- Trang chủ
- Mùa Hè Của Dimata - Neleta
- Chương 27
Chương 27
Truyện: Mùa Hè Của Dimata - Neleta
Tác giả: Neleta
- Chương 1: QUYỂN 1: XUẤT HIỆN
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: QUYỂN 2: CHUYẾN ĐI TỚI ĐẠI LỤC VENICE
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95: QUYỂN 3: TRỞ LẠI YAHAN
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138: QUYỂN 4: CƠ CHẾ THUẬT PHÁP
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265: QUYỂN 5: MÙA HÈ CỦA DIMATA
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332: Hoàn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Chương 27: Lần đầu tái sinh của Terra
Có hàng trăm vật phẩm thuật pháp được mang đến, trong đó có nhiều vũ khí thuật pháp. Tuy nhiên, phần lớn đều chỉ là dao găm, ngoài ra còn có trường đao, song đao, chuỳ, rìu, nhưng không có thứ nào là vũ khí nóng thuật pháp cả. Nguyên liệu của vật phẩm thuật pháp chỉ có thể dùng công cụ thuật pháp để xử lý. Vì vậy, đối với người Dimata, họ chỉ có thể đặt những vật phẩm thuật pháp vào góc rồi để phủ bụi mà thôi.
Mushka vốn định đưa tất cả vật phẩm thuật pháp bị hỏng miễn phí cho Mục Trọng Hạ. Khanbana và Suwanbi đến đưa đồ, và cũng truyền lệnh của thủ lĩnh cho Tả Hữu Tượng Vương. Mặc dù họ không biết Mục Trọng Hạ muốn làm gì với nhiều vật phẩm thuật pháp bị hỏng như vậy. Mục Trọng Hạ nhận lòng tốt của Mushka. Nếu cậu có thể sửa chữa những vật phẩm thuật pháp phế thải này, sau đó đối phương có thể lấy về nếu trả một ít tiền sửa chữa. Bây giờ cậu đã là thành viên của bộ lạc thứ ba, nếu bộ lạc thứ ba tốt thì Tesir tốt, nếu Tesir tốt thì cậu sẽ càng tốt hơn.
Mục Trọng Hạ bảo hắn cứ đặt vật phẩm thuật pháp do Tulason mang tới ngoài trước, đợi họ làm xong món thịt khô rồi xử lý. Tulason lắm miệng hỏi: “Thịt khô là gì?”
Mục Trọng Hạ giải thích đơn giản : “Chỉ cần ướp muối rồi đem nướng. Như vậy có thể bảo quản được lâu, mùi vị cũng ngon hơn. Khi ăn không cần thêm muối, có thể hấp, hầm hoặc xào.”
Mắt Tulason hơi sáng lên: “Tesir, anh dạy tôi với được không.”
Tesir: “Đi rửa tay và đến giúp đi.”
Tulason lập tức đi rửa tay.
Thịt khô rắc rối hơn và mất nhiều thời gian hơn xúc xích. Nhưng mùa tuyết ở Yahan kéo dài chín tháng, có rắc rối chút cũng không sao. Thịt muối của người Dimata không có vị như giăm bông, mà nếu có vị như giăm bông thì Mục Trọng Hạ vẫn sẽ thích. Trong của hồi môn của cậu có muối, ba rương mà Công tước Frieden đưa cũng có muối, hơn nữa Tesir cũng sẽ được phân, cho nên nhà bọn họ cũng không thiếu muối, nếu không Mục Trọng Hạ đã chẳng không làm thịt khô xa hoa như vậy. Nhưng cậu cũng lên kế hoạch tìm cách đổi thêm muối từ các thương nhân Eden trong mùa ấm năm sau. Cậu không biết ở Yahan có nơi nào sản xuất muối không, nếu không có thì cậu chỉ có thể tìm mọi cách để có được nhiều muối hơn với giá thấp nhất.
