- Trang chủ
- Mùa Hè Của Dimata - Neleta
- Chương 192
Chương 192
Truyện: Mùa Hè Của Dimata - Neleta
Tác giả: Neleta
- Chương 1: QUYỂN 1: XUẤT HIỆN
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: QUYỂN 2: CHUYẾN ĐI TỚI ĐẠI LỤC VENICE
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95: QUYỂN 3: TRỞ LẠI YAHAN
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138: QUYỂN 4: CƠ CHẾ THUẬT PHÁP
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265: QUYỂN 5: MÙA HÈ CỦA DIMATA
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332: Hoàn
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Chương 192: Trong lòng thật hụt hẫng
Tesir không còn cách nào khác, đành phải tạm thời cho phép najia của mình ở lại, đồng thời chỉ có thể xoa mạnh mũi mình, rồi ra lệnh cho Tulasen đích thân dẫn người đưa phu nhân Hách Nhiếp đi tìm Amu Yin. Cứ đưa người qua trước, hành lý muộn đôi ba ngày cũng không sao. Hơn nữa, cuộc chiến tiếp theo có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, Tulasen không thể rời đi quá lâu.
Mục Trọng Hạ ra tiền tuyến không phải để gây rối cho Tesir. Cậu nghiêm khắc từ chối lệnh cử người đến bảo vệ mình của hắn, chỉ cần có thị vệ của thủ lĩnh hộ tống mình là đủ. Cậu sẽ không tiến sâu ra tiền tuyến hay đùa giỡn với an toàn của bản thân, mà sẽ quan sát những gì phải quan sát ở những khu vực an toàn nhất. Trên chiến trường, mỗi chiến binh đều là sức chiến đấu quý giá. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tesir không cử dũng sĩ đến bảo vệ Mục Trọng Hạ nữa, mà chọn 100 chiến binh vị thành niên và yêu cầu họ bảo vệ Mục Trọng Hạ cho đến khi Mục Trọng Hạ rời đi. Mục Trọng Hạ không phản đối điều này, nếu không Tesir sẽ lo lắng.
Tulasen cử người đích thân hộ tống phu nhân Hách Nhiếp đến trại tiền tuyến nơi Amu Yin đóng quân rồi trở lại ngay đêm đó. Còn bên kia, Amu Yin vừa trở về trại sau trận chiến, thậm chí còn chưa kịp uống nước hay ăn đồ khô thì đã sợ hãi gần như mất trí trước “bất ngờ” “từ trên trời rơi xuống”.
Ông nhìn người phụ nữ xuống ngựa trước mặt mình, nàng tháo kính râm, kéo khăn quàng cổ xuống và mỉm cười quyến rũ. Phản ứng đầu tiên của Amu Yin là nghiêm mặt tiến lên một bước, bế người phụ nữ liều lĩnh kia lên và đi về phía lều của mình. Tulasen sờ mũi, cũng biết Lang Đầu Amu Yin không có ý định nói chuyện với mình. Anh ta nói vài câu với thị vệ của Lang Đầu Amu Yin rồi lên ngựa rời đi.
Sau khi bế Thiên Đoá vào trong lều và đặt xuống, Amu Yin gầm lên: “Sao em lại ở đây! Ai cho em đến!”
Thiên Đoá trừng đôi mắt xinh đẹp: “Anh đang hung dữ với tôi sao?”
Amu Yin hít một hơi thật sâu, lau mặt thật mạnh rồi nghiến răng: “Anh sẽ phái người đưa em về! Đây không phải nơi em có thể đến!”
Thiên Đoá hừ lạnh: “Nghĩ kỹ đi, nếu như giờ đưa tôi về, tôi có thể cho những người khác vào lều của mình đấy!”
Amu Yin tức điên người, bế Thiên Đoá lên và ném nàng lên tấm chăn da thú.
