhân Không Nên Quay Về 9
- Chương 210: 210: Cố Nhân Không Nên Quay Về 10
- Chương 211: 211: Cố Nhân Không Nên Trở Về 11
- Chương 212: 212: Cố Nhân Không Nên Trở Về 12
- Chương 213: 213: Cố Nhân Không Nên Trở Về 13
- Chương 214: 214: Cố Nhân Không Nên Trở Về 14
- Chương 215: 215: Cố Nhân Không Nên Quay Về 15
- Chương 216: 216: Cố Nhân Không Nên Trở Về 16
- Chương 217: 217: Cố Nhân Không Nên Trở Về 17
- Chương 218: 218: Cố Nhân Không Nên Trở Về 18
- Chương 219: 219: Cố Nhân Không Nên Trở Về 19
- Chương 220: 220: Cố Nhân Không Nên Trở Về 20
- Chương 221: 221: Cố Nhân Không Nên Trở Về 21
- Chương 222: 222: Cố Nhân Không Nên Trở Về 22
- Chương 223: 223: Cố Nhân Không Nên Trở Về 23
- Chương 224: 224: Cố Nhân Không Nên Trở Về 24
- Chương 225: 225: Cố Nhân Không Nên Trở Về 25
- Chương 226: 226: Cố Nhân Không Nên Trở Về 26
- Chương 227: 227: Cố Nhân Không Nên Trở Về 27
- Chương 228: 228: Cố Nhân Không Nên Trở Về 28
- Chương 229: 229: Cố Nhân Không Nên Trở Về 29
- Chương 230: 230: Cố Nhân Không Nên Trở Về 30
- Chương 231: 231: Cố Nhân Không Nên Trở Về 31
- Chương 232: 232: Cố Nhân Không Nên Trở Về 32
- Chương 233: 233: Cố Nhân Không Nên Trở Về 33
- Chương 234: 234: Cố Nhân Không Nên Trở Về 34
- Chương 235: 235: Cố Nhân Không Nên Trở Về 35
- Chương 236: 236: Lại Quay Về Thiên Võng 1
- Chương 237: 237: Lại Quay Về Thiên Võng 2
- Chương 238: 238: Lại Quay Về Thiên Võng 4
- Chương 239: 239: Lại Quay Về Thiên Võng 5
- Chương 240: 240: Lại Quay Về Thiên Võng 6
- Chương 241: 241: Lại Quay Về Thiên Võng 7
- Chương 242: 242: Lại Quay Về Thiên Võng 8
- Chương 243: 243: Lại Quay Về Thiên Võng 9
- Chương 244: 244: Lại Quay Về Thiên Võng 10
- Chương 245: 245: Lại Quay Về Thiên Võng 11
- Chương 246: 246: Lại Quay Về Thiên Võng 12
- Chương 247: 247: Đi Đâu Rồi 1
- Chương 248: 248: Đi Đâu Rồi 2
- Chương 249: 249: Đi Đâu Rồi 3
- Chương 250-251: Đi Đâu Rồi 4
- Chương 252: 252: Đi Đâu Rồi 5
- Chương 253: 253: Đi Đâu Rồi 6
- Chương 254: 254: Đi Đâu Rồi 7
- Chương 255: 255: Đi Đâu Rồi 8
- Chương 256: 256: Đi Đâu Rồi 9
- Chương 257: 257: Đi Đâu Rồi 10
- Chương 258: 258: Đi Đâu Rồi 11
- Chương 259: 259: Đi Đâu Rồi 12
- Chương 260: 260: Đi Đâu Rồi 13
- Chương 261: 261: Đi Đâu Rồi 14
- Chương 262: 262: Đi Đâu Rồi 15
- Chương 263: 263: Đi Đâu Rồi 16
- Chương 264: 264: Đi Đâu Rồi 17
- Chương 265: 265: Đi Đâu Rồi 18
- Chương 266: 266: Đi Đâu Rồi 19
- Chương 267: 267: Đi Đâu Rồi 20
- Chương 268: 268: Đi Đâu Rồi 21
- Chương 269: 269: Đi Đâu Rồi 22
- Chương 270: 270: Đi Đâu Rồi 23
- Chương 271: 271: Đi Đâu Rồi 24
- Chương 272: 272: Đi Đầu Rồi 25
- Chương 273: 273: Đi Đâu Rồi 26
- Chương 274: 274: Đi Đâu Rồi 27
- Chương 275: 275: Đi Đâu Rồi 28
- Chương 276: 276: Đi Đâu Rồi 29
- Chương 277: 277: Đi Đâu Rồi 30
- Chương 278: 278: Tính Toán Của Thiên Võng 1
- Chương 279: 279: Tính Toán Của Thiên Võng 2
- Chương 280: 280: Tính Toán Của Thiên Võng 3
