- Trang chủ
- Mùa Hè Của Dimata - Neleta
- Chương 3
Chương 3
Truyện: Mùa Hè Của Dimata - Neleta
Tác giả: Neleta
- Chương 1: QUYỂN 1: XUẤT HIỆN
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: QUYỂN 2: CHUYẾN ĐI TỚI ĐẠI LỤC VENICE
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95: QUYỂN 3: TRỞ LẠI YAHAN
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138: QUYỂN 4: CƠ CHẾ THUẬT PHÁP
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265: QUYỂN 5: MÙA HÈ CỦA DIMATA
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332: Hoàn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Chương 3: Quyền sở hữu “chiến lợi phẩm”
Tiếng tù và vang lên, các chiến binh trên tường thành cầm vũ khí thuật pháp của mình lên. Tất cả người Dimanta ngoài thành đều lên ngựa, đại quân ma thú nhanh chóng tập kết. Tesir trên lưng cự ma tượng tóm lấy một người đàn ông và nhảy xuống khỏi lưng nó. Kesmer sợ hãi gào lên như một con chó chết. Tesir dùng một tay xách Kesmer, đi về phía trước hơn mười bước, cổng thành quận Ailin mở ra, tướng quân Peo cùng thân binh của ông ta bước về phía trước. Mục Trọng Hạ và Công tước Frieden đang sợ nhũn cả chân đi phía sau, cuối cùng là của hồi môn của Mục Trọng Hạ.
Thực ra Công tước Frieden không muốn tới, nhưng người bị trao đổi là con trai ông ta, cho nên dù không muốn cũng phải đến. Nhưng uy thế của cuồng chiến sĩ Dimata khủng khiếp đến mức trán Frieden ướt đẫm mồ hôi. Mục Trọng Hạ cũng cảm thấy đám khổng lồ cơ bắp này thật đáng sợ, nhưng người chứ không thể thua dũng khí được, cậu không thể để mình trông có vẻ quá nhát gan.
Tướng Peo bước tới chỗ Tesir và dừng lại. Ông ta vốn rất cao lớn uy mãnh, nhưng so với Tesir lại có vẻ nhỏ hơn rất nhiều. Thậm chí Mục Trọng Hạ còn nghi ngờ cơ ngực lộ ra của Tesir được làm bằng đá, trông rất rắn chắc. Mục Trọng Hạ không thấp, theo dữ liệu trên địa cầu, cậu cao khoảng 181 cm. Nhưng khi nhìn thẳng, cậu chỉ có thể nhìn thấy ngực của đối phương! Cánh tay lộ ra của đối phương có vẻ như còn to hơn đùi cậu!
Tesir mặc trang phục thường ngày của người Dimata, mái tóc dài và dày được tết thành bím dày bằng ngón tay rồi buộc lại sau đầu. Mục Trọng Hạ còn nghĩ Tesir sẽ có râu, nhưng may là không, không ai trong số những cuồng chiến sĩ Dimata mà hắn dẫn theo có râu. Nhưng có vẻ như hắn đã vài ngày không cạo râu, cả Tesir và các cuồng chiến sĩ kia đều râu xanh lún phún. Ánh mắt Mục Trọng Hạ dừng lại ở mặt dây chuyền trên ngực Tesir, đối phương đeo đồ vật quan trọng của cậu trên cổ mình, điều này khiến ấn tượng của Mục Trọng Hạ về Tesir tốt hơn nhiều.
Đương nhiên, Công tước Frieden sẽ không tiết lộ với Tesir rằng Mục Tu là sinh viên của Học viện Athens, dù sao ông ta còn đổi cả tên Mục Tu rồi. Từ lúc trở lại quận Ailin, Mục Tu vẫn luôn ở chỗ Varus, không có nhiều người nhìn thấy cậu. Bây giờ Mục Tu lại đội mũ, đổi tên thành Mục Trọng Hạ. Công tước Frieden tin là chỉ cần Mục Tu không trở lại trường học trong một thời gian dài thì tự nhiên Học viện Athens sẽ gạch tên cậu, và sẽ không ai biết Mục Tu thực sự đã đi đâu. Đây là giải pháp tốt nhất.
Tướng quân Peo căm ghét sự cao lớn của người Dimata, ông ta ngẩng đầu lên, cố gắng duy trì khí thế tướng quân của mình, nói với Tesir: “Người ngài muốn đang ở phía sau tôi. Cậu ấy tự nguyện đi theo ngài đến Yahan. Có thể cậu ấy sẽ không bao giờ trở về quê hương được nữa, nhưng cậu ấy sẽ luôn là một người Eden. Hy vọng ngài có thể đối xử tốt và yêu thương cậu ấy.”
