- Trang chủ
- Người Chơi Mời Vào Chỗ
- Chương 306: 306: Tiền Duyên 5
Chương 306: 306: Tiền Duyên 5
Truyện: Người Chơi Mời Vào Chỗ
Tác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng
- Chương 1: Điềm báo
- Chương 2: Sơn trang da người (1)
- Chương 3: Sơn trang da người (2)
- Chương 4: Vợ có thể ôn nhu một chút không?
- Chương 5: Chúng ta cùng tổ đội thôi!
- Chương 6: Mưa xuống gột rửa trời thu
- Chương 7: Thôn trang bị nguyền rủa
- Chương 8: Chỉ có một giường ngủ
- Chương 9: Quen thuộc đến từng hơi thở
- Chương 10: Nữ nhân lòng dạ lạnh lùng
- Chương 11: Tâm tư kín đáo
- Chương 12: Âm binh quá cảnh
- Chương 13: Vợ của ta không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch
- Chương 14: Bữa tối cuối cùng
- Chương 15: Vợ chồng phối hợp, thiên y vô phùng
- Chương 16: Trước khi lên giường phải cởi quần áo....
- Chương 17: Giải quyết khốn cảnh (1)
- Chương 18: Giải quyết khốn cảnh (2)
- Chương 19: Hy vọng tái kiến (End Phó bản 1)
- Chương 20: Thế giới Thiên Võng
- Chương 21: Số phòng trí mạng (1)
- Chương 22: Số phòng chí mạng (2): Trò chơi đẫm máu
- Chương 23: Số phòng tử vong (3) Trốn khỏi mật thất
- Chương 24: Số phòng tử vong (4): Dãy số thần kỳ
- Chương 25: Số phòng trí mạng (5): Thời khắc sinh tử
- Chương 26: Số phòng trí mạng (6): Nữ nhân trong ký ức là ai?
- Chương 27: Số phòng trí mạng (7): Ám ảnh quá khứ
- Chương 28: Số phòng trí mạng (8 ): Quỷ trong gương
- Chương 29: Số phòng trí mạng (9 ): Mộ Vũ, em ngoan một chút
- Chương 30: Số phòng trí mạng (10): Thanh Thu, chị nhanh chọn em đi!
- Chương 31: Số phòng trí mạng (11): Đèn kéo quân tử thần
- Chương 32: Số phòng trí mạng (12): H có thể là gì?
- Chương 33: Số phòng trí mạng (13): Em đi nơi nào, chị liền theo tới nơi đó
- Chương 34: Số phòng trí mạng (14): Chị tiếp cận em vì mục đích gì?
- Chương 35: Số phòng trí mạng (15): Thanh Thu, em cuối cùng đã giữ được chị rồi
- Chương 36: Số phòng trí mạng (16): Người một nhà yêu thương nhau [End Pb2]
- Chương 37: Thế giới Thiên Võng
- Chương 38: Tắm rửa sạch sẽ chờ em
- Chương 39: Thật không có hứng thú sao?
- Chương 40: Ngàn dặm nhân duyên chung một đường
- Chương 41: Cô nhi oán (1)
- Chương 42: Cô nhi oán (2)
- Chương 43: Cô nhi oán (3)
- Chương 44: Cô nhi oán (4)
- Chương 45: Cô nhi oán (5): Quá quan tâm sẽ bị loạn
- Chương 46: Cô nhi oán (6): Không cẩn thận chiếm hết tiện nghi
- Chương 47: Cô nhi oán (7): Sợ quỷ liền ngủ bên trong
- Chương 48: Cô nhi oán (8): Ai đang ở sau lưng?
- Chương 49: Cô nhi oán (9): Thế thân của quỷ
- Chương 50: Cô nhi oán (10): Em cảm thấy chị có hương vị gì?
- Chương 51: Cô nhi oán (11): Bất tri bất giác yêu chị
- Chương 52: Cô nhi oán (12): Ngọt như hồ ly tinh
- Chương 53: Cô nhi oán (13): Ảnh hậu xuất hiện
- Chương 54: Cô nhi oán (14)
- Chương 55: Cô nhi oán (15)
- Chương 56: Cô nhi oán (16): Ai là hung thủ?
- Chương 57: Cô nhi oán (17): Âm hồn không tan
- Chương 58: Cô nhi oán (18): Chỉ có một người sống
- Chương 59: Cô nhi oán (19): Để nàng làm quỷ, tôi đồng ý chưa?
- Chương 60: Cô nhi oán (20): Căn phòng khoá kín
- Chương 61: Cô nhi oán (21): Hiện trường đẫm máu
- Chương 62: Cô nhi oán (22): Giây phút đoạt mệnh
- Chương 63: Cô nhi oán (23)
- Chương 64: Cô nhi oán (24)
- Chương 65: Cô nhi oán (25)
- Chương 66: Cô nhi oán (26)
- Chương 67: Cô nhi oán (27): Nàng là của ta
- Chương 68: Cô nhi oán (28): Nước mắt của quỷ
- Chương 69: Cô nhi oán (29 End Phó bản 3)
- Chương 70: Thế giới Thiên Võng (1)
- Chương 71: Thiên Võng (2): Muốn chị nộp tiền lương sao?
- Chương 72: Thiên Võng (3): Dọn đến nơi ở mới
- Chương 73: (4) Chừng nào thì chị mới đặt em ở trong tim?
- Chương 74: TV(5): Đây giống như một lời cầu hôn?
