- Trang chủ
- Người Chơi Mời Vào Chỗ
- Chương 294: 294: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 5
Chương 294: 294: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 5
Truyện: Người Chơi Mời Vào Chỗ
Tác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng
- Chương 1: Điềm báo
- Chương 2: Sơn trang da người (1)
- Chương 3: Sơn trang da người (2)
- Chương 4: Vợ có thể ôn nhu một chút không?
- Chương 5: Chúng ta cùng tổ đội thôi!
- Chương 6: Mưa xuống gột rửa trời thu
- Chương 7: Thôn trang bị nguyền rủa
- Chương 8: Chỉ có một giường ngủ
- Chương 9: Quen thuộc đến từng hơi thở
- Chương 10: Nữ nhân lòng dạ lạnh lùng
- Chương 11: Tâm tư kín đáo
- Chương 12: Âm binh quá cảnh
- Chương 13: Vợ của ta không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch
- Chương 14: Bữa tối cuối cùng
- Chương 15: Vợ chồng phối hợp, thiên y vô phùng
- Chương 16: Trước khi lên giường phải cởi quần áo....
- Chương 17: Giải quyết khốn cảnh (1)
- Chương 18: Giải quyết khốn cảnh (2)
- Chương 19: Hy vọng tái kiến (End Phó bản 1)
- Chương 20: Thế giới Thiên Võng
- Chương 21: Số phòng trí mạng (1)
- Chương 22: Số phòng chí mạng (2): Trò chơi đẫm máu
- Chương 23: Số phòng tử vong (3) Trốn khỏi mật thất
- Chương 24: Số phòng tử vong (4): Dãy số thần kỳ
- Chương 25: Số phòng trí mạng (5): Thời khắc sinh tử
- Chương 26: Số phòng trí mạng (6): Nữ nhân trong ký ức là ai?
- Chương 27: Số phòng trí mạng (7): Ám ảnh quá khứ
- Chương 28: Số phòng trí mạng (8 ): Quỷ trong gương
- Chương 29: Số phòng trí mạng (9 ): Mộ Vũ, em ngoan một chút
- Chương 30: Số phòng trí mạng (10): Thanh Thu, chị nhanh chọn em đi!
- Chương 31: Số phòng trí mạng (11): Đèn kéo quân tử thần
- Chương 32: Số phòng trí mạng (12): H có thể là gì?
- Chương 33: Số phòng trí mạng (13): Em đi nơi nào, chị liền theo tới nơi đó
- Chương 34: Số phòng trí mạng (14): Chị tiếp cận em vì mục đích gì?
- Chương 35: Số phòng trí mạng (15): Thanh Thu, em cuối cùng đã giữ được chị rồi
- Chương 36: Số phòng trí mạng (16): Người một nhà yêu thương nhau [End Pb2]
- Chương 37: Thế giới Thiên Võng
- Chương 38: Tắm rửa sạch sẽ chờ em
- Chương 39: Thật không có hứng thú sao?
- Chương 40: Ngàn dặm nhân duyên chung một đường
- Chương 41: Cô nhi oán (1)
- Chương 42: Cô nhi oán (2)
- Chương 43: Cô nhi oán (3)
- Chương 44: Cô nhi oán (4)
- Chương 45: Cô nhi oán (5): Quá quan tâm sẽ bị loạn
- Chương 46: Cô nhi oán (6): Không cẩn thận chiếm hết tiện nghi
- Chương 47: Cô nhi oán (7): Sợ quỷ liền ngủ bên trong
- Chương 48: Cô nhi oán (8): Ai đang ở sau lưng?
- Chương 49: Cô nhi oán (9): Thế thân của quỷ
- Chương 50: Cô nhi oán (10): Em cảm thấy chị có hương vị gì?
- Chương 51: Cô nhi oán (11): Bất tri bất giác yêu chị
- Chương 52: Cô nhi oán (12): Ngọt như hồ ly tinh
- Chương 53: Cô nhi oán (13): Ảnh hậu xuất hiện
- Chương 54: Cô nhi oán (14)
- Chương 55: Cô nhi oán (15)
- Chương 56: Cô nhi oán (16): Ai là hung thủ?
- Chương 57: Cô nhi oán (17): Âm hồn không tan
- Chương 58: Cô nhi oán (18): Chỉ có một người sống
- Chương 59: Cô nhi oán (19): Để nàng làm quỷ, tôi đồng ý chưa?
- Chương 60: Cô nhi oán (20): Căn phòng khoá kín
- Chương 61: Cô nhi oán (21): Hiện trường đẫm máu
- Chương 62: Cô nhi oán (22): Giây phút đoạt mệnh
- Chương 63: Cô nhi oán (23)
- Chương 64: Cô nhi oán (24)
- Chương 65: Cô nhi oán (25)
- Chương 66: Cô nhi oán (26)
- Chương 67: Cô nhi oán (27): Nàng là của ta
- Chương 68: Cô nhi oán (28): Nước mắt của quỷ
- Chương 69: Cô nhi oán (29 End Phó bản 3)
- Chương 70: Thế giới Thiên Võng (1)
- Chương 71: Thiên Võng (2): Muốn chị nộp tiền lương sao?
- Chương 72: Thiên Võng (3): Dọn đến nơi ở mới
- Chương 73: (4) Chừng nào thì chị mới đặt em ở trong tim?
- Chương 74: TV(5): Đây giống như một lời cầu hôn?
- Chương 75: TV(6): Tặng quỷ làm sính lễ
- Chương 76: Thiên Võng (7): Quỷ áp giường
- Chương 77: Tử vong thất ban (1): Làm bùa hộ mệnh cho em cả đời
- Chương 78: Tử vong thất ban (2): Trở lại năm 16 tuổi
- Chương 79: Tử vong thất ban (3): Chỉ có một chỗ trống
- Chương 80: Tử vong thất ban(4): Lớp học bị nguyền rủa
- Chương 81: Tử vong thất ban (5): Lão sư mặt người dạ thú?