Tesir cao lớn nhìn qua đầu tướng quân Peo, nhìn về phía người mặc áo choàng đen phía sau ông ta. Thấy Tesir không phản ứng gì, sắc mặt tướng Peo khó coi quay lại, đội thân vệ của ông ta cũng tách ra hai bên. Mục Trọng Hạ ôm chặt chiếc hộp trong tay và bước từng bước về phía người đàn ông cao lớn cường tráng vô cùng kia. Thậm chí cậu còn có cảm giác, chỉ cần đối phương nhẹ nhàng nhéo vào cổ mình, cậu sẽ không thở được thêm một giây nào nữa.
Công tước Frieden không dám đi theo cậu, người Dimata quá đáng sợ. Ông ta cũng nghiêm túc nghi ngờ liệu đầu óc con mình có phải bị nước vào không, làm sao nó dám khiêu chiến người Dimata cơ chứ. Mục Trọng Hạ đi đến trước mặt tướng quân Peo thì dừng lại, cố gắng ngẩng đầu lên, đập vào mắt là đôi mắt xanh lục lạnh lẽo như băng có thể đông chết người của Tesir, còn cả khuôn mặt anh tuấn nhưng cũng rất tục tằng của hắn. Tóc của người Dimata chủ yếu là màu đen hoặc nâu, Tesir tóc đen, nhưng tóc Mục Trọng Hạ lại có màu xám khói và đôi mắt đen tuyền, đôi mắt rất giống mẹ mình. Cậu nghĩ, màu tóc của “Mục Tu” chắc chắn giống cha cậu ta, vì Patrice có mái tóc màu đỏ rượu cực đẹp.
Mặt cậu còn chẳng lớn bằng bàn tay của người trước mặt. Tay phải của Tesir đột nhiên dùng lực, Kesmer trong tay hắn bị ném ra ngoài như rác trong tiếng kêu của Công tước Frieden, đồng thời, tay trái hắn ôm lấy Mục Trọng Hạ.
“A!”
Mục Trọng Hạ đau đớn kêu lên, sức lực của đối phương quá lớn. Cánh tay Tesir đang giữ Mục Trọng Hạ lập tức thả lỏng một chút, sau đó hắn dùng tay kia cầm lấy hai chiếc hộp trong tay Mục Trọng Hạ, nhét chúng vào dưới cánh tay mình, một tay nắm cánh tay Mục Trọng Hạ đang ở bên cạnh tướng Peo, ôm lấy cậu rồi quay người bỏ đi.
Mục Trọng Hạ giật mình, nhưng cũng không phản kháng. Bên kia, Kesmer đã lao vào vòng tay cha mình gào khóc. Mục Trọng Hạ trong ngực Tesir như nghĩ tới điều gì, vội vàng ngẩng đầu: “Của hồi môn của tôi!”
Tesir dừng lại, lạnh lùng nhìn tướng quân Peo. Trán tướng quân Peo nổi gân xanh, hô lên: “Đưa của hồi môn qua đó!” Theo bản năng, tướng quân Peo không muốn có quá nhiều người biết tên của Mục Trọng Hạ. Dùng một người Eden vô tội để đổi lấy một kẻ Eden cặn bã khác, tướng Peo cảm thấy như bị sỉ nhục.
Thấy người của tướng quân Peo đẩy của hồi môn của Mục Trọng Hạ tới, Tesir mới quay người ôm Mục Trọng Hạ đến bên chân cự ma tượng. Mục Trọng Hạ sợ Tesir tiện tay giao hai chiếc hộp cho người khác, vội vàng nói: “Đó là di vật của mẹ tôi và tiền tiết kiệm của tôi!”
Không phải tất cả người Dimata đều hiểu được ngôn ngữ Eden, nhưng có vẻ Tesir hiểu. Bởi vì tướng Peo luôn nói chuyện với hắn bằng tiếng Eden. Tesir đưa lại hai chiếc hộp cho Mục Trọng Hạ, sau đó dùng một tay nắm lấy sợi dây trên lưng cự ma tượng, giẫm lên người nó rồi rất nhanh đã leo lên lưng nó.