- Chương 75: TV(6): Tặng quỷ làm sính lễ
- Chương 76: Thiên Võng (7): Quỷ áp giường
- Chương 77: Tử vong thất ban (1): Làm bùa hộ mệnh cho em cả đời
- Chương 78: Tử vong thất ban (2): Trở lại năm 16 tuổi
- Chương 79: Tử vong thất ban (3): Chỉ có một chỗ trống
- Chương 80: Tử vong thất ban(4): Lớp học bị nguyền rủa
- Chương 81: Tử vong thất ban (5): Lão sư mặt người dạ thú?
- Chương 82: (6): Chị làm sao hung dữ như vậy?
- Chương 83: (7): Rơi vào khu vực săn bắn
- Chương 84: (8): Chỉ là truyền dưỡng khí?
- Chương 85: (9) Đặt em ở trong tim
- Chương 86: (10) Người một nhà trình diễn ân ái?
- Chương 87: Tử vong thất ban (11)
- Chương 88: Tử vong thất ban (12)
- Chương 89: Tử vong thất ban (13): Trong lớp có quỷ
- Chương 90: (14) Chị đặc biệt thích em như vậy
- Chương 91: (15) Cái chết tuần hoàn
- Chương 92: (16) Ai đã bị đốt chết?
- Chương 93: (17) Lửa cháy trong căn phòng đóng kín
- Chương 94: (18) Hung thủ không chỉ một người
- Chương 95: (19) Chân tướng phơi bày
- Chương 96: (20) Đau khổ tuần hoàn
- Chương 97: (21) Lời yêu chưa kịp nói ra
- Chương 98: (22) Trò chơi săn giết bắt đầu!
- Chương 99: (23) Tiếng chuông đoạt mệnh
- Chương 100: (24) Từng bước kinh hồn
- Chương 101: Tử vong thất ban (25)
- Chương 102: Tử vong thất ban (26)
- Chương 103: (27) Em chính là phương hướng của chị
- Chương 104: (28) Nàng là điện tích dương, ta là điện tích âm
- Chương 105: (29) Hệ thống này có bệnh
- Chương 106: (30) Chỉ cần em sống sót, chúng ta nhất định gặp lại
- Chương 107: Tử vong thất ban (31) End Phó bản 004
- Chương 108: Thiên Võng (8): Tú ân ái sẽ chết nhanh
- Chương 109: Thiên Võng (9) Ánh trăng đêm nay thật đẹp
- Chương 110: (10) Sớm đã yêu đến tận xương
- Chương 111: (11) Để tình yêu hấp thụ ánh sáng
- Chương 112: (12) Nghiêm túc muốn chị làm bạn gái
- Chương 113: (13) Đừng rời xa em lần nữa
- Chương 114: (14) Sĩ quan đặc công thì cũng là vợ em
- Chương 115: (15) Em có chị là đủ rồi, không cần gì khác
- Chương 116: Thành phố tuyệt mệnh (1): Mạt thế bắt đầu
- Chương 117: Thành phố tuyệt mệnh (2): Thi biến
- Chương 118: Thành phố tuyệt mệnh (3): Lối thoát hiểm
- Chương 119: Thành phố tuyệt vọng (4): Vợ tôi là Gangter
- Chương 120: (5) Phóng hỏa đốt nhà để được gặp em
- Chương 121: (6) Phó đội nhà ta quá soái
- Chương 122: (7) Đặc quyền của vợ
- Chương 123: (8) Muốn làm ấm giường cho em
- Chương 124: (9) Đao quang kiếm ảnh
- Chương 125: Thành phố tuyệt mệnh (10)
- Chương 126: Thành phố tuyệt mệnh (11): Cửu liên hoàn
- Chương 127: Thành phố tuyệt mệnh(12) Vòng tròn ma thuật
- Chương 128: (13) Mạt thế chỉ muốn dưỡng người yêu tang thi
- Chương 129: Thành phố tuyệt mệnh (14): Thuốc thử nghiệm
- Chương 130: Thành phố tuyệt mệnh (15): Đại dịch toàn cầu
- Chương 131: (16) Phó đội chính là điên phê mỹ nhân?
- Chương 132: Thành phố tuyệt mệnh (17)
- Chương 133: Thành phố tuyệt mệnh (18)
- Chương 134: Thành phố tuyệt mệnh (19)
- Chương 135: Thành phố tuyệt mệnh (20)
- Chương 136: (21) Bị ánh trăng mê hoặc
- Chương 137: (22) Đột nhập viện nghiên cứu F0
- Chương 138: (23)Tôi là huyền thoại
- Chương 139: (24) Mật mã sinh mệnh
- Chương 140: (25) Nàng có kháng thể
- Chương 141: (26) Toàn thế giới đều truy bắt nàng
- Chương 142: (27) Nàng là mục tiêu bảo vệ hàng đầu
- Chương 143: (28) Một ngày trước khi Tiêu đội phát cuồng
- Chương 144: (29) Em muốn ăn chị, ăn sạch sẽ không còn một mảnh
- Chương 145: (30) Tiêu đội phát cuồng làm sao đáng yêu như vậy?
- Chương 146: (31) Tiêu đội chính là tang thi vương?
- Chương 147: Thành phố tuyệt mệnh (32)
- Chương 148: Thành phố tuyệt mệnh (33 End)
- Chương 149: Thiên Võng (16): Thẻ bài triệu hồi tang thi vương
- Chương 150: Thiên Võng (17): Tuyệt thế bảo kiếm thời Chiến Quốc?
- Chương 151: Thiên Võng (18): Phạt chị.....