- Chương 82: (6): Chị làm sao hung dữ như vậy?
- Chương 83: (7): Rơi vào khu vực săn bắn
- Chương 84: (8): Chỉ là truyền dưỡng khí?
- Chương 85: (9) Đặt em ở trong tim
- Chương 86: (10) Người một nhà trình diễn ân ái?
- Chương 87: Tử vong thất ban (11)
- Chương 88: Tử vong thất ban (12)
- Chương 89: Tử vong thất ban (13): Trong lớp có quỷ
- Chương 90: (14) Chị đặc biệt thích em như vậy
- Chương 91: (15) Cái chết tuần hoàn
- Chương 92: (16) Ai đã bị đốt chết?
- Chương 93: (17) Lửa cháy trong căn phòng đóng kín
- Chương 94: (18) Hung thủ không chỉ một người
- Chương 95: (19) Chân tướng phơi bày
- Chương 96: (20) Đau khổ tuần hoàn
- Chương 97: (21) Lời yêu chưa kịp nói ra
- Chương 98: (22) Trò chơi săn giết bắt đầu!
- Chương 99: (23) Tiếng chuông đoạt mệnh
- Chương 100: (24) Từng bước kinh hồn
- Chương 101: Tử vong thất ban (25)
- Chương 102: Tử vong thất ban (26)
- Chương 103: (27) Em chính là phương hướng của chị
- Chương 104: (28) Nàng là điện tích dương, ta là điện tích âm
- Chương 105: (29) Hệ thống này có bệnh
- Chương 106: (30) Chỉ cần em sống sót, chúng ta nhất định gặp lại
- Chương 107: Tử vong thất ban (31) End Phó bản 004
- Chương 108: Thiên Võng (8): Tú ân ái sẽ chết nhanh
- Chương 109: Thiên Võng (9) Ánh trăng đêm nay thật đẹp
- Chương 110: (10) Sớm đã yêu đến tận xương
- Chương 111: (11) Để tình yêu hấp thụ ánh sáng
- Chương 112: (12) Nghiêm túc muốn chị làm bạn gái
- Chương 113: (13) Đừng rời xa em lần nữa
- Chương 114: (14) Sĩ quan đặc công thì cũng là vợ em
- Chương 115: (15) Em có chị là đủ rồi, không cần gì khác
- Chương 116: Thành phố tuyệt mệnh (1): Mạt thế bắt đầu
- Chương 117: Thành phố tuyệt mệnh (2): Thi biến
- Chương 118: Thành phố tuyệt mệnh (3): Lối thoát hiểm
- Chương 119: Thành phố tuyệt vọng (4): Vợ tôi là Gangter
- Chương 120: (5) Phóng hỏa đốt nhà để được gặp em
- Chương 121: (6) Phó đội nhà ta quá soái
- Chương 122: (7) Đặc quyền của vợ
- Chương 123: (8) Muốn làm ấm giường cho em
- Chương 124: (9) Đao quang kiếm ảnh
- Chương 125: Thành phố tuyệt mệnh (10)
- Chương 126: Thành phố tuyệt mệnh (11): Cửu liên hoàn
- Chương 127: Thành phố tuyệt mệnh(12) Vòng tròn ma thuật
- Chương 128: (13) Mạt thế chỉ muốn dưỡng người yêu tang thi
- Chương 129: Thành phố tuyệt mệnh (14): Thuốc thử nghiệm
- Chương 130: Thành phố tuyệt mệnh (15): Đại dịch toàn cầu
- Chương 131: (16) Phó đội chính là điên phê mỹ nhân?
- Chương 132: Thành phố tuyệt mệnh (17)
- Chương 133: Thành phố tuyệt mệnh (18)
- Chương 134: Thành phố tuyệt mệnh (19)
- Chương 135: Thành phố tuyệt mệnh (20)
- Chương 136: (21) Bị ánh trăng mê hoặc
- Chương 137: (22) Đột nhập viện nghiên cứu F0
- Chương 138: (23)Tôi là huyền thoại
- Chương 139: (24) Mật mã sinh mệnh
- Chương 140: (25) Nàng có kháng thể
- Chương 141: (26) Toàn thế giới đều truy bắt nàng
- Chương 142: (27) Nàng là mục tiêu bảo vệ hàng đầu
- Chương 143: (28) Một ngày trước khi Tiêu đội phát cuồng
- Chương 144: (29) Em muốn ăn chị, ăn sạch sẽ không còn một mảnh
- Chương 145: (30) Tiêu đội phát cuồng làm sao đáng yêu như vậy?
- Chương 146: (31) Tiêu đội chính là tang thi vương?
- Chương 147: Thành phố tuyệt mệnh (32)
- Chương 148: Thành phố tuyệt mệnh (33 End)
- Chương 149: Thiên Võng (16): Thẻ bài triệu hồi tang thi vương
- Chương 150: Thiên Võng (17): Tuyệt thế bảo kiếm thời Chiến Quốc?
- Chương 151: Thiên Võng (18): Phạt chị.....
- Chương 152: Thiên Võng (19): Trên giường có những kiểu phạt nào?
- Chương 153: Thiên Võng (20): Có phải chị càng thích em như vậy?
- Chương 154: Thiên Võng (21): Tiêu đội mắt đỏ không đáng yêu sao?
- Chương 155: (22) Không phải tình cờ gặp gỡ, là cửu biệt trùng phùng
- Chương 156: Thiên Võng (23): Chủ nhân của nữ quỷ là ai?
- Chương 157: Thiên Võng (24): Phó bản 006 nhảy vọt qua
- Chương 158: Thiên Võng (25)
- Chương 159: Hỉ (1) Tiêu nữ hiệp truy thê ký
- Chương 160: Hỉ (2) Cứu vớt đồng đội bị lạc đường
- Chương 161: Hỉ (3) Tiêu tiểu thư tâm lý không bình thường?