Tù và của Dimata cũng vang lên. Thân vệ của Tesir tiếp quản mười ba rương của hồi môn của Mục Trọng Hạ, và với những “chiến lợi phẩm” mà họ có được lần này, khi cự ma tượng từ từ xoay thân hình khổng lồ của nó, tất cả người Dimata cũng chuẩn bị rút quân. Tù và bằng sừng voi của người Dimata thổi lên nhiều lần, và một vạn cuồng chiến sĩ Dimata, do Tesir chỉ huy, xuất pháp.
Rầm rập…
Sự rút lui của những cuồng chiến sĩ Dimata khiến mặt đất rung chuyển, tướng Peo nhanh chóng trở lại thành cùng các thân vệ, Công tước Frieden cũng dẫn con trai mình về. Cổng thành lại đóng, tướng quân Peo nhanh chóng trèo lên tường thành. Trên tường thành, ông thấy Tesir đang ôm Mục Trọng Hạ, và Mục Trọng Hạ dường như đang nói điều gì đó với hắn. Tướng quân Peo thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tesir rất hài lòng với Mục Trọng Hạ, Mục Trọng Hạ dường như cũng không sợ Tesir cho lắm, hy vọng sau này Mục Trọng Hạ thực sự có thể thổi gió bên gối bất cứ lúc nào.
Mục Trọng Hạ bị đưa lên cự ma tượng cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn rất hưng phấn. “Trước kia” cậu cũng từng cưỡi voi, nhưng so với cự ma tượng thì bọn nó chẳng khác gì những đứa bé. Trong mắt Mục Trọng Hạ, cự ma tượng chính là phiên bản phóng đại của voi ma m*t, ngà của cự ma tượng cực kỳ dài, có một điểm nhô ra rõ ràng trên trán. Cánh tay Tesir vững vàng ôm chặt eo Mục Trọng Hạ, sau khi Mục Trọng Hạ nhờ Tesir đặt giúp mình chiếc hộp nhỏ vào ngăn chứa đồ trên lưng cự ma tượng, cậu vẫn không quên hỏi một câu.
Mục Trọng Hạ chạm vào mặt dây chuyền, hỏi: “Có thể trả lại cho tôi được không?”
Tesir tháo nó ra và đưa cho Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ kéo mũ xuống, đeo mặt dây chuyền vào rồi lại đội mũ lên. Ngồi trên lưng cự ma tượng nên gió hơi mạnh. Xong xuôi, Mục Trọng Hạ tự giới thiệu: “Tôi tên là Mục Trọng Hạ, Trọng Hạ chính là giữa mùa hè, tôi sinh vào lúc đó nên mới được đặt tên này, năm nay tôi 19 tuổi.”
“Tesir.” Tesir nói bằng tiếng Dimata.
Mục Trọng Hạ lẩm nhẩm đọc lại, sau đó hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi?”
Tesir im lặng một lúc rồi nói: “31.”
31? Hắn hơn Mục Tu 12 tuổi! Mục Trọng Hạ rất ngạc nhiên. Hắn 31 tuổi, có một cậu con trai mười mấy tuổi ư… Nhưng Mộ Trọng Hạ không hỏi thêm gì mà chỉ nói: “Hy vọng sau này, chúng ta có thể chung sống hòa bình với nhau.”
Tesir không có phản ứng, Mục Trọng Hạ vẫn hơi sợ. Thế giới này không bài xích việc đàn ông kết hôn với nhau, nhưng phần lớn người dân Eden vẫn thích sự kết hợp giữa nam và nữ hơn, bởi vì hôn nhân đồng giới có nghĩa là không có con cái. Cho nên, việc Tesir yêu cầu một người vợ nam dường như cũng không quá lạ lẫm gì đối với người dân Eden.
Tesir rất lạnh lùng, nhưng hắn vẫn ôm chặt eo Mục Trung Hạ. Mục Trọng Hạ cảm thấy có lẽ Tesir cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Lưng cự ma tượng đang rung chuyển dữ dội khi nó chạy. Mục Trọng Hạ không khỏi quay đầu nhìn lại, bức tường thành của quận Ailin đã mờ mịt. Mục Trọng Hạ không buồn khi rời bỏ quê hương, dù sao cậu cũng chưa có thời gian để tìm hiểu đất nước Eden này. Suy cho cùng, ký ức Mục Tu để lại cho cậu cũng chỉ là của Mục Tu, cậu cũng không đích thân tham dự vào. Thắt lưng bỗng nhiên có cảm giác bị siết lại, Mục Trọng Hạ quay người thì thấy Tesir đang lạnh lùng nhìn mình.