- Chương 152: Thiên Võng (19): Trên giường có những kiểu phạt nào?
- Chương 153: Thiên Võng (20): Có phải chị càng thích em như vậy?
- Chương 154: Thiên Võng (21): Tiêu đội mắt đỏ không đáng yêu sao?
- Chương 155: (22) Không phải tình cờ gặp gỡ, là cửu biệt trùng phùng
- Chương 156: Thiên Võng (23): Chủ nhân của nữ quỷ là ai?
- Chương 157: Thiên Võng (24): Phó bản 006 nhảy vọt qua
- Chương 158: Thiên Võng (25)
- Chương 159: Hỉ (1) Tiêu nữ hiệp truy thê ký
- Chương 160: Hỉ (2) Cứu vớt đồng đội bị lạc đường
- Chương 161: Hỉ (3) Tiêu tiểu thư tâm lý không bình thường?
- Chương 164: Hỉ (6) Từng bước kinh hồn
- Chương 165: Hỉ (7) Nàng hôn ta lần nữa được không?
- Chương 166: Hỉ (8) Hôn thêm lần nữa
- Chương 167: Hỉ (9) Đêm nguyên tiêu đoạt mệnh
- Chương 168: Hỉ (10) Quỷ đánh tường
- Chương 169: Hỉ (11) Hồng bạch đâm sát
- Chương 170: Hỉ (12) Nàng lên kiệu hoa, ta vào quan tài
- Chương 171: Hỉ (13) Cưới nàng, ngươi cũng xứng?
- Chương 172: Hỉ (14) Tiêu nữ hiệp quá soái
- Chương 173: Hỉ (15) Phó đội mất hết uy nghiêm?
- Chương 174: Hỉ (16) Giang hồ tái hiện Quỷ Kiến Sầu
- Chương 175: Hỉ (17)
- Chương 176: Hỉ (18)
- Chương 177: Hỉ (19)
- Chương 178: Hỉ (20)
- Chương 179: Hỉ (21) Số mệnh xung khắc, em còn muốn gả cho chị không?
- Chương 180: Hỉ (22) Mộ Vũ, đừng khóc....
- Chương 181: Hỉ (23)
- Chương 182: Hỉ (24)
- Chương 183: Hỉ (25) Em ở đây, chị luôn có thể tìm thấy em
- Chương 184: Hỉ (26) Tiêu đội muốn bồi thường thế nào đây?
- Chương 185: Hỉ (27) Mộ Vũ, đừng nhớ lại...
- Chương 186: Hỉ (28) Từ bây giờ, em sẽ không để chị rời khỏi em
- Chương 187: Hỉ (29)
- Chương 188: 188: Hỉ 30
- Chương 189: 189: Hỉ 31
- Chương 190: 190: Hỉ 32
- Chương 191: 191: Hỉ 33 Chị Vẫn Còn Sống End Phó Bản 007
- Chương 192: 192: Thiên Võng 26 Rút Thăm Trúng Thưởng 007
- Chương 193: 193: Thế Giới Thiên Võng 27
- Chương 194: 194: Thế Giới Thiên Võng 28
- Chương 195: 195: Thế Giới Thiên Võng 29
- Chương 196: 196: Thế Giới Thiên Võng 30
- Chương 197: 197: Thế Giới Thiên Võng 31
- Chương 198: 198: Thế Giới Thiên Võng 32
- Chương 199: 199: Thế Giới Thiên Võng 33
- Chương 200: 200: Thế Giới Thiên Võng 34
- Chương 201: 201: Cố Nhân Không Nên Trở Về 1
- Chương 202: 202: Cố Nhân Không Nên Trở Về 2
- Chương 203: 203: Cố Nhân Không Nên Trở Về 3
- Chương 204: 204: Cố Nhân Không Nên Trở Về 4
- Chương 205: 205: Cố Nhân Không Nên Trở Về 5
- Chương 206: 206: Cố Nhân Không Nên Trở Về 6
- Chương 207: 207: Cố Nhân Không Nên Trở Về 7
- Chương 208: 208: Cố Nhân Không Nên Trở Về 8
- Chương 209: 209: Cố Nhân Không Nên Quay Về 9
- Chương 210: 210: Cố Nhân Không Nên Quay Về 10
- Chương 211: 211: Cố Nhân Không Nên Trở Về 11
- Chương 212: 212: Cố Nhân Không Nên Trở Về 12
- Chương 213: 213: Cố Nhân Không Nên Trở Về 13
- Chương 214: 214: Cố Nhân Không Nên Trở Về 14
- Chương 215: 215: Cố Nhân Không Nên Quay Về 15
- Chương 216: 216: Cố Nhân Không Nên Trở Về 16
- Chương 217: 217: Cố Nhân Không Nên Trở Về 17
- Chương 218: 218: Cố Nhân Không Nên Trở Về 18
- Chương 219: 219: Cố Nhân Không Nên Trở Về 19
- Chương 220: 220: Cố Nhân Không Nên Trở Về 20
- Chương 221: 221: Cố Nhân Không Nên Trở Về 21
- Chương 222: 222: Cố Nhân Không Nên Trở Về 22
- Chương 223: 223: Cố Nhân Không Nên Trở Về 23
- Chương 224: 224: Cố Nhân Không Nên Trở Về 24
- Chương 225: 225: Cố Nhân Không Nên Trở Về 25
- Chương 226: 226: Cố Nhân Không Nên Trở Về 26
- Chương 227: 227: Cố Nhân Không Nên Trở Về 27
- Chương 228: 228: Cố Nhân Không Nên Trở Về 28
- Chương 229: 229: Cố Nhân Không Nên Trở Về 29
- Chương 230: 230: Cố Nhân Không Nên Trở Về 30
- Chương 231: 231: Cố Nhân Không Nên Trở Về 31
- Chương 232: 232: Cố Nhân Không Nên Trở Về 32