Mục Trọng Hạ không chỉ làm thịt khô mà còn làm tất cả gà lôi và vịt rừng mà Tesir có thành thịt khô luôn. Dù sao Tesir cũng sẽ đi săn, sau này vẫn sẽ được phân, nên những thứ đó có thể cất vào rương lạnh thuật pháp. Khi mùa tuyết đến, thực phẩm có thể được bảo quản dễ dàng, có thể tạm thời tắt tác dụng làm lạnh của rương lạnh và dùng để đựng những thứ khác.
Có thêm thanh niên khoẻ mạnh Tulason hỗ trợ, Mục Trọng Hạ đã ướp một lọ gốm đựng thịt, còn sử dụng lọ gốm lớn nhất trong tay Tesir. Tulason nghĩ làm thịt khô rất dễ nên đã nhờ Tesir dạy cho mình mà chẳng suy nghĩ. Kết quả là sau khi tham gia toàn bộ quá trình sản xuất từ đầu đến cuối, hắn đã không nhắc đến chuyện đó nữa. Vấn đề không phải là có nhiều muối hay không mà là quá nhiều gia vị, đường và thậm chí cả rượu! Hắn cũng có rất nhiều đồ dự trữ cho mùa đông, nhưng chắc chắn không xa xỉ bằng gia đình Tesir.
Mục Trọng Hạ cũng nhìn thấy vẻ khó xử của Tulason, liền nói: “Tulason, sau khi thịt khô nhà tôi xong, tôi sẽ cho anh một ít để thử. Anh có thể lấy một ít gia vị về làm xúc xích. Abiwo biết làm chúng. Cái đó dễ thôi. Chờ Gu’an dùng xong máy làm xúc xích thì anh có thể mượn về.”
Tulason: “Không cần đâu.”
Tesir: “Nhà chúng tôi không dùng máy làm xúc xích nữa, hoặc cậu có thể dùng đá thuật pháp để đổi.” Không để Tulason từ chối, Tesir đã lấy một số gia vị làm xúc xích đưa cho Tulason và nói: “Chi tiết cụ thể cứ hỏi Abiwo. Một gói này có thể làm được bốn chậu thịt băm.”
Sau khi nghe nói cái gói cỡ lòng bàn tay này có thể làm được bốn chậu thịt băm, Tulason không từ chối nữa. Hắn mỉm cười và nói: “Cảm ơn nhé.”
Tesir: “Coi như cảm ơn cậu đã giúp tối nay.”
Tesir nói vậy, Tulason không còn xấu hổ nữa. Hắn nhận gia vị và rời đi. Tesir nói với Abiwo: “Con đi theo hướng dẫn chút.”
Abiwo rời đi.
Thịt hộp cho Muzai đã rã đông, ngày mai Tesir sẽ đi săn. Nhân lúc hắn ở nhà, Mục Trọng Hạ không muốn trì hoãn việc đến ngày mai. Ngày mai cậu còn phải làm nạng cho Terra. Mục Trọng Hạ bảo Tesir lấy cái nồi lớn nhất trong nhà ra và chuyển cái bàn ra ngoài. Tesir cắt thịt, Mục Trọng Hạ đóng chai cùng với Abiwo và Amunda từ chỗ Gu’an về. Mỗi chai tinh thạch không chỉ chứa những miếng thịt mà còn có ba loại gia vị mà Muzai có thể dùng. Vì được làm cho Muzai nên không có muối hay gia vị nặng.
Tất nhiên, mấy người họ lại khiến những người xung quanh chú ý. Có vài người đánh bạo hỏi Tesir đang làm gì. Tesir nói đang làm đồ hộp cho Muzai. Các tộc nhân lại một lần nữa cảm khái, najia của Tesir quả thực là quá giàu. Nhìn là biết những chiếc chai tinh thạch đó không phải của Tesir. Thấy chưa, ma thú đồng hành của người ta còn được ăn đồ hộp kia kìa. Nhưng cũng có một số người nhận thức được vấn đề sâu sắc hơn, liền đi tới hỏi: “Tesir, chai tinh thạch có thể dùng làm đồ hộp sao?”
Tesir: “Anh có thể xem.”
Đối phương đứng sang một bên. Mục Trọng Hạ nói xen vào: “Nếu anh làm để ăn thì nên thêm muối và trộn đều thịt trước khi đóng chai.”
