- Trang chủ
- Nàng Phu Nhân Thừa Tướng
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: Nàng Phu Nhân Thừa Tướng
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
8
Chỉ tiếc, bọn họ không may mắn như vậy. Chỗ bọn họ trọ vừa xa vừa ồn ào.
Có người ngỏ ý xin đến ở chung, nhưng bị A Huân từ chối:
“Các người khen nơi đây tốt, thế nhưng nơi này có được là nhờ A Viên, các người không coi trọng nàng, tự nhiên cũng chẳng nên ở đây.”
Đám người kia tức giận bỏ đi.
Từ ngày vào kinh, A Huân càng thêm bận rộn — lo đọc sách, lại lo giao thiệp.
Đến gần ngày thi, Tiêu phu nhân chuẩn bị đủ mọi thứ cho chàng.
Ta không biết nấu món ngon, chỉ nghe đồng song A Huân bảo trong trường thi điều kiện gian khổ, ai xui xẻo còn bị phân vào chỗ gần hố xí. Vậy nên ta liền chuẩn bị một túi thơm từ cỏ Hương Hương, lại thêm hai sợi rễ của ta.
Cỏ Hương Hương quý lắm, ta không nhớ rõ lời thổ địa công nói, chỉ biết cỏ ấy thơm ngát, có thể giúp đầu óc tỉnh táo, thần trí minh mẫn.
Còn nếu A Huân mệt mỏi, thiếu tinh thần, chỉ cần nhai rễ của ta, chẳng có gì tỉnh táo hơn thế nữa.
Về sau, khi A Huân ra khỏi trường thi, các sĩ tử khác đều sắc mặt mệt mỏi, bước đi lảo đảo, chỉ có chàng tinh thần phấn chấn, lại còn mang theo hương thơm thoang thoảng của cỏ Hương Hương, trên mình không chút uế khí.
Quả nhiên A Huân rất lợi hại. Bảng vàng vừa dán, tên chàng đứng đầu bảng, được hoàng thượng thân điểm làm Trạng Nguyên.
A Huân vui mừng khôn xiết, về nhà ôm ta mà nói:
“Chờ nàng đến tuổi cập kê, ta nhất định cùng nàng chính thức bái đường thành thân.”
Khi trước thành thân, vì thân thể chàng suy nhược, chẳng có bái đường, cũng chẳng động phòng hoa chúc, chàng từng hứa sẽ bù đắp tất cả cho ta.
Song dạo này, mẫu thân A Huân thường thất thần ngắm ta, thần sắc có phần do dự, lời ăn tiếng nói cũng ít hơn trước.
Món ăn bà làm không còn đậm đà như xưa, khi thì mặn, khi thì nhạt.
Ta hỏi nương có chuyện chi, bà chỉ lắc đầu chẳng nói.
Dù không nói, ta vẫn đoán được phần nào. Mỗi khi tiểu thư phủ Thượng thư ghé tới, nương luôn thở dài, ánh mắt nhìn ta càng thêm khó xử, song cuối cùng vẫn không thốt một lời.
Ban đầu ta chẳng hiểu, sau có người hàng xóm nói nhỏ:
“Tiểu thư phủ Thượng thư đem lòng ái mộ Trạng Nguyên lang, nhưng Trạng Nguyên lang lại từ chối, bảo đã có vị hôn thê. Nói ra thì, Thượng thư là quan nhị phẩm, nếu cưới tiểu thư nhà ấy thì tương lai tiền đồ sáng lạn. Ta mà là Trạng Nguyên nương, chắc cũng không cam lòng.”
Người ấy vừa nói xong, tựa hồ biết mình lỡ lời, vội che miệng lại.
Thì ra là vì chuyện đó nên nương không vui sao?
Tiểu thư phủ Thượng thư lại tới, còn mang theo nhiều đồ quý biếu nương: vải vóc đẹp, thức ăn ngon.
Khi nàng ta rời đi, ta nghe nương nói:
“Thật tiếc thay, nữ tử tốt như thế, chẳng biết là phúc phần nhà ai mới cưới được.”
Ta nghe mà lòng có chút nghèn nghẹn, không hiểu tại sao lại đau như vậy.