Mục Trọng Hạ không hiểu Tesir có ý gì, nhưng khoảnh khắc Tesir ấn mặt cậu lên ngực mình, mặt cậu đã nóng bừng. Mục Trọng Hạ không biết nói gì, đành hỏi: “Có phải Yahan rất lạnh không? Quần áo của tôi đều ở trong rương rồi.”
Tesir lại nhìn về phía trước, một lúc lâu sau mới nói: “Ta sẽ không để cậu bị lạnh.”
Thế tức là có lạnh hay không?
Mục Trọng Hạ cúi đầu nhìn bàn tay to lớn đặt trên eo mình, suy nghĩ một chút, cậu quyết định dẹp sang một bên. Rõ ràng Tesir không phải là người giỏi nói chuyện, mà thực ra thì cậu cũng không giỏi lắm.
Lúc này, các bức tường thành của quận Ailin đã hoàn toàn biến mất. Tuy nhiên, họ vẫn chưa rời khỏi vương quốc Eden. Tesir vẫn luôn không hạ lệnh nghỉ ngơi, họ tiếp tục hành quân cho đến khi trời tối. Ngồi trên lưng cự ma tượng xóc nảy, Mục Trọng Hạ cảm thấy hơi mệt, vừa đói vừa khát, vừa muốn đi vệ sinh.
Mục Trọng Hạ ngủ gật trong vòng tay Tesir. Đột nhiên, một tiếng kèn dài đánh thức cậu. Trước khi cậu kịp định thần, cự ma tượng dưới thân đã dừng lại. Tesir ôm cậu nhảy xuống khỏi lưng nó, khoảnh khắc ấy, Mục Trọng Hạ đã cảm nhận được nỗi sợ hãi của Kesmer. Nếu không cắn chặt môi kịp thời, có lẽ cậu đã hét lên. Nhưng dù không hét thì cậu vẫn vô thức ôm chặt cổ Tesir, lộ vẻ sợ hãi.
Sau khi Tesir tiếp đất, đôi mắt xanh như băng của hắn liếc nhìn người rõ ràng đang sợ hãi trong vòng tay mình. Hắn đặt Mục Trọng Hạ xuống đất, Mục Trọng Hạ thở hổn hển và buông Tesir ra.
“Chúng ta, nghỉ ngơi, à?” Giọng nói của Mục Trọng Hạ vẫn còn run rẩy vì sợ hãi.
Tesir nắm tay Mục Trọng Hạ bước về phía trước, nói vài lời với hai người đi tới sau khi hắn xuống, nhưng Mục Trọng Hạ nghe không hiểu.
Tesir dẫn Mục Trọng Hạ đi thật xa, đẩy nhẹ Mục Trọng Hạ, sau đó đi sang phía bên kia, xốc áo da thú rồi lấy thứ gì đó ra khỏi quần da thú. Mục Trọng Hạ sửng sốt, vội vàng quay người lại khi nghe thấy tiếng đi tiểu vang lên sau lưng. Mặt Mục Trọng Hạ đỏ bừng, cậu tiến về phía trước mấy bước mới c** th*t l*ng dưới áo choàng, bất mãn nói: “Sao lại không có cây lớn hay tảng đá lớn nhỉ?”
Sau khi giải quyết xong, Mục Trọng Hạ nhanh chóng kéo quần, lúc quay người lại thì giật mình hét lên. Tesir đã đứng sau cậu từ lúc nào. Trong đêm tối, Mục Trọng Hạ chỉ nhìn thấy đôi mắt xanh như băng của Tesir, ngay sau đó, cậu bị một cánh tay khỏe mạnh kẹp quanh eo, sau đó bị vác trên vai, đầu óc choáng váng.
“Tesir?”
Tesir không nói gì, vác Mục Trọng Hạ nhưng không đi về phía đại quân. Mục Trọng Hạ sợ hãi, vỗ mạnh vào lưng Tesir, lớn tiếng hỏi: “Anh đưa tôi đi đâu!”
Không phải hắn sẽ đưa cậu đi đâu đó và ăn thịt cậu chứ? Mục Trọng Hạ thực sự sợ hãi. Nhưng dù cậu có đánh Tesir thế nào thì cũng chỉ như đang vỗ trên một bức tường vững chắc. Mục Trọng Hạ chật vật giãy giụa, khổ cái chỉ như châu chấu đá xe. Một tay Tesir giữ chặt cậu, dẫn cậu đến một khu đất trống cách xa đại quân, nhưng ở đây vẫn có thể nhìn thấy đống lửa do đại quân đốt lên.