Người kia gật đầu.
Ngày càng có nhiều người đến xem Tesir và najia của hắn dùng chai làm đồ hộp. Có người hỏi: “Tesir, có nhất định phải dùng chai tinh thạch không?”
Tesir: “Cần loại có thể đậy kín. Đồ hộp tự làm không dễ bảo quản.”
Tesir vừa nói lời này, mọi người đều không có hứng thú xem nữa. Họ muốn thịt có thể bảo quản được lâu. Điều mà người Yahan mong muốn cho mùa đông là bảo quản thực phẩm lâu dài, tiếp theo mới là hương vị và kết cấu. Lại còn phải sử dụng chai kín thì quá rắc rối. Mục Trọng Hạ cũng không nói mình có thể làm được chai tinh thạch. Bộ lạc nhiều người như thế thì cậu làm tới bao giờ cho xong. Điều quan trọng nhất là thịt hộp tự làm rất khó bảo quản và không thể tiệt trùng hoàn toàn. Vốn đây chỉ là đồ ăn vặt cho Muzai, 22 chai này tối đa đủ cho nó ăn trong hai tháng.
Trời đã muộn, Mục Trọng Hạ bảo Abiwo và Amunda đi ngủ. Muzai nhất định phải xem đám đồ hộp của mình rồi mới chịu rời đi. Phải chưng 22 chai và trong lúc đó phải vặn chặt nắp. Sau đó để nguội và để hai ngày mới ăn được. Đồ hộp đã làm xong, dù chưa ăn được nhưng Muzai vẫn rất hài lòng. Nó ngủ trong lều của Abiwo. Cuối cùng Tesir cũng có thể nghỉ ngơi sau một ngày bận rộn.
Tesir cũng biết đêm qua có hơi quá đáng. Hắn đi tắm, và không “bắt nạt” najia của mình nữa, chỉ ôm najia ngủ một giấc thật ngon. Hôm sau, khi Mục Trọng Hạ tỉnh dậy thì Tesir đã đưa Muzai đi rồi.
Abiwo và Amunda vẫn ở trước cửa lều của cậu như thường lệ, vừa thuộc da vừa chờ cậu dậy. Sáng nay, Mục Trọng Hạ dậy sớm vì tối qua không bị quấy. Sau khi ăn sáng cùng Abiwo và Amunda, cậu nói: “Lát nữa các con có thể qua giúp y mạc làm xúc xích. Trưa quay lại ăn trưa nhé. Hôm nay ta sẽ làm nạng cho Terra, làm một mình là được.”
Abiwo gật đầu. Hai đứa trẻ rửa bát, thấy chỗ Mục a phụ thực sự không có gì cần giúp đỡ nên đi đến lều của đạt mỗ.
Mục Trọng Hạ lục lọi đống vật phẩm thuật pháp bị hỏng ngoài cửa và lấy tám món hoàn toàn không thể sửa được vào trong lều. Tesir đã chuẩn bị hết xương thú cậu cần rồi. Mục Trọng Hạ lấy dụng cụ thuật pháp trong rương ra và bắt đầu làm việc. Ở Eden, những người không có chân tay cũng sẽ đeo chân tay giả, nhưng chúng rất khác với chân tay giả ở thế giới của cậu, và cũng rất cồng kềnh. Vật phẩm thuật pháp của Eden rất mạnh, nhưng ở một số khía cạnh lại rất lạc hậu và thô sơ, thực khiến Mục Trọng Hạ bối rối. Xương động vật do Yahan sản xuất rất cứng, cứng hơn cả gỗ, chỉ cần bôi một lớp dầu động vật độc đáo của Yahan là độ cứng của xương còn có thể tăng lên và không dễ bị ăn mòn, vì dù sao xương cũng là chất hữu cơ. Đây là lý do tại sao lều của người Dimata đều được xây dựng bằng xương động vật thay vì gỗ.