- Chương 164: Hỉ (6) Từng bước kinh hồn
- Chương 165: Hỉ (7) Nàng hôn ta lần nữa được không?
- Chương 166: Hỉ (8) Hôn thêm lần nữa
- Chương 167: Hỉ (9) Đêm nguyên tiêu đoạt mệnh
- Chương 168: Hỉ (10) Quỷ đánh tường
- Chương 169: Hỉ (11) Hồng bạch đâm sát
- Chương 170: Hỉ (12) Nàng lên kiệu hoa, ta vào quan tài
- Chương 171: Hỉ (13) Cưới nàng, ngươi cũng xứng?
- Chương 172: Hỉ (14) Tiêu nữ hiệp quá soái
- Chương 173: Hỉ (15) Phó đội mất hết uy nghiêm?
- Chương 174: Hỉ (16) Giang hồ tái hiện Quỷ Kiến Sầu
- Chương 175: Hỉ (17)
- Chương 176: Hỉ (18)
- Chương 177: Hỉ (19)
- Chương 178: Hỉ (20)
- Chương 179: Hỉ (21) Số mệnh xung khắc, em còn muốn gả cho chị không?
- Chương 180: Hỉ (22) Mộ Vũ, đừng khóc....
- Chương 181: Hỉ (23)
- Chương 182: Hỉ (24)
- Chương 183: Hỉ (25) Em ở đây, chị luôn có thể tìm thấy em
- Chương 184: Hỉ (26) Tiêu đội muốn bồi thường thế nào đây?
- Chương 185: Hỉ (27) Mộ Vũ, đừng nhớ lại...
- Chương 186: Hỉ (28) Từ bây giờ, em sẽ không để chị rời khỏi em
- Chương 187: Hỉ (29)
- Chương 188: 188: Hỉ 30
- Chương 189: 189: Hỉ 31
- Chương 190: 190: Hỉ 32
- Chương 191: 191: Hỉ 33 Chị Vẫn Còn Sống End Phó Bản 007
- Chương 192: 192: Thiên Võng 26 Rút Thăm Trúng Thưởng 007
- Chương 193: 193: Thế Giới Thiên Võng 27
- Chương 194: 194: Thế Giới Thiên Võng 28
- Chương 195: 195: Thế Giới Thiên Võng 29
- Chương 196: 196: Thế Giới Thiên Võng 30
- Chương 197: 197: Thế Giới Thiên Võng 31
- Chương 198: 198: Thế Giới Thiên Võng 32
- Chương 199: 199: Thế Giới Thiên Võng 33
- Chương 200: 200: Thế Giới Thiên Võng 34
- Chương 201: 201: Cố Nhân Không Nên Trở Về 1
- Chương 202: 202: Cố Nhân Không Nên Trở Về 2
- Chương 203: 203: Cố Nhân Không Nên Trở Về 3
- Chương 204: 204: Cố Nhân Không Nên Trở Về 4
- Chương 205: 205: Cố Nhân Không Nên Trở Về 5
- Chương 206: 206: Cố Nhân Không Nên Trở Về 6
- Chương 207: 207: Cố Nhân Không Nên Trở Về 7
- Chương 208: 208: Cố Nhân Không Nên Trở Về 8
- Chương 209: 209: Cố Nhân Không Nên Quay Về 9
- Chương 210: 210: Cố Nhân Không Nên Quay Về 10
- Chương 211: 211: Cố Nhân Không Nên Trở Về 11
- Chương 212: 212: Cố Nhân Không Nên Trở Về 12
- Chương 213: 213: Cố Nhân Không Nên Trở Về 13
- Chương 214: 214: Cố Nhân Không Nên Trở Về 14
- Chương 215: 215: Cố Nhân Không Nên Quay Về 15
- Chương 216: 216: Cố Nhân Không Nên Trở Về 16
- Chương 217: 217: Cố Nhân Không Nên Trở Về 17
- Chương 218: 218: Cố Nhân Không Nên Trở Về 18
- Chương 219: 219: Cố Nhân Không Nên Trở Về 19
- Chương 220: 220: Cố Nhân Không Nên Trở Về 20
- Chương 221: 221: Cố Nhân Không Nên Trở Về 21
- Chương 222: 222: Cố Nhân Không Nên Trở Về 22
- Chương 223: 223: Cố Nhân Không Nên Trở Về 23
- Chương 224: 224: Cố Nhân Không Nên Trở Về 24
- Chương 225: 225: Cố Nhân Không Nên Trở Về 25
- Chương 226: 226: Cố Nhân Không Nên Trở Về 26
- Chương 227: 227: Cố Nhân Không Nên Trở Về 27
- Chương 228: 228: Cố Nhân Không Nên Trở Về 28
- Chương 229: 229: Cố Nhân Không Nên Trở Về 29
- Chương 230: 230: Cố Nhân Không Nên Trở Về 30
- Chương 231: 231: Cố Nhân Không Nên Trở Về 31
- Chương 232: 232: Cố Nhân Không Nên Trở Về 32
- Chương 233: 233: Cố Nhân Không Nên Trở Về 33
- Chương 234: 234: Cố Nhân Không Nên Trở Về 34
- Chương 235: 235: Cố Nhân Không Nên Trở Về 35
- Chương 236: 236: Lại Quay Về Thiên Võng 1
- Chương 237: 237: Lại Quay Về Thiên Võng 2
- Chương 238: 238: Lại Quay Về Thiên Võng 4
- Chương 239: 239: Lại Quay Về Thiên Võng 5
- Chương 240: 240: Lại Quay Về Thiên Võng 6
- Chương 241: 241: Lại Quay Về Thiên Võng 7
- Chương 242: 242: Lại Quay Về Thiên Võng 8
- Chương 243: 243: Lại Quay Về Thiên Võng 9
- Chương 244: 244: Lại Quay Về Thiên Võng 10
- Chương 245: 245: Lại Quay Về Thiên Võng 11
- Chương 246: 246: Lại Quay Về Thiên Võng 12
- Chương 247: 247: Đi Đâu Rồi 1
- Chương 248: 248: Đi Đâu Rồi 2
- Chương 249: 249: Đi Đâu Rồi 3
- Chương 250-251: Đi Đâu Rồi 4