- Chương 281: 281: Tính Toán Của Thiên Võng 4
- Chương 282: 282: Tính Toán Của Thiên Võng 5
- Chương 283: 283: Tính Toán Của Thiên Võng 6
- Chương 284: 284: Như Mộng Như Không 1
- Chương 285: 285: Như Mộng Như Không 2
- Chương 286: 286: Như Mộng Như Không 3
- Chương 287: 287: Như Mộng Như Không 4
- Chương 288: 288: Như Mộng Như Không 5
- Chương 289: 289: Như Mộng Như 6
- Chương 290: 290: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 1
- Chương 291: 291: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 2
- Chương 292: 292: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 3
- Chương 293: 293: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 4
- Chương 294: 294: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 5
- Chương 295: 295: Ngoại Truyện 1
- Chương 296: 296: Ngoại Truyện 2
- Chương 297: 297: Ngoại Truyện 3
- Chương 298: 298: Ngoại Truyện 4
- Chương 299: 299: Ngoại Truyện 5
- Chương 300: 300: Ngoại Truyện 6
- Chương 301: 301: Ngoại Truyện 7
- Chương 302: 302: Tiền Duyên 1
- Chương 303: 303: Tiền Duyên 2
- Chương 304: 304: Tiền Duyên 3
- Chương 305: 305: Tiền Duyên 4
- Chương 306: 306: Tiền Duyên 5
- Chương 307: 307: Tiền Duyên 6
- Chương 308: 308: Tiền Duyên 7
- Chương 309: 309: Tiền Duyên 8
- Chương 310: 310: Tiền Duyên 9
- Chương 311: 311: Tiền Duyên 10
- Chương 312: 312: Tiền Duyên 11
- Chương 313: 313: Tiền Duyên 12
- Chương 314: 314: Tiền Duyên 13
- Chương 315: 315: Tiền Duyên 14
- Chương 316: 316: Tiền Duyên 15
- Chương 317: 317: Tiền Duyên 16
- Chương 162163: Hỉ (4+5) Minh hôn
- Người Chơi Mời Vào Chỗ
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Tiêu Mộ Vũ đều có chút ngốc, Thẩm Thanh Thu thật sự là một người sói.
Nơi này đã không an toàn, so với việc đợi trong phòng để chúng nó vây khốn, không bằng chủ động xuất kích.
Vì thế sau khi đầu người bị đá bay, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu đều xông ra ngoài. Ngoài phòng sấm sét ầm ầm, giống như là cố ý để các nàng thấy được rõ ràng cảnh tượng trước mắt.
Nơi cửa phòng Dương Nhụy cùng Chương Dương Phong, hai cánh tay thối rửa đang bò trên mặt đất, đuổi theo phía sau bọn họ không bỏ, bức cho hai người nhảy nhót lung tung.
Bên kia Hoàng Tuấn Phong vừa trải qua một trận quỷ khóc sói gào, đầy mặt hoảng sợ mà té ngã lộn nhào chạy ra, nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ liền khóc hô: "Cứu mạng, Thẩm tiểu thư!"
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu vẻ mặt lãnh khốc, xem ra thực lực của chị ấy đã khiến người khác ấn tượng khắc sâu, chọc đến Hoàng Tuấn Phong rõ ràng nhìn thấy nàng, nhưng lại kêu Thẩm Thanh Thu cứu mạng.
Tiêu Mộ Vũ nhìn chăm chú phía trước, nương theo tia chớp lóe sáng liên tiếp không ngừng, nàng thấy rõ một đôi chân đang đuổi theo Hoàng Tuấn Phong.
Nói là chân không bằng nói là xương cốt dính thịt nát, cứng đờ mà hướng bên này bước qua, vừa rồi tiếng bước chân chính là phát ra từ nó.