Tesir đặt Mục Trọng Hạ xuống, kéo dây áo choàng của cậu ra, một tay ném nó xuống đất bằng, sau đó đặt Mục Trọng Hạ nằm thẳng trên chiếc áo choàng. Một tay Tesir giữ chặt Mục Trọng Hạ, tay kia c** q**n da thú của mình ra, để lộ thú căn vô cùng dữ tợn. Đến lúc này, Mục Trọng Hạ làm sao còn không biết đối phương định làm gì. Tesir vừa dùng lực, quần của Mục Trọng Hạ đã rời khỏi người cậu. Tesir kéo q**n l*t của Mục Trọng Hạ ra, lông mày hắn nhíu lại, tựa như chán ghét vì sao dưới háng Mục Trọng Hạ vẫn còn q**n l*t!
Mục Trọng Hạ nắm tay Tesir kêu lên: “Anh làm vậy tôi sẽ đau chết mất!”
Ánh mắt Tesir đông lại, ngừng tay. Đôi mắt đã thích nghi với bóng tối của Mục Trọng Hạ đương nhiên nhìn ra Tesir không vui, cậu nhanh chóng nói: “Đây là lần đầu của tôi! Nếu anh không dạo đầu và bôi trơn, tôi sẽ chết thật đấy!” Tesir nghe vậy thì không lạnh mặt nữa, hắn thô bạo nắm tay Mục Trọng Hạ đặt lên chỗ c**ng c*ng của mình, ý tứ đã rõ ràng.
Quả thật là một kẻ man rợ!
Mục Trọng Hạ quỳ gối, hai tay cũng chưa nắm hết được thứ kia, nếu thứ này cứ vậy mà lao vào, cậu nhất định sẽ chết! May mà gã man rợ này dường như không có ý định giết cậu nên đã dừng lại. Mục Trọng Hạ không có kinh nghiệm, chỉ chuyển động tay lung tung lên xuống. Đôi mắt Tesir ngày càng tối hơn, hắn đột nhiên đẩy Mục Trọng Hạ và lật cậu lại.
“Tôi sẽ chết mất! Không! Không!”
Khi Mục Trọng Hạ hét lên, Tesir đã c** q**n lót của cậu ra, sau đó vùi thú căn của mình vào giữa cặp mông căng mẩy của Mục Trọng Hạ. Sau khi cọ xát một lúc, Mục Trọng Hạ ngừng la hét.
Động tác của Tesir rất thô bạo, theo động tác của hắn, Mục Trọng Hạ cũng dần bị khơi dậy d*c v*ng, thứ vẫn mềm rũ cũng ngẩng đầu lên. Hơi thở của Tesir càng lúc càng nặng nề, đôi mắt dán chặt vào một lối vào nào đó lúc ẩn lúc hiện theo chuyển động của hắn. Hắn muốn vào! Hắn muốn đ* thật mạnh vào!
Tesir dừng lại, một tay nắm vật c**ng c*ng của mình đâm vào lỗ nhỏ. Mục Trọng Hạ cũng cực kỳ khó chịu, tay trái nắm cổ tay Tesir, hổn hển nói: “Cần bôi trơn, chỗ này cần bôi trơn mới có thể tiến vào…”
Tesir gầm gừ, dùng lực nhéo mông Mục Trọng Hạ rồi cúi thấp người xuống.
“A…”
Chiếc cổ xinh đẹp của Mục Trọng Hạ ngẩng cao, cơ thể mẫn cảm phản ứng nhanh chóng sau khi bị đùa giỡn ở một nơi trống trải như thế. Tiếng nước phía sau càng lúc càng rõ ràng, thậm chí Mục Trọng Hạ còn cảm nhận được d*c v*ng sâu thẳm truyền đến trong đau đớn!
Hôm nay… cậu sẽ bị phá thân ư?
Trong lúc * l**n t*nh m*, câu hỏi đó hiện lên trong đầu Mục Trọng Hạ.
“A– “
Một tiếng kêu đau đớn vang lên giữa đồng cỏ trống trải, những cuồng chiến sĩ Dimata nghe thấy tiếng kêu đó cũng cười thấu hiểu. Dưới bầu trời đầy sao, có hai bóng dáng chồng lên nhau.