- Chương 252: 252: Đi Đâu Rồi 5
- Chương 253: 253: Đi Đâu Rồi 6
- Chương 254: 254: Đi Đâu Rồi 7
- Chương 255: 255: Đi Đâu Rồi 8
- Chương 256: 256: Đi Đâu Rồi 9
- Chương 257: 257: Đi Đâu Rồi 10
- Chương 258: 258: Đi Đâu Rồi 11
- Chương 259: 259: Đi Đâu Rồi 12
- Chương 260: 260: Đi Đâu Rồi 13
- Chương 261: 261: Đi Đâu Rồi 14
- Chương 262: 262: Đi Đâu Rồi 15
- Chương 263: 263: Đi Đâu Rồi 16
- Chương 264: 264: Đi Đâu Rồi 17
- Chương 265: 265: Đi Đâu Rồi 18
- Chương 266: 266: Đi Đâu Rồi 19
- Chương 267: 267: Đi Đâu Rồi 20
- Chương 268: 268: Đi Đâu Rồi 21
- Chương 269: 269: Đi Đâu Rồi 22
- Chương 270: 270: Đi Đâu Rồi 23
- Chương 271: 271: Đi Đâu Rồi 24
- Chương 272: 272: Đi Đầu Rồi 25
- Chương 273: 273: Đi Đâu Rồi 26
- Chương 274: 274: Đi Đâu Rồi 27
- Chương 275: 275: Đi Đâu Rồi 28
- Chương 276: 276: Đi Đâu Rồi 29
- Chương 277: 277: Đi Đâu Rồi 30
- Chương 278: 278: Tính Toán Của Thiên Võng 1
- Chương 279: 279: Tính Toán Của Thiên Võng 2
- Chương 280: 280: Tính Toán Của Thiên Võng 3
- Chương 281: 281: Tính Toán Của Thiên Võng 4
- Chương 282: 282: Tính Toán Của Thiên Võng 5
- Chương 283: 283: Tính Toán Của Thiên Võng 6
- Chương 284: 284: Như Mộng Như Không 1
- Chương 285: 285: Như Mộng Như Không 2
- Chương 286: 286: Như Mộng Như Không 3
- Chương 287: 287: Như Mộng Như Không 4
- Chương 288: 288: Như Mộng Như Không 5
- Chương 289: 289: Như Mộng Như 6
- Chương 290: 290: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 1
- Chương 291: 291: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 2
- Chương 292: 292: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 3
- Chương 293: 293: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 4
- Chương 294: 294: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 5
- Chương 295: 295: Ngoại Truyện 1
- Chương 296: 296: Ngoại Truyện 2
- Chương 297: 297: Ngoại Truyện 3
- Chương 298: 298: Ngoại Truyện 4
- Chương 299: 299: Ngoại Truyện 5
- Chương 300: 300: Ngoại Truyện 6
- Chương 301: 301: Ngoại Truyện 7
- Chương 302: 302: Tiền Duyên 1
- Chương 303: 303: Tiền Duyên 2
- Chương 304: 304: Tiền Duyên 3
- Chương 305: 305: Tiền Duyên 4
- Chương 306: 306: Tiền Duyên 5
- Chương 307: 307: Tiền Duyên 6
- Chương 308: 308: Tiền Duyên 7
- Chương 309: 309: Tiền Duyên 8
- Chương 310: 310: Tiền Duyên 9
- Chương 311: 311: Tiền Duyên 10
- Chương 312: 312: Tiền Duyên 11
- Chương 313: 313: Tiền Duyên 12
- Chương 314: 314: Tiền Duyên 13
- Chương 315: 315: Tiền Duyên 14
- Chương 316: 316: Tiền Duyên 15
- Chương 317: 317: Tiền Duyên 16
- Chương 162163: Hỉ (4+5) Minh hôn
- Người Chơi Mời Vào Chỗ
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Không người nào có thể đề kháng lại được người mình yêu nói lời yêu thương, đặc biệt là người không dễ nói ra chữ yêu trên đầu môi như Tiêu Mộ Vũ.
Không phải Thẩm Thanh Thu không biết Tiêu Mộ Vũ yêu mình, tình yêu của Tiêu Mộ Vũ có thể tràn ra ngoài từ trong nhất cử nhất động, từ trong ánh mắt thường ngày của cô, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn khó lòng chống đỡ với câu yêu thương Tiêu Mộ Vũ thì thầm bên tai bản thân.
Trái tim kích động không cách nào khống chế, thình thịch thình thịch đập loạn.
Thẩm Thanh Thu không cách nào đè được kích động của bản thân, tay phải đưa ra sau gáy Tiêu Mộ Vũ, nghiêng đầu hôn cô.
Tiêu Mộ Vũ khẽ nghiêng người đè lên người Thẩm Thanh Thu, hai người lại trao nhau những nụ hôn triền miên khổ sở lần nữa trên sô-pha.
Thẩm Thanh Thu sợ Tiêu Mộ Vũ rơi xuống đất, co chân phải lên, tay trái đỡ lấy eo cô.
Khi yêu một người, hôn là phương pháp biểu đạt tốt nhất, Thẩm Thanh Thu cảm giác bản thân đang nếm được một miếng bánh kem, ngọt ngào, ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng lúc cảm xúc đong đầy, loại thân mật như thế lại khó lòng giải phóng triệt để yêu thương, năng lực tự khống chế của Tiêu Mộ Vũ đã bắt đầu tan rã.