Hoàng Tuấn Phong một đại nam nhân sợ tới mức chân cẳng nhũn ra, sau khi cầu cứu mặt mũi tự tôn đều từ bỏ, súc thân thể liền muốn trốn vào phía sau Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu bễ nghễ liếc hắn một cái, nhấc chân đá hắn qua một bên, đồng thời đem Tiêu Mộ Vũ kéo đến phía sau, lãnh đạm nói: "Nơi này không có chỗ cho anh."
Hoàng Tuấn Phong cả người run rẩy, bò dậy chạy đến phía sau Tiêu Mộ Vũ: "Cho tôi trốn ở đây một chút, cầu xin cô."
Cặp chân kia đã chạy tới cửa phòng Dương Nhụy, mắt thấy nó sắp tới gần, mà trong phòng Dương Nhụy cùng Chương Dương Phong đang bị hai cánh tay đuổi đến chịu không nổi, giống như điên mà nhảy ra khỏi cửa.
"Ầm vang!"
Lại một đạo tia chớp, hai người không nghiêng không lệch đụng phải cặp chân đi ngang qua.
"A!" Dương Nhuỵ bị dọa đến trái tim co rút, adrenalin* lại một lần dâng trào, cô ấy nhắm mắt lại thét chói tai, hung hăng nhấc chân liền đá đi qua, lập tức đá bay một cái chân trong đó vào trên lan can, lạch cạch một tiếng, cái chân kia gãy thành hai đoạn.
(*Adrenaline
là một loại hormone nội sinh, nó khiến con người rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ như bị đẩy vào chân tường trong một cuộc chiến quyết liệt.)
Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ xem đến rõ ràng, không khỏi liếc nhìn nhau một cái, biểu tình đều có chút vi diệu.
Tiêu Mộ Vũ tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng giờ phút này vẫn ngăn không được muốn cười: "Rất có phong phạm của chị."
Thẩm Thanh Thu khẽ cong môi, mạc danh làm Tiêu Mộ Vũ cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Ý nghĩ không nên xuất hiện này thực mau bị Tiêu Mộ Vũ ném đi, nàng đại khái nhìn qua, trong lòng có một loại cảm giác quái dị, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Bên kia Chương Dương Phong cùng Dương Nhụy hốt hoảng chạy đến, quay đầu nhìn lại, cái chân bị bọn họ đá gãy đã nhanh chóng lắp ráp lên, tốc độ càng thêm nhanh.
Cùng lúc đó, cái đầu bị Thẩm Thanh Thu đá bay đã dọc theo thang lầu bắn trở về.
Hoàng Tuấn Phong vừa mới thở được một hơi, nghe được động tĩnh phía sau lập tức xoay người, cái đầu kia trong nháy mắt đã lao vào mặt hắn.
Mùi tanh tưởi hôi thối xông vào mũi, Hoàng Tuấn Phong sợ tới mức động tác đều chậm nửa nhịp, lập tức bị cái đầu kia cắn cổ.
"A!" Hoàng Tuấn Phong thống khổ tru lên, đôi tay nhéo cái đầu kia, trên mặt đất liều mạng quay cuồng. Ánh chớp trắng bệch thê lãnh quét qua, chiếu rõ ràng thảm trạng của Hoàng Tuấn Phong cho Tiêu Mộ Vũ các nàng nhìn thấy, hiện trường tức khắc trở nên càng thêm kh*ng b*.
Thẩm Thanh Thu cũng không phải thích xen vào chuyện người khác, đổi thành trước kia nàng tuyệt đối không nhúng tay, nhưng dưới loại tình huống này, môi hở răng lạnh, thiếu một người chính là cấp thêm lợi thế cho đám quỷ vật kia.
Vì thế Thẩm Thanh Thu bước nhanh tiến lên, chân trái giẫm lên ngực Hoàng Tuấn Phong, thấp giọng quát: "Muốn sống liền an tĩnh lại, buông tay!"
Hoàng Tuấn Phong đang điên cuồng giãy giụa đột nhiên bị người giẫm trên mặt đất, sau khi nghe được lời Thẩm Thanh Thu, hắn thật sự đình chỉ vặn vẹo, tay cũng buông lỏng ra.