- Chương 233: 233: Cố Nhân Không Nên Trở Về 33
- Chương 234: 234: Cố Nhân Không Nên Trở Về 34
- Chương 235: 235: Cố Nhân Không Nên Trở Về 35
- Chương 236: 236: Lại Quay Về Thiên Võng 1
- Chương 237: 237: Lại Quay Về Thiên Võng 2
- Chương 238: 238: Lại Quay Về Thiên Võng 4
- Chương 239: 239: Lại Quay Về Thiên Võng 5
- Chương 240: 240: Lại Quay Về Thiên Võng 6
- Chương 241: 241: Lại Quay Về Thiên Võng 7
- Chương 242: 242: Lại Quay Về Thiên Võng 8
- Chương 243: 243: Lại Quay Về Thiên Võng 9
- Chương 244: 244: Lại Quay Về Thiên Võng 10
- Chương 245: 245: Lại Quay Về Thiên Võng 11
- Chương 246: 246: Lại Quay Về Thiên Võng 12
- Chương 247: 247: Đi Đâu Rồi 1
- Chương 248: 248: Đi Đâu Rồi 2
- Chương 249: 249: Đi Đâu Rồi 3
- Chương 250-251: Đi Đâu Rồi 4
- Chương 252: 252: Đi Đâu Rồi 5
- Chương 253: 253: Đi Đâu Rồi 6
- Chương 254: 254: Đi Đâu Rồi 7
- Chương 255: 255: Đi Đâu Rồi 8
- Chương 256: 256: Đi Đâu Rồi 9
- Chương 257: 257: Đi Đâu Rồi 10
- Chương 258: 258: Đi Đâu Rồi 11
- Chương 259: 259: Đi Đâu Rồi 12
- Chương 260: 260: Đi Đâu Rồi 13
- Chương 261: 261: Đi Đâu Rồi 14
- Chương 262: 262: Đi Đâu Rồi 15
- Chương 263: 263: Đi Đâu Rồi 16
- Chương 264: 264: Đi Đâu Rồi 17
- Chương 265: 265: Đi Đâu Rồi 18
- Chương 266: 266: Đi Đâu Rồi 19
- Chương 267: 267: Đi Đâu Rồi 20
- Chương 268: 268: Đi Đâu Rồi 21
- Chương 269: 269: Đi Đâu Rồi 22
- Chương 270: 270: Đi Đâu Rồi 23
- Chương 271: 271: Đi Đâu Rồi 24
- Chương 272: 272: Đi Đầu Rồi 25
- Chương 273: 273: Đi Đâu Rồi 26
- Chương 274: 274: Đi Đâu Rồi 27
- Chương 275: 275: Đi Đâu Rồi 28
- Chương 276: 276: Đi Đâu Rồi 29
- Chương 277: 277: Đi Đâu Rồi 30
- Chương 278: 278: Tính Toán Của Thiên Võng 1
- Chương 279: 279: Tính Toán Của Thiên Võng 2
- Chương 280: 280: Tính Toán Của Thiên Võng 3
- Chương 281: 281: Tính Toán Của Thiên Võng 4
- Chương 282: 282: Tính Toán Của Thiên Võng 5
- Chương 283: 283: Tính Toán Của Thiên Võng 6
- Chương 284: 284: Như Mộng Như Không 1
- Chương 285: 285: Như Mộng Như Không 2
- Chương 286: 286: Như Mộng Như Không 3
- Chương 287: 287: Như Mộng Như Không 4
- Chương 288: 288: Như Mộng Như Không 5
- Chương 289: 289: Như Mộng Như 6
- Chương 290: 290: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 1
- Chương 291: 291: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 2
- Chương 292: 292: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 3
- Chương 293: 293: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 4
- Chương 294: 294: Tỉnh Khỏi Cơn Mơ 5
- Chương 295: 295: Ngoại Truyện 1
- Chương 296: 296: Ngoại Truyện 2
- Chương 297: 297: Ngoại Truyện 3
- Chương 298: 298: Ngoại Truyện 4
- Chương 299: 299: Ngoại Truyện 5
- Chương 300: 300: Ngoại Truyện 6
- Chương 301: 301: Ngoại Truyện 7
- Chương 302: 302: Tiền Duyên 1
- Chương 303: 303: Tiền Duyên 2
- Chương 304: 304: Tiền Duyên 3
- Chương 305: 305: Tiền Duyên 4
- Chương 306: 306: Tiền Duyên 5
- Chương 307: 307: Tiền Duyên 6
- Chương 308: 308: Tiền Duyên 7
- Chương 309: 309: Tiền Duyên 8
- Chương 310: 310: Tiền Duyên 9
- Chương 311: 311: Tiền Duyên 10
- Chương 312: 312: Tiền Duyên 11
- Chương 313: 313: Tiền Duyên 12
- Chương 314: 314: Tiền Duyên 13
- Chương 315: 315: Tiền Duyên 14
- Chương 316: 316: Tiền Duyên 15
- Chương 317: 317: Tiền Duyên 16
- Chương 162163: Hỉ (4+5) Minh hôn
- Người Chơi Mời Vào Chỗ
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Tiền duyên 5: Thẩm x Tiêu
Vốn dĩ trong lòng Tiêu Mộ Vũ vẫn còn lửa giận, nhưng nhìn thấy Thẩm Thanh Thu như thế, lửa giận trong lòng lại giống như bị người ta hắt nước dập lửa, chỉ còn lại làn khói xèo xèo bốc lên, quẩn quanh mấy cái rồi tan biến.