Nạng làm rất nhanh, và chẳng hề có phiền toái gì như máy làm xúc xích. Nguyên liệu chính là xương động vật, và các phần khớp nối được làm bằng vật liệu thuật pháp được cắt ra từ các vật phẩm thuật pháp bị hỏng đi. Làm xong chiếc nạng, Mục Trọng Hạ cất dụng cụ và để những vật liệu còn lại sang một bên, chuẩn bị nấu nướng.
Trong lều của mình, Terra có hơi thất thần. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, ngày mai Tesir có thể đưa cho anh chiếc nạng mà hắn nói như đã hẹn không? Chiếc nạng có thực sự khiến anh đứng dậy mà không cần sự giúp đỡ của người khác không? Trái tim vốn đã trì trệ từ lâu của Terra đã sống lại nhờ lời hứa của Tesir. Cho dù không còn có thể đi săn hay chiến đấu, chỉ cần có thể đứng lên thì vẫn tốt hơn một kẻ vô dụng. Anh đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng với Nijiang. Bây giờ, anh chỉ muốn tự mình nuôi dạy Yehe và không liên luỵ a mỗ nữa.
Hôm nay, Terra cứ hoảng hốt, mà Zhela còn hoảng hốt hơn anh. Có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào lều Tesir, nhớ Tesir đã nói là ba ngày nữa sẽ mang nạng cho Terra.
Bữa trưa, Mục Trọng Hạ và hai đứa trẻ dùng bữa đơn giản. Hai đứa rất thích mì nên cậu làm mì, thêm nước dùng và miếng thịt hầm lớn rồi nướng hai chiếc xúc xích chưa khô hẳn. Abiwo và Amunda chỉ vài miếng đã ăn hết xúc xích. Trên khuôn mặt của cả hai đứa trẻ đều thể hiện rõ rằng chúng rất thích món này. Thịt mỡ ở nhà cũng được Mục Trọng Hạ chiên thành dầu rồi phân loại tùy theo từng loại động vật rồi cho vào lọ có dán nhãn. Có thể dùng để ăn mì, nấu canh, xào, làm bánh nướng, v.v…
Xúc xích bên phía Gu’an vẫn chưa làm xong nên Abiwo và Amunda ăn xong, rửa bát đĩa rồi lại ra ngoài. Mục Trọng Hạ mang hết đống vật phẩm thuật pháp chất đống bên ngoài vào trong lều. Những gì còn sửa được thì để sang một bên, những gì không thể sửa được đặt ở bên kia. Mục Trọng Hạ lấy giấy bút trong rương ra rồi vẽ hình. Sau khi vẽ các vật phẩm thuật pháp khác nhau trên ba mảnh giấy, Mục Trọng Hạ lấy dụng cụ ra và bắt đầu làm việc.
Khi trời tối, những người ra ngoài đã quay lại. Mục Trọng Hạ vén rèm lên, đợi Tesir và Muzai về như mọi ngày. Đợi một lúc, cậu thấy người đàn ông cao lớn khỏe mạnh đang sải bước về phía lều. Muzai vui vẻ gầm lên và chạy tới trước. Mục Trọng Hạ xoa xoa cái đầu to của nó, sau khi Tesir tới gần, cậu mỉm cười nói: “Anh về rồi, rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Ném con mồi xuống đất, Tesir cầm hai con gà rừng còn sống, hỏi: “Gà rừng để đâu?”
“Cứ để ngoài trước đi. Ăn tối xong em sẽ làm một cái máng nuôi gà.”
Tesir ném hai con gà rừng đang bị trói chân sang một bên rồi ôm najia vào lều. Không lâu sau khi Tesir về, Abiwo và Amunda cũng quay lại. Mục Trọng Hạ bảo bọn họ rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Sau khi Tesir ngồi xuống, hắn nhìn thấy đôi nạng đặt ở góc lều, liền hỏi thẳng: “Là cái đó hả? Em làm xong rồi à?”
Mục Trọng Hạ: “Xong rồi, chờ anh về mang qua đó thôi.”
Tesir không nói nữa, nhấp vài ngụm canh nóng hổi được najia đưa cho. Bữa tối là mì thịt và khoai lang, còn có một đĩa lớn bánh bao thịt, chân cừu nướng và súp đậu xương. Ước chừng thời gian Tesir về, Mục Trọng Hạ đã trụng mì và đổ một ít nước lên trên.