Nhưng cuối cùng lí trí vẫn chiếm ưu thế, cô bắt buộc phải nghĩ cách để Thẩm Thanh Thu ra ngoài, hơn nữa tình trạng của cô cũng không cho phép bản thân tiếp tục ở lại đây với Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ cố gắng nâng người dậy, nhìn Thẩm Thanh Thu, dừng động tác.
Vì hành động thân mật ban nãy, đôi môi Thẩm Thanh Thu đỏ ửng, ánh mắt mang theo nụ cười, chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ.
"Sao thế?" Thẩm Thanh Thu cong môi cười rất quyến rũ, ánh mắt ngập ngừng nhìn tay Tiêu Mộ Vũ, hệt như yêu tinh.
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ đỏ ửng, rụt tay về, nhỏ tiếng nói: "Hiện tại không thích hợp, em phải mau đưa chị ra ngoài."
Thẩm Thanh Thu tiếp tục cười, "Mau ra ngoài, sau đó tiếp tục làm?"
Tiêu Mộ Vũ thực sự bị đồ khốn này chọc tức cười, khuôn mặt đỏ ửng, đưa tay véo lên khuôn mặt mềm mại của Thẩm Thanh Thu, "Mới bao lâu đã lại lộ hết nguyên hình rồi, mồm miệng không thể thật thà hơn chút à."
Thẩm Thanh Thu cười híp mắt ôm lấy cô, "Tay em cũng không thật thà, miệng chị không thật thà thì đã sao?"
Tiêu Mộ Vũ câm nín nghẹn lời, lắc đầu nói: "Chị không đáng yêu nữa rồi."
Thẩm Thanh Thu nhíu mày, lại kéo Tiêu Mộ Vũ xuống, nhìn chằm chằm cô: "Chị không đáng yêu chỗ nào?"
Tiêu Mộ Vũ không nhìn Thẩm Thanh Thu, chỉ cười, lại bị Thẩm Thanh Thu cù ngứa eo, lập tức cong eo cười lên, "Thẩm Thanh Thu, không được nghịch."
Hai người lộn một vòng trên sô-pha, nơi chật hẹp nào nào đủ sức chứa hai người trưởng thành nô đùa, rầm một tiếng, cả hai ngã xuống sàn.
Thẩm Thanh Thu ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, bị đè ở bên dưới.
Cú ngã này rất mạnh, Tiêu Mộ Vũ vội vàng bò dậy đưa tay kéo Thẩm Thanh Thu, sau đó vội xoa lưng cùng khuỷu tay cho cô ấy.
"Ngã đau không, bảo chị đừng nghịch, như trẻ con ấy."
Thẩm Thanh Thu cũng không nói đau, chỉ có đôi mắt rưng rưng nhìn Tiêu Mộ Vũ, đột nhiên cúi đầu cười lên.
Nụ cười của Thẩm Thanh Thu rất kì lạ, khiến Tiêu Mộ Vũ không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn người trước mặt cười vui vẻ như thế, Tiêu Mộ Vũ cũng không nhịn được cười theo, "Ngã ngốc rồi, sao đột nhiên lại cười vui vẻ thế?"
Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ, khẽ nói: "Em biết không, sau khi nhìn thấy em, chị cảm thấy những cảm xúc khác của chị đều trì độn, chỉ muốn ôm lấy em, ngắm nhìn em thật kĩ, thậm chí đã quên mất nhìn thấy em rồi chị nên vui vẻ hạnh phúc.
Mộ Vũ, hiện tại chị có chút không khống chế nổi bản thân nữa, chị ước gì có thể hét thật to với bên ngoài rằng chị rất vui."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong ngẩn ra, vành mắt nóng hổi, cô nhẫn nhịn cảm xúc nóng bỏng trong lòng, đưa tay nắm tay Thẩm Thanh Thu, "Em cũng vậy, vui tới nỗi không nhớ được chuyện gì hết."
Cô hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc nói: "Em phải ra ngoài rồi, hiện tại Thiên Võng không nằm trong tay em, cũng không do em điều khiển, cho nên không thể để chị tiếp tục ở lại đây.
Hiện tại em ra ngoài, sau đó lập tức tới nhà chị, đưa chị ra ngoài."
Thẩm Thanh Thu gật đầu, đưa tay ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, lẩm nhẩm: "Vậy lần này em phải nhanh một chút, chị không muốn xa em thêm một giây nào nữa."
Trái tim Tiêu Mộ Vũ xót xa, trịnh trọng gật đầu, "Được, em nhất định sẽ nhanh chóng đón chị về."
Thẩm Thanh Thu có chút tủi thân nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Em không biết đấy, sau khi Thiên Võng tái bản tiền vàng cũng mất rồi, đa số tiền chị kiếm được đều dùng để thuê nhà, mỗi ngày chỉ có thể ăn đơn giản ở ngoài, lâu lắm rồi chị không được ăn cơm em nấu."
Dáng vẻ tủi thân này khiến Tiêu Mộ Vũ vừa đau lòng vừa buồn cười.
Đúng là làm khó cho Thẩm Thanh Thu, chiếc miệng kén ăn như thế ăn ở ngoài cũng phải ăn đồ ngon, tùy tiện ăn gì đó sẽ oan ức chết mất.
"Biết rồi, đáng thương chết mất, đợi chị quay về, em sẽ nấu bít tết cho chị, mua rượu vang cho chị, còn cả khoai tây phô mai, trứng xào cà chua ngọt, làm hết các món cho chị ăn, được không?" Tiêu Mộ Vũ không nhịn được véo người phụ nữ giả vờ nũng nịu trước mắt, nuông chiều nói.
Trước khi đi Tiêu Mộ Vũ tìm Đồng Lâm, ma nữ được Tiêu Mộ Vũ dẫn ra ngoài trong lòng hai người đã không đơn thuần chỉ là một tấm thẻ, đặc biệt là trong thời gian này nó vẫn luôn ở bên Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ rất cảm kích nó.
