Quay lại chương 1 :

Song Lục Hiên lại chẳng để tâm đến lời nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía ta, không hề rời đi:

“Thanh Nhan, nàng nói muốn gả cho hắn chẳng qua chỉ là lời lúc giận dữ. Từ nhỏ nàng đã thích ta, đương nhiên chỉ có thể gả cho ta, phải không?”

Thái độ nôn nóng của hắn khiến ta không khỏi nghi hoặc.

Rõ ràng hắn một lòng một dạ hướng về Thẩm Thanh Sương, vì nàng mà hủy danh ta không chút do dự.

Giờ mọi sự đã như ý, hắn lại đột nhiên quay đầu, muốn cản ta gả cho người khác?

Túc Hành không nói lời nào, ung dung bước tới che trước mặt ta, từ trong ngực lấy ra một nửa miếng ngọc bội đưa cho ta:

“Thẩm tiểu thư, đây là vật di vật của tiên mẫu để lại. Một nửa cho nàng, nửa còn lại ta giữ. Đợi ta hồi phủ bẩm rõ sự tình với Vương gia, sau đó sẽ chọn ngày đến cầu thân.”

Dứt lời, hắn quay người, ánh mắt sắc bén như chim ưng lướt qua ba người còn lại, trầm giọng quát:

“Từ giờ trở đi, Thẩm tiểu thư chính là vị hôn thê của ta – Túc Hành. Trước khi cưới nàng về cửa, nếu có kẻ nào dám ức hiếp nàng, ta tất sẽ không dung tha.”

Túc Hành vừa rời khỏi, Lục Hiên liền như kẻ phát cuồng lao đến trước mặt ta:

“Thanh Nhan, cho dù nàng giận ta, cũng đâu cần phải chọn một tên thị vệ? Lại còn là kẻ có dung mạo bị hủy?”

“Hôm nay ta sẽ hồi phủ sắp xếp, sáng mai liền nạp nàng làm thiếp, đón nàng vào cửa!”

Hắn đặt tay lên vai ta, khiến ta nhớ lại dáng vẻ cầm thú của hắn ban nãy, trong lòng không khỏi dâng lên từng đợt ghê tởm.

Ta lạnh lùng hất tay hắn ra, giơ nửa mảnh ngọc bội trong tay lên:

“Đây là tín vật đính ước mà vị hôn phu ta vừa trao. Ngươi cũng đã thấy rõ. Nếu còn dám dây dưa, ta tất sẽ đem mọi chuyện kể hết cho hôn phu của ta.”

Lục Hiên còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đã bị phụ thân và Thẩm Thanh Sương ngăn lại.

Bọn họ sợ hắn nổi điên mà phá hỏng đại sự của Thẩm Thanh Sương, nên phụ thân phải khổ sở khuyên nhủ, mới lôi được hắn ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại ta và Thẩm Thanh Sương, nàng liền cười khẩy một tiếng, không còn giả bộ đáng thương như khi ở trước người khác nữa.

“Thẩm Thanh Nhan, quả nhiên thủ đoạn ngươi không tầm thường, mới gặp mặt ngày đầu đã khiến nam nhân kia mê mẩn thần hồn điên đảo. Nhưng mê được thì đã sao? Kẻ mang họ Túc ấy chẳng qua chỉ là một tên thị vệ nho nhỏ. Hôm nay hắn còn lên mặt được vài phần, nhưng chờ ta vào vương phủ làm Vương phi, muốn đánh muốn giết, chẳng phải chỉ cần một câu nói của ta?”

Ta đã không thể nhẫn nhịn thêm, lập tức đuổi nàng ra ngoài.

Song lời nàng nói không sai. Một khi nàng bước chân vào vương phủ, thì ngày lành của Túc Hành e khó giữ được.

Vì thế, ta hạ quyết tâm: sau khi thành hôn cùng Túc Hành, nhất định sẽ cầu xin cữu phụ sắp xếp cho chàng một chức vụ, rời xa phủ Tĩnh Vương.

7

Ba ngày sau, kiệu hoa của phủ Tĩnh Vương rước Thẩm Thanh Sương tiến môn.

Cùng lúc ấy, ta cũng ngồi trong một chiếc kiệu nhỏ, lặng lẽ từ cửa phụ tiến vào vương phủ.

Nguyên nhân là bởi chính Thẩm Thanh Sương chủ động thỉnh cầu phụ thân:

“Phụ thân, hôm nay hai nữ nhi Thẩm gia cùng xuất giá, chẳng phải là chuyện vui vẻ hay sao?”

Nàng cười tươi như hoa, mà ta biết rõ, nàng chẳng qua muốn khoe khoang mình gả vào làm Vương phi, còn ta thì chỉ là vợ của một tên thị vệ nho nhỏ.

Song ta cầu còn chẳng được, chỉ mong sớm thoát khỏi Thẩm phủ, nên cũng không phản đối.

Sau khi tiến phủ, không biết nàng nghe tin từ đâu, lập tức tìm đến nơi ta ở.

Nàng mặc phượng bào, đầu đội mũ phượng, tràn đầy vẻ đắc ý:

“Vương gia quả nhiên khí phái, mười dặm hồng trang, tám người khiêng kiệu, rước ta vào phủ làm Vương phi một cách rực rỡ huy hoàng.”

“Còn ngươi thì sao? Một cỗ kiệu nhỏ từ cửa phụ đi vào, ngay cả làm thiếp cho nhà quyền quý cũng chẳng bằng. Giờ thì hối hận rồi phải không? Không chịu gả cho ca ca Lục Hiên?”

Ta chẳng để tâm đến lời giễu cợt trong giọng nàng, chỉ thản nhiên đáp:

“Ta chỉ muốn gả cho một người có tình có nghĩa, là Vương gia hay thị vệ, kiệu lớn hay kiệu nhỏ, đối với ta đều không trọng yếu.”

Lời ấy là xuất phát từ tâm can. Ngày ấy tại Thẩm phủ, ta chỉ là trong lúc nguy cấp mà chỉ bừa một người.