Quân đao trong tay Thẩm Thanh Thu phản xạ ra ánh chớp, phi thường lóa mắt, cắt qua bóng đêm dày đặc, xuyên qua tia chớp!
Cái đầu kia cảm nhận được uy h**p, nhanh chóng lỏng miệng, lộc cộc lăn vào trong bóng đêm, Thẩm Thanh Thu quân đao đâm một cái không.
Tia chớp tạm thời ẩn nấp, bóng đêm cắn nuốt toàn bộ ánh sáng, hành lang tức khắc cũng chỉ dư lại năm người hít thở nặng nề.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ vẫn căng đến gắt gao, tuy rằng tiếng cào móng tay cùng tiếng bước chân không còn nữa, nhưng loại trầm mặc này cũng chưa cho các nàng cơ hội th* d*c, ngược lại biến thành một loại áp lực cùng sợ hãi.
Theo bản năng, Tiêu Mộ Vũ bắt đầu cẩn thận nhìn xung quanh, nàng lui về sau thẳng đến khi chạm vào thân thể ấm áp của Thẩm Thanh Thu, trái tim mới dần dần buông xuống.
Tiêu Mộ Vũ nhìn người bên cạnh, trong đầu đột nhiên lướt qua một ý niệm, vừa rồi nàng phát hiện cảm giác khác thường, rốt cuộc ý thức được là cái gì.
"Thanh Thu, chúng ta vẫn chưa nhìn thấy thân thể thứ kia!"
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu tức khắc trầm xuống, nàng còn chưa kịp nói gì ánh mắt đã biến đổi, nhanh chóng đẩy ra Tiêu Mộ Vũ.
Trong phút chốc, một mùi tanh tưởi từ hành lang đánh úp lại, "Bùm" một tiếng, một đoàn hắc ảnh bay nhanh nện trên mặt đất, giống khối thịt nát rớt xuống, loại âm thanh huyết nhục vẩy ra dính nhớp này khiến người nghe thấy mà rùng mình.
Dương Nhụy nhanh chóng xoay người, nhìn chằm chằm nơi đồ vật kia vừa mới nện xuống. Chính là quá tối, đoàn huyết nhục kia đánh lén thất bại liền không có động tĩnh, vì thế thực mau dung nhập trong bóng đêm, bọn họ hiện tại cái gì đều nhìn không thấy!
Tiếng sấm thường thường ở chân trời nổ vang, che giấu rất nhiều động tĩnh, Tiêu Mộ Vũ biết không thể đợi, vì thế nàng duỗi tay lấy ra đèn kéo quân.
Sử dụng qua một lần, đèn lồng phạm vi đã mở rộng tới 70 cm, nói cách khác khu vực chiếu sáng hiện giờ có thể cất chứa hai ba người.
Trong nháy mắt đèn kéo quân sáng lên, chóp mũi Tiêu Mộ Vũ liền ngửi thấy một cỗ mùi tanh tưởi nồng đậm khiến nàng suýt nữa nôn ra ngoài, mà Hoàng Tuấn Phong đứng cách đó hai mét đột nhiên hét lên, sợ hãi đến phá âm.
Sau lưng Tiêu Mộ Vũ tức khắc lạnh thấu, từ bên trái cửa phòng bất thình lình xuất hiện một bóng người, ảnh ảnh ước ước hiển hiện dưới ánh sáng đèn kéo quân.
Thẩm Thanh Thu ngay lập tức nâng chân phải quét ngang, tay trái xoay quân đao chém tới, bức cho quỷ ảnh lui về sau vài bước, lại ẩn vào trong bóng tối.
Tiêu Mộ Vũ cũng nhích lên nửa bước sánh vai cùng Thẩm Thanh Thu, chiếu sáng khu vực xung quanh nàng ấy. Nhưng nàng vừa mới dựa đến, quân đao trong tay Thẩm Thanh Thu đã đâm thẳng vào bên cổ nàng.
Trong lòng cả kinh, Tiêu Mộ Vũ lập tức cúi đầu nhào vào trong ngực Thẩm Thanh Thu, cánh tay phải theo bản năng ôm lấy eo nàng ấy, lôi kéo đẩy, hai người nhanh chóng thay đổi vị trí.
