- Trang chủ
- NGHỊCH NỮ VƯƠNG PHI
- CHương 8
CHương 8
Truyện: NGHỊCH NỮ VƯƠNG PHI
Tác giả: Bơ không cần đường
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Nói tới đây, Tiêu Diễn giơ tay, gỡ vết sẹo trên mặt, để lộ dung mạo như ngọc, tuấn tú vô song.
Chàng chau mày, trầm giọng:
“Thanh Nhan, chuyện cầu thân tuy là hư dối, nhưng ta muốn cưới nàng là thật lòng. Nay sự thật đã rõ, nàng… còn nguyện ý gả cho ta nữa chăng?”
Ngón tay chàng bất giác siết chặt chén trà, đốt tay trắng bệch.
Ta nghe rõ trong lời chàng mang theo sự chần chừ, biết chàng sợ ta vì cảm thấy bị lừa dối mà không còn nguyện gả cho chàng nữa.
Ta lấy hết dũng khí, nắm lấy tay chàng:
“Ta nguyện ý gả cho chàng, cũng là chân tâm thật ý. Dù chàng là Túc Hành… hay là Tiêu Diễn.”
…
Ngoài Lục thị lang ra, Tiêu Diễn lần theo manh mối bắt được thêm hai kẻ phản nghịch khác.
Những người này, cũng như Lục gia, đều bị kết tội mưu phản, xử toàn tộc tru di.
Sau khi chân tướng bại lộ, Lục Hiên phát điên, chặn trước phủ Nhiếp chính, cầu xin gặp ta.
Hôm đó ta vừa từ phủ cữu phụ trở về, hắn không màng lễ nghi, ngăn cỗ kiệu của ta lại, quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu.
“Thanh Nhan, những gì phụ thân ta làm, ta hoàn toàn không hay biết. Xin nàng, vì tình nghĩa từ thuở nhỏ lớn lên bên nhau, hãy vì ta mà cầu xin Vương gia tha mạng. Ta còn trẻ, còn chưa cưới vợ sinh con, không thể chết được…”
Hắn khóc lóc sướt mướt, trán dập xuống đất đến tóe máu, giống như hôm đó khi định cưỡng ép ta, bị ta dùng gối sứ ném vỡ đầu.
Ta chau mày, lùi lại một bước, phân phó thị vệ bên cạnh:
“Ta không quen biết kẻ này. Sau này nếu hắn dám đến phủ gây rối, cứ trực tiếp ném ra ngoài.”
May thay, Lục Hiên cũng chẳng làm loạn được bao lâu, liền bị giam lỏng rồi giải đi xử trảm.
9
Sau khi biết ta mới chính là Vương phi chân chính của Nhiếp chính vương, phụ thân ta lập tức đổi giọng, bày ra bộ dáng khúm núm, tâng bốc lấy lòng:
“Ái nữ, nay con đã là Vương phi, sao có thể quên mở lời tốt đẹp cho phụ thân? Họ Lục phạm tội, chức thị lang còn để trống, chi bằng con thay phụ thân thỉnh cầu Vương gia một tiếng?”
Bộ dạng mặt dày vô sỉ như vậy, trái lại khiến ta buồn cười.
Vài hôm trước, Tiêu Diễn từng nói với ta: tuy phụ thân ta không phải là nội gián, nhưng bình nhật lại có không ít giao hảo cùng nhà họ Lục, e cũng khó mà thoát can hệ.
Giữa lúc gió tanh mưa máu thế này, hắn chẳng lo bị hỏi tội, lại còn mơ tưởng đoạt chức thị lang, chẳng biết nên mắng hắn ngu xuẩn hay trơ tráo nữa cho phải.
Ta còn chưa kịp mở lời, thì Thẩm Thanh Sương đầu tóc rối bời đã lao vào như kẻ điên:
“Phụ thân! Con gả cho một tên giả mạo Vương gia, nay hắn lại thành kẻ tàn phế! Con như rơi vào hố lửa, phụ thân nhất định phải cứu con!”
Tên thị vệ cải trang làm Vương gia bị thích khách đâm trúng yếu huyệt bên hông, nay đã nửa người bất toại.
Tiêu Diễn nể hắn lập công, ban thưởng một khoản bạc lớn, lại dặn rõ: chỉ cần Thẩm Thanh Sương chịu an phận hầu hạ, tất sẽ không bạc đãi nàng.
Thế nhưng nàng nào phải đèn cạn dầu, suốt ngày ở vương phủ khóc lóc gây chuyện, hết lần này đến lần khác náo loạn, cầu xin Tiêu Diễn cho bạc và thả ra khỏi vương phủ.
Thấy nàng điên điên khùng khùng, phụ thân bèn bày ra dáng vẻ từ ái của một người cha, lên giọng trách mắng ta:
“Thanh Nhan, Thanh Sương dẫu sao cũng là muội muội con. Con cướp mất vị trí Vương phi của nó, nay cũng nên thu xếp ổn thỏa, chọn cho nó một nơi tử tế. Há lại để nó hầu hạ một kẻ tàn phế, sống cảnh quả phụ suốt đời?”
Thẩm Thanh Sương thì khóc rấm rứt, nói:
“Tỷ tỷ, nếu tỷ không chịu cho ta xuất phủ, thì hãy để Vương gia nạp ta làm trắc phi, như thế ta nguyện ở lại vương phủ, một lòng một dạ hầu hạ tỷ tỷ cùng Vương gia.”