Hôm nay thực sự khiến Thẩm Thanh Thu quá sửng sốt cũng quá vui vẻ, vì cô ấy thật sự không ngờ Tiêu Mộ Vũ sẽ làm tới mức này vì bản thân, tối hôm nay Thẩm Thanh Thu lại hiểu thêm mức độ ngúng nguẩy của người tên Tiêu Mộ Vũ thêm một bước nữa.
Nhìn người này có vẻ không có quá nhiều cảm xúc, lạnh lùng với tất cả mọi thứ, trong trong đáy lòng lại mềm mại không để ai biết.
Thẩm Thanh Thu sẽ không nghĩ rằng Tiêu Mộ Vũ đặc biệt để ý tới mình nên mới tới tìm, nhưng theo một phương diện nào đó, điều này cũng chứng minh được lương thiện và ân cần trong lòng Tiêu Mộ Vũ.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ không những tìm cô ấy, còn lựa chọn đưa cô ấy về nhà mình, điều này không thể giải thích được bằng lương thiện, mà là quý cô mong manh như bản thân nhìn có vẻ không được Tiêu Mộ Vũ quý mến, thực ra vẫn chiếm một vị trí trong lòng Tiêu Mộ Vũ.
Nhận thức này khiến cảm xúc vốn dĩ tệ hại tột đỉnh của Thẩm Thanh Thu lại tốt lên, lúc nhỏ cô ấy không hiểu tâm tư của Tiêu Mộ Vũ, lớn hơn một chút mới biết lúc đó chỉ có bản thân đơn phương tự nguyện, trong mắt Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ rất ghét người vừa lắm lời vừa yếu ớt như bản thân, thậm chí hiện tại Thẩm Thanh Thu cũng có chút không quen với dáng vẻ bản thân được dung túng.
Không thể không thừa nhận, Thẩm Thanh Thu lựa chọn khu 5 có một nguyên nhân rất lớn là chịu k*ch th*ch từ Tiêu Mộ Vũ.
Từ tận trong xương cốt, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đều kiêu ngạo như nhau, vì từ nhỏ đã thích Tiêu Mộ Vũ, chỉ biết ngốc nghếch đuổi theo sau lưng, nhưng hiện tại cho dù loại yêu thích ấy chưa hoàn toàn dập tắt, Thẩm Thanh Thu cũng không cho phép bản thân tiếp tục như thế.
Đồng thời cô ấy cũng muốn làm chuyện mình thích, không muốn bị người nhà sắp xếp từ đầu tới cuối, cũng muốn để Tiêu Mộ Vũ triệt để có cái nhìn khác với bản thân, cho nên cô ấy nhất định phải tới khu 5.
Trên đường về, cảm xúc của Thẩm Thanh Thu vô cùng phức tạp, ánh mắt cơ bản đều nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ trong trạng thái không tập trung.
Tiêu Mộ Vũ vốn im lặng không lên tiếng, lúc này phát hiện Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm bản thân rồi ngẩn người không nhịn được hỏi: "Chị nhìn tôi như thế làm gì?"
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu lay động, sau đó cười mỉa mai dựa vào ghế, lẩm nhẩm: "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ em."
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhíu lại, cũng phì cười nhàn nhạt nói: "Ngưỡng mộ tôi, ngưỡng mộ tôi điều gì? Ngưỡng mộ tôi trước giờ không bị bố mẹ quản, có thể muốn sao được vậy à?"
Những lời này của Tiêu Mộ Vũ toát lên vẻ thờ ơ cùng xa cách, còn cả mấy phần trào phúng, Thẩm Thanh Thu nghe rất rõ ràng, không biết tại sao trong lòng cô ấy thấp thoáng bắt được thứ gì đó, mà lại trào lên cảm xúc đau đớn vì thứ này.
"Không, điều này tôi cũng chỉ ngưỡng mộ một chút, là con cái rất khó đưa ra yêu cầu với bố mẹ mình, cho dù họ thật sự làm sai, cũng có một số thứ em không thể thay đổi, biện hộ thay họ.
Họ thực sự yêu tôi, lo lắng cho tôi, chỉ là quá nặng nề, tôi có chút không chịu nổi.
Lúc này tôi sẽ ngưỡng mộ sự yên tâm của chú Tiêu và cô Lưu dành cho em, nhưng có lúc tôi cảm thấy họ không nên quá yên tâm về em." Nói tới đây âm thanh của Thẩm Thanh Thu vô thức nhỏ đi, có thể thấy rõ chút đau lòng bên trong..
Tiêu Mộ Vũ chỉ hờ hững chứ không ngốc, ngược lại cô đủ thông minh, cho nên dễ dàng bắt được cảm xúc của Thẩm Thanh Thu trong lời cô ấy.
Điều này khiến Tiêu Mộ Vũ có chút trống rỗng, cô không chịu yếu thế trước mặt Thẩm Thanh Thu, càng không muốn Thẩm Thanh Thu đồng cảm với bản thân, thế là ánh mắt quay sang càng thêm trầm tĩnh lạnh lùng, "Không có gì không nên, tôi cảm thấy rất tốt, hiện tại chuyện chị cần lo lắng chính là chuyện của bản thân chị."
