- Trang chủ
- Mùa Hè Của Hạ Miên
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: Mùa Hè Của Hạ Miên
Tác giả: 1 Ngày làm cổ thần
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Phiên ngoại
Thật ra trước trận bóng rổ, Giang Hạ Nhất đã gặp Hạ Miên rồi.
Hôm đó cô ấy bị mắng trong văn phòng, còn cậu ấy thì đang sắp xếp đề thi ở bên.
Vì chuyện giữa cô và Hứa Dịch, Giang Hạ Nhất đã lén nhìn cô vài lần.
Cô gái đó tròn trịa đáng yêu, mắt mở to nghe giảng nghiêm túc.
Chỉ vài câu mà đã khiến giáo viên đổi ý, không gọi phụ huynh nữa.
Sau này, khi Hạ Miên đột nhiên tặng nước cho cậu trong trận đấu,
Cậu cảm thấy phản cảm – cậu ghét bị người khác lợi dụng như một quân cờ.
Nhưng chỉ bằng vài lời, Hạ Miên khiến cậu đổi ý.
Buổi chiều hôm đó về nhà, cậu lại gặp cô một lần nữa.
Cô nằm trên chiếc ba gác, cái dáng vẻ tự do ấy khiến cậu thoáng ngẩn người.
Cậu cảm thấy Hạ Miên hình như đã thay đổi – như thể trở thành một người khác.
Càng tiếp xúc, cảm giác này càng rõ.
Cho đến hôm ở thư viện, khi cô nói những lời đó…
Hôm đó, Hạ Miên ngủ gật trong thư viện.
Cô mơ màng nói mớ:
“Tôi tên là… Hạ Miên…”
Ban đầu Giang Hạ Nhất không để ý.
Nhưng cô lặp đi lặp lại quá nhiều lần, nên cậu đáp lại:
“Tôi biết, cậu là Hạ Miên – chữ ‘miên’ trong ‘tiểu miên dương’…”
Hạ Miên đang ngủ khẽ bật cười, lầu bầu:
“Không phải… là ‘miên’ trong ‘xuân miên bất giác hiểu’…”
“Hạ Miên?” – Giang Hạ Nhất lặp lại, trong lòng dấy lên nghi ngờ.
Sau đó, cậu xem thẻ học sinh – đúng là “Hạ Miên”, không hề có tên cũ.
Cậu còn lén tra hồ sơ của cô – không có tên nào khác.
Vì vậy, Giang Hạ Nhất tin rằng – mùa hè năm ấy, trong cơ thể của Hạ Miên, thật sự từng tồn tại một linh hồn khác.
Và cậu lại khá hợp với linh hồn đó.
Họ là bạn, thậm chí là tri kỷ.
Cô ấy rất giỏi an ủi người khác,
Giống như đã sống qua mấy kiếp người,
Thấy rõ mọi sự đời nhưng vẫn muốn dùng cách thuần khiết nhất để đối đãi với thế giới.
Hôm đó, cô ấy nói về ước mơ của mình,
Mắt cô sáng long lanh, như muốn cuốn người ta cùng bước vào thế giới của cô.
Về sau, Hạ Miên mua nhà lớn cho cha mẹ.
Cô trở thành hoạ sĩ – tuy không nổi tiếng lắm, nhưng sống rất hạnh phúc.
Tranh của cô nổi danh với những bức hoàng hôn.
Mọi người không hiểu vì sao cô say mê vẽ hoàng hôn đến thế.
Chỉ cô mới biết – mùa hè năm mười bảy tuổi ấy,
Trong thư viện, cô và cậu thiếu niên kia đã cùng ngồi với nhau lúc mặt trời lặn.
Khi vạn vật chìm vào tĩnh lặng,
Ánh chiều đỏ rực cả bầu trời,
Họ chân thành chia sẻ ước mơ của mình.
Sự rung động mãnh liệt của hôm ấy – đến giờ vẫn còn chưa nguôi.
Vì ước mơ, cũng vì người ấy.
Giang Hạ Nhất sau này theo đuổi lĩnh vực mình thích – nghiên cứu chế tạo robot.
Trong đó có một mẫu robot bầu bạn – “Miên Miên” –
Bị cho là có lỗi vì mỗi năm vào ngày 23 tháng 5 sẽ tự động phát bài “Chúc mừng sinh nhật”.
Tại họp báo ra mắt, phóng viên đặt câu hỏi:
“Giám đốc Giang, robot Miên Miên vào ngày 23 tháng 5 đều phát nhạc sinh nhật.
Hành vi này có vẻ không phù hợp nhu cầu người dùng?”
Giang Hạ Nhất đẩy gọng kính, ánh mắt sắc lạnh:
“Tôi không nghĩ một bài hát sinh nhật lại ảnh hưởng đến tính năng của nó.”
“Vậy chuyện này có ý nghĩa gì với anh?
Đó là sinh nhật anh à?”
Giang Hạ Nhất nhìn vào máy quay, ánh mắt dịu xuống:
“Trùng hợp là sinh nhật của một người bạn tôi.
Tôi chỉ nghĩ, nếu cô ấy ở một mình, ít nhất cũng có thể nghe được bài hát chúc mừng sinh nhật.”
Phóng viên ngửi được mùi “hường phấn”, vội hỏi tiếp:
“Là con gái à?”
“Phải.” – Giang Hạ Nhất trả lời rồi chuẩn bị rời đi.
Phóng viên tắt mic, đùa vui:
“Giám đốc Giang, anh thích cô ấy đúng không?”
Cả ê-kíp nín thở – ai trong ngành cũng biết Giang Hạ Nhất là người nguyên tắc lạnh lùng,
Vậy mà dám chọc vào chuyện “thích ai”.
Khi mọi người nghĩ anh sẽ nổi giận,
Giang Hạ Nhất lại nở nụ cười hiền:
“Cậu đoán đúng rồi.
Cô ấy… là người tôi yêu.”
Phóng viên mắt sáng rỡ:
“Vậy bây giờ chắc hai người rất hạnh phúc nhỉ?”
Giang Hạ Nhất làm vẻ đau đầu:
“Cũng không hẳn. Cô ấy hay đi đây đó.
Cô ấy là một hoạ sĩ giỏi.”
Anh nhìn vào máy quay, nghiêm túc nói:
“Chỉ mong khi cô ấy đuổi theo hoàng hôn, cũng sẽ nhớ đến tôi một chút.”
Câu nói ấy khiến cư dân mạng nhanh chóng tìm ra danh tính của người hoạ sĩ ấy.
Hàng loạt câu chuyện tình yêu ra đời –
Tất cả đều nói Giang Hạ Nhất si tình vì một cô hoạ sĩ “lang thang”.
Một năm sau, tại buổi triển lãm tranh của Hạ Miên,
Giang Hạ Nhất xuất hiện công khai.
Hạ Miên nhăn mặt:
“Anh nhìn xem bao nhiêu phóng viên đang ở đây.
Chuyện lần trước còn chưa lắng xuống, anh lại tới làm gì?”
Giang Hạ Nhất ôm lấy cô, thản nhiên đáp:
“Em mười ngày nửa tháng không về nhà,
Anh không đi tìm em thì ai đi?”
Không khí bắt đầu nóng dần lên.
Mùa hè thuộc về chúng tôi… lại sắp bắt đầu.