Sau khi Tulasen trở về trại, anh ta phát hiện ra là Tesir vẫn đồng ý để Mục đại sư ở lại. Tulasen không ngạc nhiên trước kết quả này. Bây giờ Mục đại sư đã ở đây, thì cậu nhất định sẽ không để Tesir đưa mình về nữa. Nhưng Tulasen cũng vô cùng đau đầu trước hành vi táo bạo của Mục đại sư.
Tulasen và Khanbana ở chung một lều. Khi Tulasen quay trở lại lều, đúng lúc Khanbana cũng ở đó. Thấy anh ta đã trở lại, liền hỏi: “Anh đã đưa phu nhân Hách Nhiếp tới chỗ Lang Đầu Amu Yin à?”
Tulasen mệt mỏi cởi áo khoác ngoài, húp hết canh thịt mà Khanbana đưa cho mình rồi mới lau miệng rồi trả lời: “Lang Đầu Amu Yin vừa từ chiến trường trở về. Ông ấy rất tức giận khi thấy phu nhân Hách Nhiếp.”
Khanbana cầm bát rỗng của Tulasen, múc cho anh ta một bát canh nóng khác từ chiếc nồi thuật pháp, mỉm cười: “Lang Đầu Amu Yin cũng chỉ có thể tức giận suông vậy thôi, giống như Tesir vậy.”
Tulasen nhún vai, không, không phải chỉ có thể tức giận suông, mà còn nhất định không thể đưa người về ấy chứ.
Nhưng họ không phải là hai người duy nhất trong trại của Tesir lúc này. Abiwo, Thái Vân Châu, Tongxu, Uhagen và Mục Hi đều ở đó. Mục Trọng Hạ sẽ không ở lại đây lâu, và Tesir có thể sẽ sớm ra chiến trường, nên cậu đương nhiên phải nắm bắt thời gian để làm món gì đó ngon cho Tesir. Các chiến binh ra trận đều chỉ ăn đồ khô đơn giản nhất, tối đa là dùng nồi thuật pháp để nấu một ít canh thịt thôi. Mục Trọng Hạ không mang theo nhiều hành lý, nhưng vẫn mang theo những chiếc nồi và lò nướng cơ bản.
Dọc đường đi, thấy mọi người đều ăn đồ khô, Mục Trọng Hạ nướng bánh mì, nấu canh rau khô thịt khô, nướng thịt, làm bánh trứng hành lá. Tuy đơn giản nhưng nhiều người vẫn ăn tới mức không ngẩng đầu lên được. Moxi và Muzai cũng có đồ ăn riêng của mình, Mục Trọng Hạ cũng đặc biệt kiểm tra vết thương ở chân sau của Moxi rồi nẹp lại cho nó.
Khi mọi người đã ăn no, Mục Trọng Hạ bảo mọi người đi nghỉ ngơi. Cậu tới nên Abiwo liền chuyển đến lều của mấy người bạn mình, giờ chỉ còn lại cậu và Tesir. Mục Trọng Hạ thận trọng nói: “Tesir, hai ngày này hẳn là chiến trường tiền tuyến tương đối an toàn. Em muốn đi xem một chút.”
Tesir lập tức cau mày.
Mục Trọng Hạ cũng lập tức nói: “Anh cưỡi ngựa đưa em đi, đi một vòng rồi nhanh chóng quay lại.”
Tesir: “Không!”
Mục Trọng Hạ: “Vậy cưỡi cự ma tượng đi, em xem xét đại khái tình hình tiền tuyến thôi, em hứa!”
Tesir dường như thở dài, cuối cùng nói: “Sáng mai đi sớm.”
Mục Trọng Hạ chủ động ôm Tesir: “Em biết tiền tuyến rất nguy hiểm, em không tuỳ hứng đâu, chỉ là muốn tận mắt nhìn địa hình tiền tuyến.”
Tesir một tay ôm cậu: “Em cũng mệt rồi, đi ngủ sớm đi.”
Mục Trọng Hạ đương nhiên không phản đối.
Hai người tắm rửa xong liền nằm xuống nghỉ ngơi. Tesir không có ý định l*m t*nh, Mục Trọng Hạ cũng không có ý định quấn lấy hắn. Tesir cần chuẩn bị tinh thần cho trận chiến tiếp theo, Mục Trọng Hạ biết rất rõ điều này.