Muzai đã ăn lúc đi săn giờ vẫn đang gặm thịt nướng trong chiếc chậu chuyên dụng của mình, trông vẫn háo hức như thể cả ngày chưa ăn gì. Ba cha con cũng ăn từng miếng lớn, nước sốt cay khiến họ đổ mồ hôi nhưng chỉ thấy sảng khoái. Sức ăn của Mục Trọng Hạ cũng ngang với Amunda. Amunda ăn xong trước tiên, còn cậu thứ hai. Tesir và Abiwo ăn nốt bánh bao thịt. Còn thừa ít thịt, Mục Trọng Hạ cho vào trong một cái bát tinh thạch, đậy nắp lại rồi đặt sang một bên. Tesir, Abiwo và Amunda đang dọn dẹp, nhưng Mục Trọng Hạ lại lấy bột mì ra và bắt đầu nhào bột, Tesir hỏi cậu: “Em làm cho ai vậy?”
Mục Trọng Hạ vừa trộn mì vừa nói: “Hôm nay em đã làm bốn hộp đồ ăn thuật pháp, hai hộp cho anh và hai hộp cho Abiwo. Em sẽ cắt một ít mì rồi cho vào rương lạnh. Sáng mai trước khi đi thì anh hâm mì cùng thịt còn lại tối nay lên rồi mang theo nhé. Khi ăn thì anh rải mì vào hộp rồi đổ một ít nước cho đều rồi đóng nắp hộp thức ăn lại và ấn độ 3 là có thể ăn. Anh có thể dùng hộp thức ăn khác để đun nóng một ít sữa thú mang mộc để uống, hoặc nấu một ít nước dùng, tự nướng thêm ít thịt nữa là đủ.”
Tesir đi đến phía sau najia, ôm eo cậu: “Làm nhiều mì chút nhé, ta thích ăn.”
“Ừ.”
Abiwo mím môi, cố nén khóe môi đang nhếch lên rồi kéo Amunda ra ngoài rửa bát.
Cắt mì và thịt cho vào rương lạnh để ngày mai Tesir mang đi. Mục Trọng Hạ đưa hai hộp thức ăn thuật pháp của Tesir cho hắn và đưa hai hộp còn lại cho Abiwo vừa rửa bát trở về. Sau khi lắng nghe kỹ lời giải thích của Mục a phụ về cách sử dụng, Abiwo dẫn em trai mình và Muzai đi về. Giờ Amunda chưa phải ra ngoài đi săn nên Mục Trọng Hạ cũng không làm cho cậu bé. Abiwo và Amunda mỗi người cũng có một chiếc ly thuật pháp có nắp, khi thời tiết trở lạnh, chiếc ly này có thể giúp họ uống nước nóng bất cứ lúc nào. Mục Trọng Hạ cũng làm một chiếc ly thuật pháp cho Tesir, còn cả Gu’an và mỗ mụ, ly không lớn và dễ mang theo.
Bọn trẻ đã rời đi, Mục Trọng Hạ liền đưa đôi nạng mình làm cho Tesir. Sau khi chỉ cho hắn cách sử dụng, cậu nói: “Em đã xem những vật phẩm thuật pháp do Tulason mạng đến. Một số thứ vẫn có thể sửa. Mấy thứ không sửa được nữa cũng đủ để làm chân giả cho Terra. Có chân giả và nạng, sau này anh ta sẽ di chuyển và làm việc được bình thường. Vậy em có nên làm cho anh ta luôn bây giờ không? Sau khi em sửa chữa những vật phẩm thuật pháp có thể sửa được kia thì nó sẽ là của chúng ta, hay chúng ta phải trả lại hoặc bán lại?”
Tesir im lặng, Mục Trọng Hạ biết hắn đang suy nghĩ. Một lúc lâu sau, Tesir mới nói: “Em muốn sửa gì cũng được. Một khi sửa xong thì nó thuộc về em. Chờ khi Terra có đủ khả năng chi trả thì em hãy làm chân giả cho anh ta.”