Lời này của Tiêu Mộ Vũ không có bao nhiêu nhiệt độ, trái tim Thẩm Thanh Thu bức bối, nhưng chỉ có thể nhịn lại, đại khái cô ấy biết trong lòng Tiêu Mộ Vũ đang nghĩ gì.
Nói là lạnh nhạt, thực ra là một loại trạng thái bảo vệ, Tiêu Mộ Vũ quá thông minh trưởng thành sớm, cho nên bố mẹ quá yên tâm nên quên mất ở trước mặt bố mẹ, trẻ con cũng chỉ là trẻ con mà thôi.
Tiêu Mộ Vũ nói xong cũng không nói gì thêm, nhưng thỉnh thoáng ánh mắt lại nhìn sang bên Thẩm Thanh Thu, cô cũng không biết bản thân đang nhìn gì, chỉ là không khống chế được.
Về tới nhà, Tiêu Mộ Vũ vô cùng tự giác vào bếp, nhanh chóng pha một cốc nước mật ong đưa cho Thẩm Thanh Thu, "Cả người toàn mùi rượu, uống nhiều vào cho tỉnh."
Thẩm Thanh Thu nhận lấy cốc nước mật ong, nhàn nhạt nói câu cảm ơn, không có vẻ rực rỡ nhiệt tình như trước đó.
Tiêu Mộ Vũ vốn chuẩn bị quay người rời đi, nhưng ngừng lại nói tiếp: "Có lẽ chị cũng chưa ăn tối đúng không? Tôi đi làm mì Ý, chị muốn ăn sốt cà chua hay sốt tiêu?"
Thẩm Thanh Thu ngẩng mắt lên, nhìn Tiêu Mộ Vũ, nhớ tới đồ ăn Tiêu Mộ Vũ nấu, có chút không có tiền đồ lên tiếng: "Tôi muốn ăn sốt cà chua, tôi muốn sốt cà chua ngọt."
Tiêu Mộ Vũ lườm Thẩm Thanh Thu một cái, nhỏ tiếng ừ, sau đó quay người vào trong bếp.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ bận rộn trong bếp, khóe môi không khống chế được cong lên, nhưng nhanh chóng bị cô ấy đè xuống.
Trong lòng Thẩm Thanh Thu có chút buồn bã, rõ ràng trên đường còn giận Tiêu Mộ Vũ, nhưng Tiêu Mộ Vũ mới cúi đầu nhận sai, cơn giận đã tan biến mất.
Ờ, còn là nhận sai mà ngoại trừ cô ấy thì chưa ai có thể nhìn ra, sâu kín tới mức Thẩm Thanh Thu tưởng rằng bản thân tưởng tượng.
Nhưng khi mì Ý sốt cà chua ngọt cùng trứng ốp màu vàng được đặt lên bàn ăn, Thẩm Thanh Thu triệt để hết giận, thử một miếng, thật sự là vị ngọt, cũng coi như có thể tha thứ cho Tiêu Mộ Vũ.
Bữa ăn này rất đơn giản, nhưng vị giác không hề qua loa, Thẩm Thanh Thu ăn rất vui vẻ, khi cô ấy chuẩn bị đi rửa bát, Tiêu Mộ Vũ cản lại, ánh mắt đánh giá trên dưới Thẩm Thanh Thu một lượt, đầu mũi khẽ động đậy, thốt lên một câu vô cùng sát thương, "Trên người chị toàn nồng mùi rượu, thay vì rửa bát thì chị nên rửa ráy chính mình đi."
Tuy khi tham gia huấn luyện, Thẩm Thanh Thu còn chật vật hơn lúc này, thường xuyên đổ mồ hôi đầy người, nhưng lúc này tuyệt đối cô ấy không cho phép bản thân bốc mùi trước mặt Tiêu Mộ Vũ, lập tức chuẩn bị đi tắm.
Tiêu Mộ Vũ mở tủ quần áo, chọn một bộ đồ ngủ mới mua, còn cả đồ lót dùng một lần đưa cho Thẩm Thanh Thu: "Đều là đồ sạch, chị mặc được.
Tủ để đồ bên trái trong phòng tắm có khăn lau, sữa tắm dầu gội chắc chị biết."
Loại đãi ngộ tốt đẹp này nằm ngoài dự đoán của Thẩm Thanh Thu, cô ấy cúi đầu nhìn quần áo trong tay, con ngươi như hồ ly chuyển động một cái, "Đồ lót này có lẽ mua theo kích cỡ của em, tôi mặc được không?"
Tiêu Mộ Vũ vô thức hướng ánh mắt lên ngực Thẩm Thanh Thu, đường cong cơ thể của Thẩm Thanh Thu rất được, nơi nên có thịt đều vừa vặn, đánh giá bằng mắt thường có lẽ lớn hơn một cỡ so với bản thân, nhưng cũng không khoa trương tới mức ấy.
Đợi tới khi lí trí phân tích kết thúc, Tiêu Mộ Vũ cũng ý thức được Thẩm Thanh Thu cố ý trêu đùa, nhanh chóng di chuyển ánh mắt, sau đó cất lời không có chút nhiệt độ: "Không mặc được thì chị đừng mặc, để trần đi."
Tiêu Mộ Vũ quay người rời đi, để lại Thẩm Thanh Thu cười tới ngây ngốc, đúng thật là không thể đùa giỡn dù chỉ một chút.