Hai người ôm nhau cả đêm, trước bình minh ngày hôm sau, Mục Trọng Hạ bị Tesir đánh thức. Hai người không lãng phí thời gian, nhanh chóng rửa mặt ăn sáng. Tesir bọc kín cho Mục Trọng Hạ rồi đưa cậu ra khỏi lều. Bên ngoài trại, 500 chiến binh đã tập hợp. Mục Trọng Hạ nhìn thấy những người này thì cảm thấy rất áy náy, tuy cậu không muốn tuỳ hứng, nhưng cuối cùng vẫn là tuỳ hứng rồi.
Nhưng không ai tỏ vẻ không hài lòng với điều này cả. Tesir bế Mục Trọng Hạ lên ngựa chiến. Không ai trong số 500 chiến binh mang theo ma thú đồng hành của mình. Họ đều là những dũng sĩ tinh nhuệ nhất của Hùng Ưng Vệ. Tesir vung roi ngựa của mình, theo sau là 500 chiến binh mặc giáp. Khi trời sáng hẳn, Mục Trọng Hạ đang quấn chăn da thú thì nghe thấy giọng nói của Tesir: “Chúng ta đến rồi.”
Mục Trọng Hạ lập tức kéo chăn da thú ra. Tuyết trắng trên chiến trường làm cay mắt cậu, cậu vội vàng lấy kính râm trong túi ra đeo vào. Toàn bộ chiến trường đều bị tuyết bao phủ, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh mà tuyết cũng không át nổi kia. Chiến mã không hề dừng lại, Tesir dẫn Mục Trọng Hạ phi nước đại trên chiến trường. Mục Trọng Hạ nhìn chăm chú, không bỏ sót đoạn nào trên đường đi.
Đây là chiến trường của bộ lạc Zhailamu. Mặc dù khắp nơi đều có tuyết, nhưng Mục Trọng Hạ vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí buốt giá chưa hề tan biến sau trận chiến. Mục Trọng Hạ giật mình khi âm thanh của dã thú vang lên. Tesir nhìn về hướng bình nguyên Phong Bạo, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là thú hoang đi lẻ, đừng sợ.”
Thị lực của Mục Trọng Hạ không tốt bằng Tesir, cậu hỏi: “Bình nguyên Phong Bạo ở hướng nào?”
Tesir: “Đến mùa ấm, anh sẽ đưa em đi xem lại.”
Vào lúc này, biên giới của bình nguyên Phong Bạo là nơi nguy hiểm nhất. Ngay cả Tesir cũng sẽ không đến gần biên giới của bình nguyên khi thú hoang xuất hiện trong mùa tuyết rơi, chưa kể hắn còn đang dẫn theo Mục Trọng Hạ. Lần này Mục Trọng Hạ không nài ép gì nữa. Những dã thú lẻ tẻ xuất hiện không đến gần cậu và bị các chiến binh giết ngay tại chỗ. Nhưng lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy dã thú còn sống vẫn khiến Mục Trọng Hạ hoảng sợ. Ma thú trong bộ lạc đều có linh tính, rất ngoan, nhưng trong mắt thú hoang lại chỉ có ánh sáng hung ác của thú tính và tàn ác. Bị đám thú hoang nhìn chằm chằm từ xa chỉ trong vài giây, Mục Trọng Hạ sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Nói là thú hoang đi lẻ, nhưng vẫn có tận hàng trăm con. Các chiến binh mà Tesir dẫn đến chỉ lột da và lấy đá trần chứ không hề có ý định lấy xương. Loại thời điểm này tuyệt đối không phải là thời điểm tốt để ở lại chiến trường tiền tuyến. Sau buổi trưa, Tesir đưa Mục Trọng Hạ trở lại trại. Mục Trọng Hạ cảm thấy hơi lạnh, nhưng cũng không bằng nỗi kinh hoàng trong lòng do dã thú gây ra. Cảnh tượng đám dã thú không biết mệt mỏi, không sợ chết, chỉ biết cắn xé, nước miếng nhớp nháp hôi hám lao về phía họ thực sự khiến cậu sợ hãi.