Thẩm Thanh Thu liền đứng ở sau lưng Tiêu Mộ Vũ, quân đao đuổi sát đâm vào trong bóng đêm, xì một tiếng, lưỡi đao xuyên qua huyết nhục! Thẩm Thanh Thu một chút cũng không lưu tình, tàn nhẫn đâm xuống!
"Hô tê!" Tiếng dã thú thảm thiết gầm lên từ sau lưng Tiêu Mộ Vũ truyền đến, Tiêu Mộ Vũ xoay người không thấy rõ đồ vật thế nào, chỉ nhìn đến Thẩm Thanh Thu bị một cổ sức mạnh đẩy ra.
Tiêu Mộ Vũ vội duỗi tay tiếp được nàng ấy, với lực đạo vừa mạnh vừa gấp, thân thể nàng bị nện mạnh vào tường, phát ra một tiếng trầm vang.
Hôm nay nàng vốn đã bị thương không nhẹ phía sau lưng, lúc này lần nữa hứng đòn nghiêm trọng, Tiêu Mộ Vũ đau đến kêu lên một tiếng, suýt nữa không đứng vững.
Chỉ là không chờ nàng bình tĩnh lại, trong tiếng hít thở dồn dập của Thẩm Thanh Thu, nàng lại bị nàng ấy lôi kéo bổ nhào vào bên kia, mà chỗ nàng đứng vừa rồi bị thứ gì đó thật mạnh nện xuống, mang theo một trận gió tanh hôi, toàn bộ vách tường đều chấn động.
Tiêu Mộ Vũ còn không lấy lại tinh thần đã bị Thẩm Thanh Thu kéo tới, phát hiện trong tay bị nhét cái đồ vật. Thứ này sờ lên tinh tế trơn mịn, xúc cảm quen thuộc khiến sắc mặt Tiêu Mộ Vũ cứng đờ, nàng còn không kịp nói cái gì, đã nghe Thẩm Thanh Thu gấp giọng nói: "Mang lên!"
Gương mặt Thẩm Thanh Thu lướt qua ánh sáng đèn kéo quân, sau đó hoàn toàn ẩn vào bóng đêm, nàng một người tiến lên chiến đấu cùng quỷ vật kia.
Cùng lúc đó không trung lại một lần sáng lên, làm tất cả mọi người đều thấy rõ quái vật trước mắt.
Thân thể nó cao hơn Thẩm Thanh Thu nửa cái đầu, mái tóc sau khi phân hủy rối tung trước trán lộ ra đầu lâu, tròng mắt lồi ra ngoài nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu.
Bụng nó đã sớm bị đào rỗng, lộ ra xương sườn cùng cột sống, tay chân dài ngắn không đồng nhất, tứ chi thân thể hoàn toàn không hợp, như thể được ghép nối từ những khối thi thể khác nhau!
Tia chớp xẹt qua làm bại lộ vị trí của nó, Dương Nhụy nhanh chóng quyết định lấy ra chính mình át chủ bài. Cô ấy cầm chính là một con rối gỗ, sau khi ném ra ngoài rối gỗ lập tức hóa thành hình người, hỗ trợ Thẩm Thanh Thu vây đánh quỷ vật kia.
Chương Dương Phong kỹ năng là mũi tên, vật phẩm này đòi hỏi sự chính xác cao độ, hoàn cảnh trước mắt hắn có quá ít cơ hội phát huy đường sống, chỉ có thể chờ tia chớp qua đi, tranh thủ nhắm kỹ bắn tới, nhưng phải hết sức đề phòng ngộ thương đồng đội.
Thi thể kia bị Thẩm Thanh Thu phá bỏ rất nhiều lần, cái đầu cũng bị nàng không ngừng đá văng, nhưng nó luôn có thể một lần nữa hợp nhất, căn bản vô pháp tạo thành thương tổn đáng kể.
Thẩm Thanh Thu tay phải bị thương nặng, vốn dĩ thân thể gánh nặng rất lớn, hiện tại cả người mướt mồ hôi, thể lực dần dần chống đỡ hết nổi.