Đây là lần Thẩm Thanh Thu cách Tiêu Mộ Vũ gần nhất, loại gần này không phải giống lúc nhỏ ngồi cạnh nhau, cơ thể dường như tựa vào nhau, lúc đó Thẩm Thanh Thu bám riết không tha ngang ngược tiến vào cuộc sống của Tiêu Mộ Vũ, còn lần này là Tiêu Mộ Vũ chủ động để Thẩm Thanh Thu tiến vào.
Vì tối qua say rượu, buổi sáng Thẩm Thanh Thu dậy hơi muộn, Tiêu Mộ Vũ đã mặc áo khoác, sửa sang trang phục, cô liếc vào trong bếp, nhàn nhạt nói: "Buổi sáng có cuộc họp, tôi phải đi làm trước, trong bếp có nấu sẵn cháo bát bảo, uống rượu rồi tốt nhất lúc tỉnh nên ăn đồ thanh đạm chút.
Nếu chị về thì đóng chặt cửa giúp tôi."
Thẩm Thanh Thu mơ mơ màng màng gật đầu, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn nhìn xung quanh, không nhìn Thẩm Thanh Thu, mãi tới khi phải đi qua Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ mới trúc trắc nói: "Quần áo lệch rồi."
Rầm một tiếng, cửa đóng lại, Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn bản thân, váy ngủ cotton, không có hình thù đặc biệt, chỉ đơn thuần được đường cong cơ thể của chủ nhân ban cho cảm giác đẹp đẽ, nhưng người mặc nó lúc ngủ không thật thà, cho nên cổ áo bị lệch đi, thậm chị nó còn lỏng lẻo lộ ra xương quai xanh và vai, Thẩm Thanh Thu tự nhìn còn lộ ra nhiều hơn.
Đầu óc tỉnh táo hơn một chút, Thẩm Thanh Thu đỡ lấy cổ áo, đầu óc dần dần tỉnh táo thuận lợi nhớ lại thần thái ban nãy của Tiêu Mộ Vũ, không khỏi buồn cười, ban nãy Tiêu Mộ Vũ xấu hổ đúng không?
Trải qua phen sóng gió lần này, không khí giữa hai người có chút biến đổi, đương nhiên loại biến đổi này chủ yếu là Thẩm Thanh Thu, dường như cô ấy sinh ra hứng thú cực lớn với Tiêu Mộ Vũ, cách năm ba hôm lại hỏi thăm tình hình, khiến Tiêu Mộ Vũ có chút ngạc nhiên.
Tiêu Mộ Vũ không biết rốt cuộc Thẩm Thanh Thu đang làm trò gì, mà chuyện Thẩm Thanh Thu tới khu 5 cuối cùng cũng kết thúc trong kháng chiến thắng lợi của Thẩm Thanh Thu.
Lục Nhã Tri cũng từng nhờ vả Tiêu Mộ Vũ, nói là lúc nhỏ Thẩm Thanh Thu thích đi theo cô, nhất định sẽ nghe lời cô, Tiêu Mộ Vũ chần chừ giây lát, nhưng cuối cùng vẫn nói suy nghĩ trong nội tâm với Lục Nhã Tri.
"Cô Lục, có lẽ Thanh Thu không phải nhất thời nổi hứng, cuộc tuyển chọn của khu 5 không phải cuộc tuyển chọn mà người bình thường có thể vượt qua, từ nhỏ chị ấy đã được nuông chiều, nếu không phải có chuẩn bị từ trước, sao có thể chịu được ạ.
Cho nên, cháu cũng không thể thay đổi quyết định của chị ấy.
Có lẽ cô có thể thử lắng nghe suy nghĩ trong lòng chị ấy, trên một mức độ nào đó chị ấy kiên cường hơn chúng ta nghĩ rất nhiều." Đây là những lời nguyên gốc của Tiêu Mộ Vũ, nhưng cô vĩnh viễn sẽ không nói với Thẩm Thanh Thu.
Khi đối diện với Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ luôn nghĩ một đằng nói một nẻo.
Ví dụ như lúc nhỏ muốn đi gặp Thẩm Thanh Thu, nhưng lại chê Thẩm Thanh Thu, đương nhiên Tiêu Mộ Vũ sẽ không thừa nhận.
Sau khi vào khu 5, Thẩm Thanh Thu trở nên giống Tiêu Mộ Vũ, bận sứt đầu mẻ trán, thế là thăm hỏi sớm khuya không còn quy luật như trước.
Thậm chí có lúc mấy tháng không thấy bóng người.
Mà hạng mục Tiêu Mộ Vũ tiếp quản cũng chính thức được đặt tên là Thiên Võng, cài đặt nguyên bản là một nhà tù giả lập, vì cùng với sự phát triển của kinh tế, đạo đức càng ngày càng đi xuống, cái gọi là chủ nghĩa dân chủ tự do ngày càng lan tràn, cuối cùng diễn biến thay thế bằng chủ nghĩa lợi kỷ, tỉ lệ phạm tội ngày càng cao, thậm chí nhà tù cũng đã hết chỗ.
Điều này đã trở thành tâm bệnh của chính quyền.
Nhưng cùng với sự không ngừng hoàn thiện của dự án, trong lòng họ đã có một suy nghĩ to gan hơn, Thiên Võng không chỉ có thể tiến hành phương pháp giáo dục khác biệt, mà còn có thể trở thành nơi răn dạy răn đe, sử dụng phương pháp trình chiếu hologram để người chơi đích thân trải nghiệm cốt truyện phó bản, thực sự cảm nhận được kết cục thảm hại được tạo ra từ hành vi của bản thân.