Mục Trọng Hạ: “Tesir, anh định nói với thủ lĩnh là em hiểu về cơ khí à?”
Tesir nói thẳng: “Ta không muốn có quá nhiều người biết em là thợ cơ khí.”
Mục Trọng Hạ gật đầu, cậu đã sớm nhận ra rồi.
“Nhưng ta cũng biết, ta không thể ngăn cản em.”
Mục Trọng Hạ vẫn gật đầu.
Tesir bước tới ôm lấy cậu: “Ta không muốn có quá nhiều người biết em tài giỏi đến mức nào.”
Mục Trọng Hạ sửng sốt một lát rồi ôm lấy Tesir. Thực ra người đàn ông này không hề tiếc lời âu yếm với cậu. Vì bị đối phương ôm trong ngực nên Mục Trọng Hạ chỉ ậm ờ nói: “Lần này em mang vũ khí thuật pháp ra, thái độ của mọi người đối với em đã thay đổi rất nhiều. Em nghĩ nếu họ biết em còn hiểu về cơ khí thì, ờm, chắc chẳng dám nói chuyện với em ấy chứ. Nhưng thời tiết càng ngày càng lạnh, mỗ mụ bên kia cần một chiếc máy sưởi.”
“…Ta sẽ bảo vệ em.”
Mục Trọng Hạ rời ra: “Anh đi đưa nạng đi, em làm lồng gà.”
“Để lát về, ta sẽ làm.”
“Em có dụng cụ mà, rất nhanh thôi.”
Tesir không tranh với cậu nữa, xách nạng ra khỏi lều.
Mục Trọng Hạ đã đào ra một số xương động vật không tốt từ kho ban đầu của Tesir để làm lồng gà. Cậu định nuôi hai con gà rừng trong lều trồng cây, nhưng không thể thả rông, nếu không những thứ trồng trong máng trồng cây sẽ bị ảnh hưởng.
Tesir mang hai vật lạ tới lều của Terra, tin tức lập tức lan truyền. Tulason và những người khác đều gác lại công việc hoặc việc nhà và chạy đến lều của Terra, Mushka cũng đưa Zhela đến đó. Mọi người đều háo hức muốn biết “nạng” là gì.
Khi nhìn thấy Tesir, Terra không giấu được sự phấn khích, thậm chí còn có hơi lo lắng. Tesir kẹp chiếc nạng dưới nách và bước vài bước bằng một chân trước mặt Terra. Người xem trong và ngoài lều đều thốt lên: “Dùng cái này, thực sự có thể đi bằng một chân kìa!” Hơi thở của Terra nặng nề, sau khi Tesir bước thêm vài bước, Terra nói: “Tôi sẽ thử.”
Tesir bước đến chỗ Terra và ngồi xổm xuống, dựng nạng lên và hướng dẫn Terra đứng dậy bằng cách giữ vào ống giữa của nạng, sau đó đặt nạng dưới nách cho anh. Sau khi điều chỉnh độ cao phù hợp với Terra thì hắn đứng dậy và bước sang một bên. Với vẻ mặt căng thẳng, Terra đứng yên bằng một chân và chống nạng về phía trước một bước nhỏ dưới cái nhìn chăm chú của nhiều cặp mắt.
Nước mắt Zhela chảy xuống. Terra đang đi bằng một chân. Chỉ một bước nhỏ này cũng đã khiến nhiều phụ nữ có mặt rơi nước mắt. Tulason đột nhiên hô lên: “Terra!”
“Terra!”
“Terra!”
Các tộc nhân liên tục hô lên. Terra nghiến răng bước từng bước một, dựa vào nạng chứ không có người đỡ, anh đã bước đi mười bước. Càng lúc càng có nhiều tộc nhân tụ tập bên ngoài lều của Terra. Mắt Terra đã đỏ hoe, Zhela ôm Yehe và khóc. Đối với Terra đã mất một chân và chỉ có thể di chuyển trên mặt đất, ngày hôm nay, dường như anh đã được tái sinh.