Một buổi chiều thứ Bảy, tôi bị chặn ngay cổng trường.
Một nhóm nữ sinh vây lấy tôi, qua lời của bọn họ, tôi hiểu ra –
Hứa Dịch đã nói với họ rằng tôi là đứa lẳng lơ,
Nói rằng sau khi “lên giường” với cậu ta, tôi lại quay sang cặp kè người khác.
Các cô gái đẩy tôi vài cái, miệng không ngừng mắng:
“Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!”
“Loại như mày mà đòi theo đuổi Giang Hạ Nhất á?”
“Chuẩn luôn!”
“Hồi đó còn đeo bám Hứa Dịch không rời, giờ định quyến rũ người khác?
Nếu Giang Hạ Nhất mà biết mày là loại con gái gì, khắp nơi ngủ với người ta, cậu ấy sẽ nghĩ sao hả?”
Tôi lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, trong lòng dâng lên một trận ghê tởm.
Bọn họ chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi –
Vậy mà mấy lời bôi nhọ danh dự lại tuôn ra dễ như không.
Tôi run rẩy nhìn họ, nước mắt lưng tròng:
“Các… các cậu nói gì cơ?
Tôi và Hứa Dịch có quan hệ?
Tôi mới mười sáu tuổi… không thể nào, không thể nào…”
Thấy tôi yếu thế, bọn họ càng lấn tới:
“Đừng có giả nai nữa, chuyện này mày tự biết rõ!”
Tôi lập tức túm lấy một người trong số đó, bấm gọi cảnh sát:
“Alô, công an ạ? Em… em nghi ngờ bị cưỡng ép quan hệ.
Em có nhân chứng, có… bảy tám người có thể làm chứng.”
Nghe tôi gọi cảnh sát, đám nữ sinh hoảng hốt:
“Cưỡng ép gì chứ? Mày… mày nói linh tinh cái gì vậy?”
Tôi siết chặt tay cô ta:
“Bạn học này, các cậu nói chắc như vậy, tôi phải điều tra rõ ràng.”
“Cậu… tôi… thật ra tôi cũng không rõ nữa.”
Cô ta vừa gỡ tay tôi vừa định chạy, nhưng tôi không để cô ta đi.
Chẳng mấy chốc, cảnh sát đã đến.
Nhà trường, phụ huynh đều được thông báo – chúng tôi bị đưa về đồn lấy lời khai.
Tới đồn, tôi nước mắt ròng ròng, nói năng rành mạch toàn bộ sự việc.
Tôi nói mình bị mất danh dự, muốn chết, làm loạn một trận tại đó.
Giáo viên thấy khó dàn xếp, gọi cả giám thị vào.
Ba mẹ tôi cũng kiên quyết bảo vệ tôi.
Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi.
Tôi vừa khóc vừa cầu xin nữ sinh kia:
“Bạn học à, vừa rồi rõ ràng bạn rất chắc chắn mà…
Cậu nhất định phải làm chứng giúp tôi!
Cậu cũng biết Hứa Dịch là kiểu người gì, suốt ngày lăng nhăng.
Biết đâu cậu ta thật sự làm chuyện đó,
Cậu đừng sợ, thầy cô và giám thị sẽ đứng về phía chúng ta!”
Giáo viên và giám thị thấy tôi nói vậy cũng toát mồ hôi hột:
“Phải đó, em đừng nói bừa, đây là đồn cảnh sát, phải biết rõ mình đang nói gì.”
Dưới sức ép của cảnh sát, giáo viên và cả ba mẹ cô ta, cô gái kia cuối cùng cũng òa khóc:
“Chuyện đó… là Hứa Dịch nói với em, em cũng không biết có thật không…”
Thế là xong, Hứa Dịch, ba mẹ cậu ta và cả hiệu trưởng đều bị gọi tới.
Sau khi hỏi cung tới tận nửa đêm, Hứa Dịch cuối cùng cũng thừa nhận mình bịa chuyện.
Hiệu trưởng vì sức ép phải hứa sẽ chuyển trường cậu ta.