Cài đặt phó bản chia thành hai loại, một là sử dụng để trừng phạt người vi phạm pháp luật, một loại khác là để cảnh báo giáo dục nhân loại, có những sai lầm không thể phạm phải, lấy tên Thiên Võng có nghĩa là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt.
Đoàn đội dưới sự dẫn dắt của giáo viên Tiêu Mộ Vũ đã hoàn thành cơ bản cấu trúc, phần còn lại chính là sáng tạo và vận hành những phó bản kia, tuy còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, nhưng cũng coi như đi tới hồi kết, cho nên Tiêu Mộ Vũ có thời gian nghỉ ngơi hiếm thấy.
Tiêu Mộ Vũ nhìn danh sách tin nhắn trống không, hình đại diện thứ hai từ dưới xuống là mẹ cô, thời gian nhắn tin là hôm qua, thông báo về việc hai người sẽ tới Đế Đô tham gia hội nghị bồi dưỡng, có lẽ một tuần sau mới về.
Có tin nhắn nhóm chat, nhưng đều nói chuyện công việc, Tiêu Mộ Vũ không quan tâm, mà người bên trên cùng chính là Thẩm Thanh Thu.
Thời gian dừng lại ở ba tháng trước, "Tôi có nhiệm vụ cần làm, không thể liên lạc với em trong một thời gian dài, nhớ phải nhớ tôi."
Ngôn ngữ có chút không đứng đắn kết hợp cùng biểu tượng cảm xúc, khuôn mặt của Thẩm Thanh Thu giống như sống động hiện lên trước mặt Tiêu Mộ Vũ.
Xác thực đã rất lâu, ba tháng qua Thẩm Thanh Thu không nhắn tin cho cô, trước đó còn thỉnh thoảng biết Thẩm Thanh Thu vô cùng bận rộn từ chỗ bố mẹ Thẩm, nhưng cũng không cách nào liên lạc với cô ấy.
Nhiệm vụ khu 5? Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, tuy không quan tâm tới điều này, nhưng cũng biết nhiệm vụ của đội tác chiến đặc biệt khu 5 rất nguy hiểm.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tiêu Mộ Vũ lại cài đặt tài khoản của Thẩm Thanh Thu lên vị trí đầu tiên, cho dù có thế nào, Thẩm Thanh Thu cũng được coi là người duy nhất không bị cô ghẻ lạnh mà đi mất, là người bạn duy nhất trong danh sách bạn bè của cô, nhiệm vụ nguy hiểm như thế, về tình về lí Tiêu Mộ Vũ cũng nên quan tâm một chút, nếu không cũng quá thiếu tình người.
Nhìn chằm chằm điện thoại rất lâu, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân có chút khác lạ, ném điện thoại sang một bên ngẩn ra nhìn trần nhà, trong nhà trống rỗng, lại cảm thấy bản thân có chút lạnh lùng.
Đột nhiên điện thoại rung lên, liếc dãy số trên màn hình, trái tim Tiêu Mộ Vũ nhảy lên, con ngươi vô thức mở to, là số điện thoại của Thẩm Thanh Thu.
Bình thường Thẩm Thanh Thu chỉ liên lạc với Tiêu Mộ Vũ qua Wechat, rất ít khi gọi điện thoại, cho nên Tiêu Mộ Vũ không lưu số điện thoại của cô ấy, chỉ nhìn một lần là nhớ, sẽ không sai.
Chuông điện thoại rung lên mấy lần, Tiêu Mộ Vũ nghe máy, ổn định lại cảm xúc, ngồi vững lại, âm thanh bình tĩnh: "Ai vậy?"
"Chào cô, xin hỏi cô là cô Tiêu, Tiêu Mộ Vũ đúng không?"
Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ ngưng trệ, không phải Thẩm Thanh Thu, là giọng đàn ông, hô hấp của người kia gấp gáp nghe có vẻ căng thẳng.
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ lập tức nhíu lại, đứng dậy nhỏ tiếng nói: "Là tôi, Thẩm Thanh Thu xảy ra chuyện gì sao?"
Chỉ một câu nói ấy Tiêu Mộ Vũ đã chắc chắn hỏi như vậy khiến người đàn ông bên kia điện thoại ngẩn ra, lẽ nào Thẩm Thanh Thu đã thông báo trước với bạn mình, không...!không đúng, nếu thông báo rồi, còn cần mình gọi thêm lần nữa làm gì?
Tiêu Mộ Vũ bên này đã cầm áo khoác đi ra cửa, ngữ điệu của cô có chút lạnh lùng, hỏi lại lần nữa: "Nói đi, Thẩm Thanh Thu sao rồi?"
"À, à, cô ấy...!cô ấy bị thương trong lúc làm nhiệm vụ đang ở bệnh viện Nhân dân Số 1, tôi là đồng đội của cô ấy.
Cô ấy mất máu quá nhiều, cần làm phẫu thuật, nhưng không để tôi thông báo với người nhà, tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho cô theo lời cô ấy." Người đàn ông vô thức đứng thẳng người, thành thật trả lời.
"Tôi tới đó ngay đây, cô ấy sao rồi, có nguy hiểm không?" Tiêu Mộ Vũ ấn thang máy, âm thanh vẫn trấn tĩnh nhưng ngữ điệu đã nhanh hơn.
"Vẫn chưa rõ, nhưng phần bụng trúng đạn, chảy rất nhiều máu."
Tiêu Mộ Vũ cúp máy, hít một hơi, quả nhiên cô Lưu lo lắng là có lí của nó.