QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Chẳng mấy chốc đã đến thứ Bảy.

Nhóm học tập tổ chức ở thư viện, lúc tôi đến chỉ thấy một mình Giang Hạ Nhất đang ngồi.

Cậu ta thấy tôi, quả nhiên có chút ngạc nhiên.

Tôi thì khỏi cần giải thích, vì trong tình huống này thế nào cũng giống như tôi đang cố tiếp cận cậu ta.

Giang Hạ Nhất chỉ khựng lại một chút, rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Tôi cũng chọn chỗ ngồi xa cậu ta nhất.

Chờ các bạn khác lần lượt đến đông đủ, Giang Hạ Nhất đứng lên bắt đầu giảng bài.

Tôi cứ tưởng mình ngồi xa thì an toàn, ai ngờ hôm nay lại là cậu ta phụ trách giảng Vật lý — mà vị trí giảng lại ngay gần tôi.

Phải nói Giang Hạ Nhất giảng rất hay, nhưng phải cực kỳ tập trung mới theo kịp.

Mấy người trong nhóm đều là học sinh giỏi, cậu ấy vừa nói xong họ đã hiểu, nên đa số đều làm việc riêng.

Chỉ còn tôi và vài người vẫn đang nghe.

Cuối cùng chỉ còn tôi nghe.

Mà vì kiến thức của tôi chưa vững, nên cứ thỉnh thoảng lại ngắt lời hỏi.

Tới gần cuối buổi, chẳng khác gì một buổi dạy kèm riêng giữa tôi với Giang Hạ Nhất.

Có người đứng đầu khối kèm riêng, tôi dĩ nhiên không bỏ lỡ — học hăng say chưa từng có.

Cậu ấy cũng rất kiên nhẫn.

Đợi đến khi mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi mới giật mình nhận ra mình đã chiếm quá nhiều thời gian của cậu ấy.

Tôi áy náy nhìn cậu ta.

Cậu ta vẫn không biểu cảm gì, chỉ tò mò hỏi:

“Thứ Bảy không được đi chơi mà vui thế à?”

Tôi không nghĩ ngợi gì liền trả lời:

“Sau này có khối thời gian để chơi. Có đầu khối kèm riêng cho, tôi còn đang cười sung sướng trong bụng đây này.”

Giang Hạ Nhất cúi đầu, khẽ cười nhẹ:

“Chỉ vì được vào nhóm học tập mà cậu vui thế sao?”

“Tất nhiên rồi, mẹ tôi biết tôi đi nhóm học tập, còn nói hôm nay sẽ làm sườn xào chua ngọt cho tôi nữa cơ.”

Nghe thì có vẻ không có khí phách gì, nhưng tôi thật sự cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất bây giờ.

Tôi đoán người như Giang Hạ Nhất – lớn lên trong nhung lụa – sẽ chẳng hiểu được đâu.

Nhưng Giang Hạ Nhất học giỏi thế, tôi cũng thắc mắc sao cậu ấy lại đến nhóm học tập vào thứ Bảy.

Nghĩ vậy nên nhân lúc chỉ có hai người, tôi hỏi:

“Vậy cậu đến nhóm học là vì sao? tôi thấy cậu đâu có vẻ tình nguyện gì, hay là cậu có mục tiêu gì lớn, muốn thi vào trường nào đó nên ép bản thân phải học?”

Giang Hạ Nhất khẽ cười:

“Hình như chúng ta chưa thân đến mức đó.”

Tên này nhỏ tuổi mà tâm cơ nhiều ghê – lại đem lời tôi từng nói ra để chặn họng tôi.

Tôi bất lực bĩu môi, chuẩn bị rời đi, ai ngờ cậu ta lại lên tiếng:

“Tôi đến là vì không muốn về nhà.

Còn mục tiêu thì là đậu đại học y.

Còn chuyện cố gắng… với thành tích hiện tại của tôi, cũng đủ rồi.”

Chúng tôi sóng bước ra khỏi thư viện.

Tôi bỗng thấy Giang Hạ Nhất hôm nay không giống thường ngày – nhà giàu thế mà lại không muốn về nhà?