Cô dịu dàng nói với Đồng Lâm: "Tôi sẽ nghĩ cách để cô tự do, sẽ không tiếp tục trói buộc cô trong căn nhà nữa, và cảm ơn cô đã ở bên cô ấy."
Đồng Lâm lúng túng cười lên, xua tay, "Phải là tôi cảm ơn hai người mới đúng, trước giờ tôi không ngờ một con ma như tôi còn có thể ở chung với người, ở chung với hai người tôi mới không thấy cô đơn nữa.
Hai người phải đi rồi sao?" Đồng Lâm thấp thoáng nghe hiểu một vài chuyện, có chút hụt hẫng nói.
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ dâng trào đủ cảm xúc, hai người từng nghĩ trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi Thiên Võng, nhưng quả thật thế giới này chứa đựng rất nhiều rất nhiều kí ức của cả hai, không phải không nỡ rời khỏi nơi này, nhưng vẫn có chút tiếc nuối.
"Đúng thế, nhưng nếu có khả năng, chúng tôi sẽ quay lại thăm cô." Tiêu Mộ Vũ không dám xác định thế giới này liệu có được tiếp tục duy trì hay không, nếu nó còn tồn tại, cô hi vọng Đồng Lâm có thể vui vẻ hạnh phúc trong hiện thực của chính nó.
Dặn dò Thẩm Thanh Thu mấy câu xong, Tiêu Mộ Vũ mới lưu luyến không nỡ lựa chọn thoát khỏi hệ thống.
Mà trong nhà Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Chấn Diệp vẫn đang sốt ruột chờ đợi trong phòng khách.
Trái tim ông thấp thỏm bất an, vẫn nhớ rõ cảm xúc kích động của Tiêu Mộ Vũ khi nói muốn đi tìm "chị ấy", Tiêu Chấn Diệp đoán rất có khả năng là Thẩm Thanh Thu, tới nỗi ông cũng trở nên căng thẳng, chỉ hi vọng tất cả những chuyện này không phải là ảo tưởng khi phải chịu đau khổ quá mức của Tiêu mộ Vũ.
Nếu Thẩm Thanh Thu vẫn còn cơ hội, điều đó thực sự có thể cứu giúp được hai gia đình.
Nhưng ông không biết khi nào Tiêu Mộ Vũ sẽ tỉnh, Thiên Võng mới sụp sổ lại bị giám sát, cũng không biết con gái đã trải qua chuyện gì bên trong, chỉ có thể chờ đợi vô ích.
Lúc này đã là 6 rưỡi chiều, mẹ Tiêu cũng đã tan làm.
Sợ mẹ Tiêu lo lắng, cho nên Tiêu Chấn Diệp không nói rõ toàn bộ tình trạng của Tiêu Mộ Vũ cho bà, nhưng với sự hiểu biết của ông về vợ mình, Tiêu Mộ Vũ ở đây, chắc chắn mẹ Tiêu sẽ không về nhà.
Nếu phát hiện Tiêu Mộ Vũ lại vào Thiên Võng, mẹ Tiêu sẽ sốt ruột muốn chết.
Khi khuôn mặt Tiêu Chấn Diệp nhíu chặt không giãn, đèn cổng hologram Tiêu Mộ Vũ đang đeo đột nhiên lóe sáng, sau đó trong một tiếng tít, Tiêu Mộ Vũ hít một hơi ngồi dậy.
Tiêu Chấn Diệp vô cùng mừng rỡ, vội vàng tới đỡ Tiêu Mộ Vũ, sốt ruột nói: "Sao rồi, có chỗ nào khó chịu không?"
Cả người Tiêu Mộ Vũ có chút mù mịt, khi nhìn thấy Tiêu Chấn Diệp khựng lại, sau đó nhớ tới chuyện xảy ra trước khi vào Thiên Võng, vội vàng lắc đầu: "Con không sao, bố, con...!con tìm thấy chị ấy rồi."
Cảm xúc ở bên trong Tiêu Mộ Vũ đã vui mừng tột độ, cũng bình tĩnh lại, nhưng nhìn thấy Tiêu Chấn Diệp, nhắc lại chuyện này với ông thêm lần nữa, cô lại không nhịn được, nghẹn ngào nói ra rồi trực tiếp khóc lên.
Cơ mặt Tiêu Chấn Diệp bắt đầu run rẩy, kích động tới nỗi nói năng lộn xộn, mặt mày ông không thể tin nổi, sau khi mừng rỡ lại có chút bất an, đè lại cảm xúc hỏi: "Thật à?" Mộ Vũ, ý con là con tìm thấy con bé Thanh Thu rồi à, con bé còn sống, con bé vẫn đang ở trong Thiên Võng sao?"
Tiêu Mộ Vũ trịnh trọng gật đầu, đã nói không thành lời: "Thật ạ, chị ấy vẫn còn sống, vẫn còn sống.
Bố, con phải tới nhà chú Thẩm, phải tới thăm chị ấy.
Con không thể để chị ấy ở lại đó nữa, chị ấy vẫn đợi con tới đón chị ấy, bây giờ chúng ta đi luôn đi."
Tiêu Mộ Vũ nói xong ngồi dậy muốn đứng lên, tuy mấy ngày qua vẫn tập phục hồi, nhưng với tình hình đó, Tiêu Mộ Vũ cũng chỉ ứng phó, lúc này căn bản không đứng vững.
Tiêu Chấn Diệp vội vàng đỡ cô, "Được được, chúng ta đi ngay, con đừng vội, bố đi lấy xe lăn cho con."