Trắc phi? Nàng đúng là nằm mộng giữa ban ngày. Hẳn là giấc mộng làm Vương phi vẫn chưa chịu tan.
Chỉ đáng tiếc, ta nay đã không còn là Thẩm Thanh Nhan yếu thế bị người nhà chèn ép như năm xưa nữa.
Ta thong thả uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói:
“Phụ thân đại nhân, e rằng người còn chưa hay, người và nhà họ Lục qua lại thân mật, đã có ngự sử dâng sớ lên triều, tấu xin xử tử người rồi đó.”
Phụ thân nghe vậy, mặt mày tái nhợt, chẳng còn lo cho Thanh Sương nữa, lệ già rơi lã chã:
“Thanh Nhan, ta là phụ thân ruột thịt của con, chẳng lẽ con nỡ lòng nhìn ta đi vào chỗ chết?”
Ta khẽ gật đầu:
“Vương gia đã suy xét kỹ, người không có chứng cứ thông đồng địch quốc, tội không đến mức xử trảm.”
Phụ thân thở phào, đang định mở miệng thì ta lạnh lùng tiếp lời:
“Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Thẩm gia đã bị kết tội lưu đày ba ngàn dặm, thánh chỉ chẳng bao lâu nữa sẽ hạ tới.”
Phụ thân lập tức quỳ rụp xuống đất, chân tay rụng rời.
Hắn một lòng mơ tưởng chức thị lang của họ Lục, nào ngờ cữu phụ sau khi biết được những gì hắn từng làm với ta thì giận không kiềm được, âm thầm ra tay, để ngự sử dâng tấu lên triều.
Tiêu Diễn nhân cơ hội đó thỉnh cầu hoàng thượng, kết quả là Thẩm gia bị xử lưu đày.
Ta quay đầu nhìn Thẩm Thanh Sương đang ngẩn ngơ như hóa đá:
“Thẩm gia toàn phủ bị lưu đày, ngươi còn muốn khóc lóc trở về Thẩm phủ nữa sao?”
Thẩm Thanh Sương hoàn hồn, lập tức chỉ tay về phía phụ thân, liều mạng lắc đầu:
“Không! Từ lúc ta gả vào vương phủ, ta đã không còn liên can đến Thẩm gia, càng chẳng dính dáng gì tới người này.”
“Hắn chết, sống, hay lưu đày, đều chẳng can hệ gì tới ta!”
Phụ thân tức đến mặt trắng bệch, tay run rẩy chỉ vào nàng, rốt cuộc cũng chỉ nghẹn ra được mấy chữ:
“Nghịch nữ… thật là… nghịch nữ…”
Ta khẽ cười thành tiếng.
Năm đó, hắn cũng đã mắng ta như thế.
Không lâu sau, Thẩm gia toàn phủ bị lưu đày đến nơi xa ba ngàn dặm, phụ thân tuổi cao sức yếu, chết dọc đường lưu đày.
Còn Thẩm Thanh Sương, vì muốn tránh bị lưu đày, chọn ở lại vương phủ. Nhưng bảo nàng an phận hầu hạ một kẻ tàn phế? Không bao giờ nàng chịu.
Chẳng bao lâu, nàng thông đồng với mã phu trong phủ, mang theo toàn bộ số bạc thưởng Tiêu Diễn ban cho thị vệ kia, lén bỏ trốn.
Ai ngờ giữa đường lại bị chính tên mã phu kia giết chết, đoạt lấy toàn bộ ngân lượng.
Khi thi thể nàng bị tìm thấy, trong phòng ta đang có hỉ nương điểm trang.
Bên cạnh chất đầy những rương sính lễ, hỉ nương và bọn nha hoàn đều nhìn ta bằng ánh mắt hâm mộ:
“Thẩm cô nương thật có phúc, Vương gia hận không thể dâng hết bảo vật thiên hạ làm sính lễ. Hầu gia lại coi người như con ruột, chuẩn bị cho người biết bao nhiêu là hồi môn…”
…
Trước đó không lâu, Tiêu Diễn nhân một dịp vắng người, chân tình tha thiết nói với ta:
“Thanh Nhan, ngày ấy rước nàng vào phủ, vì để che mắt thiên hạ, mọi nghi lễ đều làm theo hôn lễ của thị vệ, khiến nàng chịu nhiều ủy khuất.”
“Ta đã cùng Đông Xương Hầu thương nghị, tạm thời để nàng về ở tại Hầu phủ, chờ ta lấy lễ nghi vương giả, chính thức đem sính lễ tới cầu thân, rước nàng từ Hầu phủ về vương phủ trong ánh mắt ngưỡng vọng của người người.”
Tuy ta vốn chẳng để tâm đến những lễ nghi rườm rà ấy, nhưng đối diện với chân ý trong mắt người trước mặt, ta không nỡ cự tuyệt.
Huống hồ… ta còn có một vị cữu phụ luôn thương ta như con ruột.
Ta mỉm cười khẽ gật đầu, lòng cũng đã định: an tâm chuẩn bị cho ngày đại hôn, từ nay làm chính thất của Nhiếp chính vương, cùng Tiêu Diễn chung chăn gối, trọn kiếp không rời.