Hoàng Tuấn Phong sợ tới mức sắp chết, nhưng tại thời khắc mấu chốt này, hắn vẫn lấy hết can đảm xách theo gậy bóng chày liều mạng xông vào vòng đấu. Thi thể kia bị hắn đánh đến liên tục lui về phía sau, nhưng rốt cuộc vẫn không có biện pháp hạ gục nó, ngược lại bị nó nhân cơ hội tóm lấy gậy, đem hắn vứt ra mấy mét, nện ở trên mặt đất không thể động đậy.
Khối thi thể bị nhóm người Thẩm Thanh Thu cuồng đánh, oán khí bốc lên ngày càng mạnh, gió lạnh xung quanh bắt đầu gào thét thổi quét mà đến, hơi thở âm lãnh xuyên thấu qua xương khiến vài người đều phát run.
Ngay khi Thẩm Thanh Thu bị đánh bật về sau, rối gỗ của Dương Nhụy bị quỷ vật kia chụp lấy, bẻ gãy mất hai cánh tay.
Sợ đạo cụ hoàn toàn báo hỏng, Dương Nhụy vội vàng thu hồi rối gỗ, sắc mặt cũng trở nên thập phần tái nhợt, cô cảm thấy đêm nay xong đời rồi.
Không có rối gỗ cùng Hoàng Tuấn Phong hỗ trợ, Thẩm Thanh Thu áp lực gia tăng, quỷ vật này tựa hồ thập phần chán ghét Thẩm Thanh Thu, ra tay đặc biệt tàn nhẫn, hoàn toàn mặc kệ mũi tên của Chương Dương Phong, không quan tâm mà chộp lấy Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu vội vàng né tránh, tay phải bị móng tay quỷ vật cào trúng, đau đớn xuyên tim từ xương cốt truyền tới, làm nàng bước chân loạng choạng suýt nữa ngã xuống.
Mắt thấy khối thi thể kia nhấc chân giẫm xuống người mình, Thẩm Thanh Thu cắn chặt răng muốn liều mạng một phen, đột nhiên phát hiện thân thể được người ôm bay lên, trong chớp mắt liền xuất hiện ở cửa thang lầu.
Ánh sáng đèn kéo quân đem Thẩm Thanh Thu bao phủ đi vào, nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn đến không phải Tiêu Mộ Vũ mà là Khúc Mộc Hề, nói cách khác là Tiêu Mộ Vũ ngụy trang Khúc Mộc Hề.
Cẩn thận đem Thẩm Thanh Thu buông xuống, Tiêu Mộ Vũ ôn hòa nói: "Chị nghỉ ngơi một chút, giao nó cho em đi."
Nói xong nàng liền biến mất cùng với ánh sáng đèn kéo quân, lúc lần nữa xuất hiện chính là trên đỉnh đầu quỷ vật kia. Đèn kéo quân lăng không xoay tròn, rõ ràng chiếu ra khối thi thể làm người không nỡ nhìn thẳng mặt.
Thực hiển nhiên trong bóng đêm, thi thể kia cũng có thể nhìn rõ mọi người hướng đi, cho nên nó thấy rõ dáng vẻ Tiêu Mộ Vũ lúc này. Lập tức khuôn mặt nó vặn vẹo, cặp mắt trở nên vẩn đục sau khi chết giống như rắn độc gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ. Sự oán độc trong mắt giống như cây dùi băng, hận không thể đâm vào người nàng.
Tiêu Mộ Vũ cười lạnh, "Thật là âm hồn không tan, đã chết còn không chết sạch sẽ một chút, cố tình biến thành dạng ma quỷ này, quá mức ghê tởm. Lúc trước đem thân thể ngươi xé nát cho cẩu ăn, đến bây giờ trừ bỏ hư thối, một chút tác dụng đều không có."
"A!" Vừa nghe được lời này của Tiêu Mộ Vũ, thi thể kia bắt đầu không ngừng vặn vẹo, chuẩn xác mà nói không phải vặn vẹo, là tứ chi của hắn không nghe sai sử, liều mạng ở nơi đó giãy giụa. Trong nháy mắt một đôi tay không chịu khống chế mà bạo trướng duỗi dài, thẳng tắp chộp lấy Tiêu Mộ Vũ.
"Đèn kéo quân kéo quân đi, đèn dừng bước dừng bước!" Tiêu Mộ Vũ gấp giọng niệm, đèn kéo quân lập tức xoay tròn, ngay khi đèn dừng lại, Tiêu Mộ Vũ liền xuất hiện ở trước mặt quỷ vật kia.