Trên xe Tiêu Mộ Vũ ngồi ghế lái phụ, nhịp tim vẫn không bình thường lại, người ta thường nói xa quê lâu ngày tới ngày quay về lòng bỗng hồi hộp, hiện tại cô có cảm giác này, cực kì muốn gặp Thẩm Thanh Thu nhưng lại có chút sợ, đồng thời cô cũng không biết nên đối mặt với bố mẹ Thẩm như thế nào.
Có thấu tình đạt lí tới đâu, người làm bố làm mẹ cũng khó lòng tiếp nhận con cái mình từ bỏ mạng sống vì người khác.
Huống hồ ban đầu Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không thể coi là ân cần với Thẩm Thanh Thu, cho nên cho dù trước đó Thẩm Thanh Thu nói bố mẹ cô ấy không trách cô, nhưng Tiêu Mộ Vũ cũng không dám thật sự hi vọng họ không oán trách cô.
Trên đường Tiêu Chấn Diệp đã tóm tắt đơn giản cho bố Thẩm, một tin tốt như thế, ông sốt ruột muốn nói với bạn tốt, huống hồ sợ là người nhà họ Thẩm cũng cần thời gian lắng đọng cảm xúc.
Khi xe dừng lại, Tiêu Mộ Vũ vừa nhìn đã thấy có người đứng trước cổng nhà họ Thẩm, là bố mẹ của Thẩm Thanh Thu, hai người đều đã nghỉ hưu.
Tới năm 32 tuổi cả hai mới sinh được một cô con gái là Thẩm Thanh Thu, yêu thương vô cùng, trải qua đả kích này, hai người già đi nhiều, bố Thẩm trước giờ sống lưng thẳng tắp cũng đã khọm xuống.
Khi nhìn thấy xe tới, cả hai vội vàng tiến lên phía trước mấy bước, rõ ràng đã sốt ruột không thôi.
Cửa mở ra, Tiêu Chấn Diệp đỡ Tiêu Mộ Vũ xuống xe, khi ông chuẩn bị bảo Tiêu Mộ Vũ ngồi xe lăn, Tiêu Mộ Vũ đã cắn răng loạng choạng đi hai bước, sau đó trực tiếp quỳ trước mặt bố mẹ Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Chấn Diệp bước một bước, rồi lại dừng lại, im lặng đứng nhìn.
Bố mẹ Thẩm cũng giật thót.
"Con à." Nước mắt mẹ Thẩm lập tức chảy ra, vội vàng đi lên gọi một tiếng đỡ Tiêu Mộ Vũ dậy.
"Con đừng như thế, mau đứng dậy đi."
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, khàn giọng nói: "Cô Lục, chú Thẩm, chuyện giữa cháu và Thanh Thu, hiện tại cháu không biết nên nói thế nào, đợi chị ấy tỉnh lại cháu sẽ nói rõ đầu đuôi với hai người.
Cái quỳ này chỉ là xin lỗi, cháu xin lỗi vì đã để cô chú buồn như thế, cháu xin lỗi đã hại cô chú suýt chút nữa mất Thanh Thu.
Loại đau khổ này cháu biết không chỉ quỳ xuống là có thể bù đắp, tương lai cháu sẽ từ từ bồi thường, hiện tại ngoại trừ quỳ trước mặt cô chú, cháu thật sự không biết nên làm gì."
Lục Nhã Tri không kéo được Tiêu Mộ Vũ dậy, nhanh chóng nhìn Tiêu Chấn Diệp, "Lão Diệp, mau đỡ Mộ Vũ dậy, sức khỏe con bé vẫn chưa ổn đâu."
Vành mắt Tiêu Chấn Diệp đỏ ửng, nhỏ tiếng nói: "Con bé nói không sai, là chúng tôi có lỗi với Thanh Thu nhà hai người, nó quỳ cũng không oan."
"Anh..." Lục Nhã Tri bất đắc dĩ, nhìn sang chồng mình như tìm sự trợ giúp.
"Nếu cháu nói là thật, thì lúc này đừng quỳ." Bố Thẩm đi tới đỡ Tiêu Mộ Vũ đứng dậy.
Khi Tiêu Mộ Vũ ngồi lên xe lăn, ông quay người khom lưng, nhỏ tiếng nói: "Thanh Thu đang ở trên tầng hai, mau đi thăm con bé đi."
Tiêu Mộ Vũ nhìn bố Thẩm, trong lòng xót xa khó chịu, sau đó tự đẩy xe lăn nhanh chóng đi theo.
Trên đường Lục Nhã Tri vẫn nắm chặt nắm đấm căng thẳng vô cùng, bà bất an nói: "Mộ Vũ, còn cần gì không, Tiểu Thu Nhi thật sự có thể tỉnh lại sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?"
Đã rất lâu rồi bà không gọi biệt danh của Thẩm Thanh Thu, vì sau khi trưởng thành Thẩm Thanh Thu cảm thấy cái tên này quá yếu ớt, không cho bà gọi.
Lúc này vô thức gọi lên, cũng thấy bà căng thẳng nhường nào.
Đầu mũi Tiêu Mộ Vũ chua xót, cô vẫn luôn sợ đối mặt với bố mẹ Thẩm Thanh Thu, cho dù là trong ảo mộng, cô cũng không dám nghĩ tới họ.
Vì cô biết rõ, Thẩm Thanh Thu có ý nghĩa thế nào với nhà họ Thẩm.
Nhưng cho dù trải qua đau khổ lớn như thế, họ cũng giống như Thẩm Thanh Thu, không biểu lộ bất kì vẻ trách móc nào với cô.
"Cô Lục, chú Thẩm, mọi người đừng căng thẳng, ý thức của Thanh Thu được bảo vệ rất tốt, nhất định không sao đâu.
Còn về đồ thì cháu đã mang tới rồi, không cần chuẩn bị gì nữa."
Lục Nhã Tri xoa tay, "Được, được."
Rất nhanh sau đó mọi người tới được phòng của Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu yên lặng nằm trong buồng dưỡng bên trong, cơ thể lơ lửng trong buồng.