Tối hôm đó, lúc ra khỏi đồn, Hứa Dịch đút tay túi quần, đi lướt qua trước mặt tôi,
Cậu ta cười nhạt, hạ giọng chỉ để tôi nghe thấy:
“Cậu nghĩ cậu làm được gì tôi sao? Ngây thơ thật.
Tôi sinh ra đã ở vạch đích rồi, còn cậu cứ tiếp tục bò từ vạch xuất phát đi.”
Có lẽ cậu ta nghĩ những lời này sẽ khiến tôi sợ.
Dù khi nãy tôi vừa khóc lóc thảm thiết ở đồn cảnh sát, tôi lại bật cười, lau nước mắt nói:
“Thật không may, đời cậu từ giờ mới bắt đầu xuống dốc.
Cậu chắc mình đang đứng ở vạch đích chứ?”
Tôi mỉm cười nhìn gương mặt đang cứng đờ của cậu ta, nhẹ nhàng nói:
“Cậu có rất nhiều thứ đúng không?
Vậy thì cũng có rất nhiều thứ để mất.”
Hứa Dịch nhanh chóng bị chuyển trường, nghe đâu là tới một trường quý tộc, có thể sau này sẽ ra nước ngoài.
Trở lại trường, hiệu trưởng tổ chức họp toàn khối, mời cả chuyên viên tâm lý đến.
Tôi đứng giữa đám đông học sinh, ngẩng cao đầu, Thư Họa siết chặt tay tôi.
Không biết cô ấy đến bên cạnh tôi từ lúc nào.
Phía sau vang lên giọng Giang Hạ Nhất:
“Thì ra đây là lý do cậu không đến nhóm học mấy ngày nay?”
Tôi quay đầu lại nhìn cậu ấy – vẫn là dáng vẻ lạnh lùng thường thấy.
Cậu ấy lấy từ trong cặp ra một xấp ghi chú, giọng nhàn nhạt:
“Đây là bài mấy hôm nay cậu bỏ lỡ, về xem đi. Tôi không muốn giảng lại mà như đàn gảy tai trâu.”
Thật ra tôi cũng không muốn đến thư viện lắm.
Nhưng Giang Hạ Nhất đã đưa tôi ghi chú rồi, không đi cũng ngại.
Giang Hạ Nhất vẫn giảng bài cho tôi như thường lệ.
Chỉ đến khi các bạn khác lần lượt rời đi, cậu ấy mới dừng lại.
Tôi từ từ dọn đồ thì bất ngờ nghe Giang Hạ Nhất nói:
“Hạ Miên, sau này có chuyện gì thì nói với tôi được không?”
Tôi ngẩng lên nhìn cậu ấy – ánh mắt cậu ấy nhìn tôi mãnh liệt.
Tôi cúi đầu lúng túng:
“Tôi biết… cậu xem tôi là bạn…”
“Không phải.
Tôi không muốn chỉ làm bạn với cậu.
Tôi muốn ở bên cạnh cậu.”
Giang Hạ Nhất ngắt lời tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy, tai đỏ tới tận má.
Cậu ấy cầm cặp bỏ chạy như trốn.
Nhìn theo bóng lưng lúng túng, ngốc nghếch nhưng thẳng thắn như cây bạch dương ấy, tôi không kìm được bật cười.
Mùa hè năm đó, cậu con trai ấy, cứ thế không báo trước mà bước vào thế giới của tôi.
Chúng tôi nhanh chóng kết thúc kỳ thi đại học.
Ngày thi xong, cậu ấy đưa tôi bộ đồng phục, bảo tôi viết tên lên.
Tôi cầm bút, nghiêm túc viết hai chữ “Hạ Miên”.
Cậu ấy cúi đầu cười nhẹ:
“Cậu viết sai rồi, không phải là chữ ‘miên’ trong ‘xuân miên bất giác hiểu’ sao?”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, đối mặt với ánh mắt lấp lánh của cậu ấy.
Cậu ấy nhìn tôi đầy trêu ghẹo.
Hôm đó nắng dịu, gió mát – như một giấc mơ.
Mà nơi cuối giấc mơ, chính là cậu ấy.