Tiêu Mộ Vũ ngừng thở, đôi tay hư không bắt lấy một chút tách ra, đầu quỷ vật ngạnh sinh sinh bị nàng xả xuống dưới. Bên kia Thẩm Thanh Thu cũng mặc kệ chính mình nghỉ ngơi, một cái tung người bay tới, quân đao tàn nhẫn bổ đôi cái đầu kia, tròng mắt của nó đều bị nàng xẻo ra tới.
Chương Dương Phong càng không thể buông tha cơ hội này, mũi tên xuất kích bắn thủng con mắt còn lại của nó.
Sau khi Tiêu Mộ Vũ mang lên mặt nạ liền thập phần nghịch thiên, thế nhưng có thể phục khắc kỹ năng của chủ nhân gương mặt này, đến tận đây Tiêu Mộ Vũ mới hiểu được vì sao một đạo cụ cấp S chỉ có thể sử dụng ba lần. Đáng tiếc ban đầu nàng không biết nên đã lãng phí một lần, nhưng cũng nhờ đó nàng mới biết được mặt nạ có loại công năng như vậy.
Dưới lực lượng của Khúc Mộc Hề, Tiêu Mộ Vũ phi thường lưu loát mà đem quỷ vật mạnh mẽ phá hủy.
Đèn kéo quân giam cầm thời gian hữu hạn, sau khi xé nát thi thể nó, Tiêu Mộ Vũ vừa định đánh vỡ cái đầu kia, nó đã lập tức khôi phục hành động.
Sau khi nó khôi phục sức lực mạnh đến đáng sợ, Tiêu Mộ Vũ lập tức bị nó đánh lùi về sau. Những khối thi thể rơi rụng khắp mặt đất lại một lần hội tụ, dù cho hai mắt nó đã bị hủy, như cũ ở nơi đó đấu đá lung tung.
"Hoàng Tuấn Phong, chạy đi!" Trong bóng đêm những người khác đều nhìn không thấy, nhưng Tiêu Mộ Vũ biến thành Khúc Mộc Hề thấy được rõ ràng, quỷ vật kia đã đem bàn tay bay nhanh bò tới trước người Hoàng Tuấn Phong!
Tiêu Mộ Vũ một cái thuấn di muốn đi ngăn cản, không ngờ khối thi thể đồng dạng bay vọt lại đây chặn nàng. Thẩm Thanh Thu cách Hoàng Tuấn Phong quá xa, đã vô lực hỗ trợ, chỉ nghe một tiếng răng rắc, bàn tay to kia chộp được đầu Hoàng Tuấn Phong, lập tức xoay ngang vặn gãy.
Đúng lúc này, trong bóng đêm tiếng xé gió vang lên, Chương Dương Phong bắt được tiếng kêu của Hoàng Tuấn Phong liền b*n r* mũi tên, hoàn toàn là đánh cuộc một phen, nếu như thất thủ có thể khiến Hoàng Tuấn Phong mất mạng.
Vụt!
Đôi mắt Hoàng Tuấn Phong tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng, nhưng cơn đau đớn trên đầu từng chút giảm bớt, bàn tay kia đã buông lỏng hắn ra.
"Các bạn cẩn thận, gia hỏa này muốn đoạt đầu người khác gắn lên chính mình!" Tiêu Mộ Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Nàng cũng ý thức được một chuyện, quỷ vật kia căn bản giết không chết! Nhưng điều này không hợp lý, nếu không giết được nó, vậy chẳng lẽ các nàng chỉ có thể chờ chết hay sao?
Việc phát hiện ra xác chết tám nam nhân là một phân đoạn bắt buộc trong kịch bản, nói cách khác sớm muộn gì người chơi cũng tao ngộ thi thể, nếu không có cách giải quyết, người chơi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vậy giả thuyết của trò chơi này liền không còn ý nghĩa.
Nàng hiện tại bằng vào kỹ năng của Khúc Mộc Hề có thể kiềm chế quỷ vật kia, nhưng mặt nạ hiệu lực có thời hạn, sức mạnh của nàng cũng hữu hạn.
"Thanh Thu, nó giết không chết!"