Nhưng tôi cũng không tiện hỏi chuyện riêng tư, chỉ thuận miệng nói:

“Học y cũng tốt mà, cứu người giúp đời.

Cậu có tầm nhìn đấy. Cậu thích nghề bác sĩ à?”

Cậu ấy cười nhạt:

“Không thích.

Chỉ là nhà tôi mấy đời làm nghề y, ba mẹ thấy nghề này có địa vị xã hội, ổn định.”

“À… vậy…”

“Thế cậu có sở thích gì không?” – tôi dò xét nhìn Giang Hạ Nhất.

Cậu ấy ngập ngừng:

“Sở thích của tôi không quan trọng.

Con người hình như đều sống cả đời như vậy thôi.”

Tôi vội phản bác:

“Ai nói? Tôi thích vẽ tranh.

Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên cầm bút vẽ, ngực tôi như có ngọn lửa bùng cháy, cảm giác mãnh liệt đó khiến tôi không thể nào quên được.”

Ánh mắt Giang Hạ Nhất dần trầm xuống:

“Vậy cậu không thấy việc tôi muốn làm robot là chuyện hết sức nực cười sao?

Giống như con nít tin rằng thế giới có Ultraman vậy.”

“Này!” – Tôi khoác tay qua cổ cậu ấy, kéo ra cạnh cửa sổ:

“Cậu nhìn đi, trường này có sáu dãy nhà, có hàng nghìn học sinh.

Cả Trung Quốc có 9,6 triệu cây số vuông, thế giới còn rộng lớn hơn.

Làm sao cậu biết được, một suy nghĩ nào đó của một người nào đó, vào một ngày nào đó – không thể thay đổi lịch sử, thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại?”

Giang Hạ Nhất bật cười, cũng vòng tay khoác lên vai tôi:

“Cậu nói nhiều như vậy, tức là chúng ta là bạn rồi hả?”

“Dĩ nhiên!

Được làm bạn với học sinh đứng đầu khối, tôi vui đến mức mơ cũng cười tít mắt.”

Ánh mắt cháy bỏng của Giang Hạ Nhất lúc ấy, tôi rất quen thuộc –

Giống như cảm giác khi tôi lần đầu cầm cọ vẽ,

Giống như những ý tưởng bay nhảy được phác hoạ lên giấy.

Chúng tôi chỉ mới mười sáu tuổi, con đường phía trước còn dài – cứ điên cuồng thêm chút đi.

Khi tôi và Giang Hạ Nhất rời khỏi thư viện, trời đã sẩm tối.

Đúng lúc ấy, Hứa Dịch vác bóng từ sân trở về, ngẩng đầu lên liền thấy hai chúng tôi.

Tôi thu lại nụ cười, định giả vờ không thấy, lặng lẽ bước qua.

Nhưng cậu ta lên tiếng, giọng đầy châm chọc:

“Này, Hạ Miên, giỏi đấy chứ – không bám được tôi liền đổi sang người khác à?”

Tôi tròn mắt làm ra vẻ vô tội:

“Hứa Dịch, cậu… cậu nói gì vậy? Chúng ta vẫn là học sinh mà…”

Vừa nói, nước mắt tôi trào ra.

Tôi nghẹn ngào đến mức nói không thành lời.

Đúng lúc này, cô chủ nhiệm từ toà giảng đường bước ra, thấy cảnh này liền hỏi chuyện rồi gọi Hứa Dịch vào văn phòng.

Thằng này từ lâu đã nên bị dạy dỗ lại rồi.

Giang Hạ Nhất thấy tôi khóc, luống cuống đưa tôi tờ giấy, lắp bắp an ủi:

“Cậu… cậu đừng để ý… cậu ta… vốn là như vậy.”

Tôi cứ nghĩ Hứa Dịch ăn cú này rồi sẽ biết thân biết phận hơn,

Ai ngờ ngược lại, cậu ta càng tệ hơn nữa.

Bởi vì bố cậu ta có quan hệ với hiệu trưởng nên cô chủ nhiệm cũng khó xử.

Cộng thêm vẻ ngoài điển trai và gia thế tốt, Hứa Dịch có không ít người theo đuổi trong trường.

Không biết cậu ta đã nói gì với đám đó –