Thế nhưng về sau, Túc Hành không sợ phụ thân, cũng chẳng e Lục Hiên, dám vì ta mà đứng ra.

Ngay cả khi ta y phục rách nát, chàng vẫn thẳng thắn đáp ứng cưới ta.

Ngay khoảnh khắc ấy, lòng ta đã hạ quyết tâm — một đời một kiếp, chỉ nguyện lấy người ấy làm phu quân.

Nhưng Thẩm Thanh Sương lại chẳng tin.

“Ta thấy là ngươi sĩ diện, không cam lòng thua kém ta – một thứ nữ. Nếu ngươi chịu quỳ xuống trước mặt ta mà dập đầu nhận lỗi, ta có thể suy xét mà thay ngươi giữ lấy chức quan cho phu quân ngươi.”

Một giọng nói trầm ổn vang lên từ ngoài cửa:

“Vương phi, không ở trong phòng đợi Vương gia, lại tự ý vén khăn che mặt chạy loạn khắp nơi, không sợ người ta cười chê sao?”

Túc Hành trong y phục tân lang bước đến trước cửa.

Mặt ta thoáng ửng đỏ, chẳng rõ chàng nghe được bao nhiêu lời khi nãy.

Thẩm Thanh Sương trừng mắt nhìn ta một cái, nhưng cũng sợ chuyện mình tự ý vén khăn che mặt truyền ra ngoài, đành hậm hực rời đi.

Túc Hành ngồi xuống trước mặt ta, đôi mắt sáng rực, dõi thẳng vào ta:

“Thanh Nhan, gả cho một tên thị vệ như ta, nàng có thấy uất ức không?”

Chàng ngập ngừng giây lát, rồi chậm rãi nói:

“Ta nghe nói công tử họ Lục kia vẫn chưa từ bỏ ý định, mấy ngày qua luôn tìm cách khuyên nàng quay lại, thậm chí còn nguyện nạp nàng làm chính thê. Nếu nàng hối hận, thì… nhân lúc chúng ta vẫn chưa viên phòng…”

Chàng không nói tiếp nữa.

Lời hắn nói quả chẳng sai, mấy ngày gần đây, Lục Hiên hết lần này đến lần khác đến tìm ta, lần cuối thậm chí còn rơi lệ, nghẹn ngào nói:

“Thanh Nhan, ta vẫn luôn cho rằng bản thân thích Thanh Sương, nay mới hiểu rõ, người ta thật sự yêu là nàng. Chỉ cần nghĩ đến việc nàng phải gả cho tên mặt sẹo kia, lòng ta như bị dao cứa.”

Ta dứt khoát cự tuyệt.

Bộ dạng hắn hiện giờ chẳng qua là vì xưa nay vẫn tưởng rằng ta một lòng một dạ với hắn, nay thấy ta sắp gả cho người khác, lại là một kẻ thấp kém như thị vệ, liền cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, chẳng bằng một tên hạ nhân.

Huống chi, bất luận hắn có thật tâm hay giả ý, ta chỉ mong sao tránh được hắn càng xa càng tốt.

Nghĩ vậy, ta liền từ trong ngực lấy ra nửa khối ngọc bội mà Túc Hành đã đưa mấy hôm trước, đặt trước mặt chàng.

“Người khác thế nào ta không quản, ta thì nhất định sẽ gả cho chàng, trừ phi… chàng hối hận, không muốn cưới ta nữa.”

Gương mặt nghiêm nghị của Túc Hành thoáng chốc hiện lên nụ cười, lập tức dang tay ôm lấy ta vào lòng:

“Thanh Nhan, đêm dài thăm thẳm…”

Tai ta đỏ ửng, ngỡ rằng chàng sắp nói lời tình tứ, nào ngờ chỉ nghe chàng nhẹ giọng:

“Nàng có nguyện cùng ta xem một vở kịch hay hay chăng?”

8

Chúng ta ngồi chờ cho đến tận nửa đêm, thì phía tiền viện đột nhiên vang lên âm thanh náo loạn, xen lẫn tiếng binh khí giao nhau.

Chẳng bao lâu sau, một người có vẻ là thị vệ vội vàng đẩy cửa bước vào, quỳ sụp xuống trước mặt Túc Hành:

“Khởi bẩm Vương gia, thích khách đã bị bắt. Bọn chúng đã khai, kẻ chủ mưu chính là Lục thị lang.”

Ta trợn tròn mắt, không thể tin được điều mình vừa nghe.

Vị thị vệ này… sao lại gọi Túc Hành là “Vương gia”?

Túc Hành thấy vẻ kinh ngạc trên mặt ta, sau khi cho thị vệ lui ra, liền lấy nửa khối ngọc còn lại từ trong ngực, ghép với nửa khối của ta — vừa vặn ghép thành một chữ “Diễn” .

“Thanh Nhan, kỳ thực… ta chính là Tiêu Diễn — đương kim Nhiếp chính vương.”

Chàng từ tốn kể lại, bản thân là người quyền khuynh thiên hạ, từ lâu đã bị ngoại bang dòm ngó.

Nhiều năm nay liên tiếp có người ám sát, chàng nghi ngờ trong triều có nội gián thông đồng với địch quốc, nhưng vẫn chưa tìm ra.

Vì vậy, chàng nghĩ ra một kế — tìm một người dung mạo tương tự, giả làm Vương gia đứng ngoài sáng, còn bản thân ẩn thân làm thị vệ thân cận, âm thầm tra xét.

“Gần đây, ta rốt cuộc tra ra chút đầu mối. Rất có thể nội gián là Lục thị lang, hoặc là phụ thân nàng. Ta biết công tử họ Lục có dây dưa với hai vị thiên kim Thẩm gia, liền lấy cớ cầu thân, thả câu dẫn rắn ra khỏi hang.”

“Quả nhiên họ Lục không kiềm chế được, tưởng hôm nay là đại hôn của ta, tất sẽ sơ hở.”