Bố trí trong phòng rất ấm áp, không hề giống phòng Tiêu Mộ Vũ, rèm cửa trong phòng được kéo lên, tuy ánh trời chiều đã lặn về đằng đông, nhưng ánh sáng trong phòng vẫn rất vừa vặn.
Tiêu Mộ Vũ có thể nhìn rõ dáng vẻ của Thẩm Thanh Thu, mái tóc Thẩm Thanh Thu đã không còn là màu nâu, mái tóc xoăn nhẹ buộc sau gáy, còn kẹp tóc bằng chiếc cặp tóc bạc.
Hai mắt Thẩm Thanh Thu nhắm chặt, khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo không chút tì vết lúc này lộ ra một tia trắng nhợt không khỏe mạnh, cơ thể có chút gầy, nhưng vẫn xinh đẹp như thế.
Tiêu Mộ Vũ mới nhìn thấy Thẩm Thanh Thu trong Thiên Võng, lúc này nhìn cơ thể của Thẩm Thanh Thu, trong lòng có cảm giác buồn bã không nói thành lời.
Cho dù biết Thẩm Thanh Thu vẫn còn đó, nhưng nỗi đau hằn sâu trong linh hồn vẫn trào ra.
Tiêu Mộ Vũ gục trán lên buồng dưỡng, cố gắng muốn khống chế nước mắt của bản thân, cô không muốn tiếp tục khóc trước mặt ba vị trưởng bối.
Nhẫn nhịn rất lâu, Tiêu Mộ Vũ khàn khàn lên tiếng: "Chúng ta mau bắt đầu thôi."
Tiêu Chấn Diệp đã lấy đồ trong balo ra, một bộ thiết bị hologram của Thiên Võng, còn cả máy tính của Tiêu Mộ Vũ.
Từ sau câu nói ban nãy, bố Thẩm vẫn luôn giữ im lặng, lúc này ông chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, sau đó đi tới trước mặt Tiêu Mộ Vũ, nhìn cô gái đã từng khiến con gái mình tổn thương, giống như chuẩn bị từ rất lâu, chậm rãi lên tiếng hỏi Tiêu Mộ Vũ, "Có thể nói cho chú biết, cảm giác lúc này của cháu với con bé là gì không?"
Lồng ngực Tiêu Mộ Vũ co rút đau đớn, cô vẫn luôn không có dũng khí cẩn thận nhìn bố mẹ Thẩm, cuối cùng lúc này ngẩng đầu lên, ánh mắt không trốn tránh nhìn lại, cất lên từng câu từng chữ: "Yêu như sinh mạng."
Đây là tiếng lòng Tiêu Mộ Vũ, cũng là lời hứa của cô dành cho bố mẹ Thẩm.
Khuôn mặt nghiêm túc trầm mặc của bố Thẩm đã nứt ra một khe, khóe mắt chầm chậm đỏ lên, sau đó quay đầu lau khóe mắt, khàn đặc nói: "Con bé bảo vệ người bản thân trân trọng, đó là chuyện đương nhiên."
Nghe thấy câu nói này của bố Thẩm, đôi môi Tiêu Mộ Vũ không khống chế được run rẩy, sau đó cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng cô lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, quay người vùi đầu vào máy tính trước mặt bắt đầu thao tác.
Thứ Thẩm Thập Nhất lưu lại cho Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa bị phát hiện, lần này cô thuận lợi đăng nhập, trước tiên cô thử lợi dụng cài đặt liên kết hologram Thiên Võng để liên kết Thẩm Thanh Thu và Thiên Võng.
Vì cô đã biết rõ Thẩm Thanh Thu đang ở đâu, cho nên có thể chỉ dẫn ý thức của Thẩm Thanh Thu phối hợp với bản thể của cô ấy thông qua tìm kiếm.
Ba vị trưởng bối không dám ra khỏi phòng, chăm chú quan sát Tiêu Mộ Vũ, thỉnh thoảng lại quan sát máy móc buồng dưỡng, bên trên có thiết bị theo dõi sóng não của Thẩm Thanh Thu theo thời gian thực.
Vào phút thứ 10 sau khi Tiêu Mộ Vũ tiến hành thao tác, ba người nhìn thấy sóng hiển thị trên màn hình, lập tức không khống chế được thở khẽ.
Rất nhanh sau đó Tiêu Mộ Vũ ấn phím Enter, quay đầu dính chặt lấy màn hình, một rồi hai, sóng não hỗn loạn bắt đầu ổn định dần, sau đó đèn chỉ số màu xanh sáng lên, nhãn cầu Thẩm Thanh Thu bắt đầu chuyển động.
"Tu Văn, mắt Tiểu Thu Nhi cử động rồi, mắt con bé cử động rồi!" Lục Nhã Tri không giữ nổi hình tượng, kích động tới nỗi giậm chân, hai tay nắm chặt lấy cánh tay chồng.
Tiêu Mộ Vũ cũng căng thẳng, cô đã không nhịn được nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, không ngừng cất tiếng gọi bên tai Thẩm Thanh Thu, "Thanh Thu, Thanh Thu, mở mắt đi.
Là em, em đang ở bên chị, chị cảm nhận được đúng không? Chị phải cố lên, mở mắt ra nhìn em.
Bố mẹ chị đều đang ở đây, họ đều đang chờ mong chị tỉnh lại, cố gắng thêm chút nữa, mở mắt ra."
Cuối cùng người ngủ sâu hai năm qua mở mắt, Thẩm Thanh Thu hoang mang nhìn trần nhà rất lâu, ánh mắt chầm chậm có tiêu cự, cô ấy nhìn thấy người trong trái tim mình.
Thẩm Thanh Thu rất mệt, nhưng vẫn lộ ra một nụ cười, vì cô ấy biết rõ rằng, lần này bản thân lại có tư cách có được Tiêu Mộ Vũ thêm một lần nữa.