Ta nghĩ, có lẽ đã đến lúc nên rời đi. Ta không thể giống như lời thiên hạ nói, là kẻ vô ơn bạc nghĩa, làm lỡ dở tiền đồ của A Huân. Ta là một yêu tinh biết phân ân nghĩa.
A Huân và nương đối xử với ta tốt như thế…
Nếu ta thật sự là gánh nặng của A Huân, vậy thì ta nên rời đi thôi. Dù lòng luyến tiếc món ngon của nương làm, nhưng… ta sẽ đợi đến ngày A Huân đăng khoa.
Chàng từng nói, khi đỗ Trạng Nguyên sẽ cưỡi ngựa cao đầu, đeo hoa đỏ diễu phố. Ta muốn được tận mắt nhìn dáng vẻ oai phong của chàng.
“Trạng Nguyên lang đi diễu phố kìa!”
Ta đứng giữa đám đông náo nhiệt, thấy các cô nương tung khăn tay, ném hoa tươi về phía A Huân. Ta chẳng chuẩn bị gì, nhưng không muốn thua kém, liền rút gốc hậu duệ lớn nhất ném về phía chàng.
Thấy A Huân chẳng nhận lấy đồ người khác, chỉ chính xác đón được hậu duệ ta ném tới, ta cười hớn hở, đối diện ánh mắt chàng chan chứa ý cười.
Khi đoàn người rời đi, ta lặng lẽ lau nước mắt.
Ấy là lần đầu tiên trong đời ta rơi giọt lệ vàng.
Lòng hơi đau, nhưng nhìn khắp kinh thành rộng lớn, ta chẳng biết mình có thể đi đâu. Không biết đường về núi, càng không rõ thổ địa công đang ở đâu, ta đành đi theo một ông lão tốt bụng đến miếu thổ địa.
Dù chẳng gặp được thổ địa công – có lẽ người đi xa chưa về, nhưng đây là nhà của người, cũng coi như là nửa nhà của ta, nên ta ở lại, chờ người trở về.
Một tháng, rồi hai tháng trôi qua, thổ địa công vẫn chưa trở lại.
Nhưng ta chẳng vội. Mỗi ngày đều có người mang đồ cúng đến, thỉnh thoảng còn được ăn bánh bao lớn – ta thích lắm, chẳng muốn về núi nữa.
Một ngày kia, có một đại thúc trọng thương, máu chảy loang mặt đất, đi ngang qua miếu. Ta bèn bứt một sợi rễ cho ông ấy dùng, lập tức có những tia kim quang bay tới chỗ ta.
Sau đó có người hô lớn:
“Thổ địa hiển linh rồi!”
Từ hôm ấy, đồ ngon càng ngày càng nhiều. Ta thật sự chẳng nỡ rời nơi này.
Ta là một yêu tinh biết báo ân. Ăn bao nhiêu đồ ngon của người ta, lòng vui vẻ, ta bèn lấy ít hậu duệ vo viên làm hoàn tán, đem biếu lại. Càng ngày đồ ngon càng nhiều, mãi đến một hôm, ta ăn ngán rồi, muốn tìm món mới lạ.
Nghe người ta đồn trong cung có ngự trù nấu món ngon nhất thiên hạ, ta bèn lén lút chui vào hoàng cung.
Quả nhiên lời đồn chẳng sai. Đồ ăn trong ngự thiện phòng thật sự ngon tuyệt.
Ta không đành lòng rời đi, liền ở lại ngự thiện phòng.
Ta thân nhẹ, sức khỏe, đi lại chẳng ai phát hiện. Cho đến một hôm, ta ăn sạch một bàn sơn hào hải vị chuẩn bị cho hoàng thượng, liền bị thị vệ vây bắt.
Ta nhanh trí chạy trốn, ai ngờ đụng phải một người. Ta đang định cúi đầu nhận lỗi thì bị người ấy ôm chặt lấy.
“Viên Viên, cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi!”
Sau lưng A Huân là một vị công tử vận hoàng y, chính là người hôm ấy ta từng cứu bằng rễ – vị ấy thấy ta liền gọi ta là ân nhân.
Rốt cuộc, ta vẫn thành thân với A Huân, sau này còn sinh con nối dõi. Bọn họ đều gọi ta là… phu nhân Thừa tướng.