Tesir bế Mục Trọng Hạ vào lều. Sau khi đặt cậu xuống, hắn rửa tay trước, sau đó đun một nồi nước nóng, đưa cho Mục Trọng Hạ một ít bánh mì còn sót lại từ tối qua để xoa dịu dạ dày. Sau khi Mục Trọng Hạ im lặng và ngơ ngác uống nước và ăn hai miếng bánh mì, Tesir dịu dàng ôm Mục Trọng Hạ, lại nói lại: “Anh sẽ cử người đưa em về.”
Mục Trọng Hạ ôm eo Tesir, lắc lắc đầu. Cậu cảm thấy thật hụt hẫng và tự trách. Đến Yahan đã bốn năm, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc đến tiền tuyến xem thế nào. Cậu biết Tesir ra trận sẽ rất nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc tự mình trải nghiệm nỗi nguy hiểm như vậy. Hôm nay, mới chỉ vài trăm con thú hoang đi lẻ đã khiến cậu sợ tới mức nhũn người, vậy thì trận đại chiến thực sự sẽ có bao nhiêu thú hoang đây? Trong đó, thủ lĩnh của đám thú hoang như voi rừng, sư tử hoang và hổ hoang còn chưa xuất hiện! Ngoài ra còn có những quái thú như mãng ngao ba sừng mà phu nhân Hách Nhiếp từng gặp… Cậu luôn cho rằng mình yêu Tesir sâu sắc, nhưng lại bỏ qua những điều quan trọng nhất xung quanh Tesir bấy lâu nay…
Tesir: “Khi đàn thú tấn công, trại sẽ không an toàn. Trọng Hạ, em không thể gặp bất cứ nguy hiểm gì được.”
Mục Trọng Hạ ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt xanh băng giá đầy lo lắng của Tesir và nói: “Vào ngày thứ hai của cuộc xâm lược tiếp theo của đám thú hoang, em sẽ rời đi.” Chỉ cần tận mắt nhìn thấy, cậu sẽ rời đi ngay lập tức và không bao giờ để Tesir phân tâm.
Tesir hôn lên môi Mục Trọng Hạ và đồng ý.
※
Dù Mục Trọng Hạ ở đây, nhưng Tesir cũng không thể luôn ở bên cậu. Sau khi đưa cậu đi dạo quanh tiền tuyến, Tesir lại bận rộn. Tongxu, Uhagen, Mục Hi và Thái Vân Châu đều im lặng ở yên trong lều, nghiên cứu những cuốn sổ ghi chép cơ khí hoặc sách mà họ mang theo. Nhưng lòng Mục Hi lại không thể bình tĩnh lại được. Cậu muốn đến tiền tuyến của bộ lạc Kelunda để tìm Duanwaqi, nhưng cậu không dám nói với Mục Trọng Hạ, vì cậu cảm thấy anh trai mình chắc chắn sẽ không đồng ý. Hơn nữa, cậu quá yếu, sợ đến bộ lạc Kelunda rồi vướng chân Duanwaqi. Nhưng cậu lại rất lo lắng cho Duanwaqi.
“Mục Hi, Mục Hi?”
Mục Hi hồi thần, ngơ ngác hỏi: “A? Sao vậy?”
Tongxu vẫy vẫy tay trước mặt cậu: “Cậu làm sao vậy? Tôi thấy cậu đã lâu mà không hề lật một trang sách trên tay, có thấy khó chịu không?”
Mục Hi hơi đỏ mặt, vội lắc đầu: “Không không không, tôi chỉ đang suy nghĩ một chuyện thôi.”
Tongxu hỏi: “Cậu lo thú triều sao? Tôi thấy bầu không khí trong doanh trại ngày càng căng thẳng. Lần thú triều tiếp theo khả năng là sẽ tới rất nhanh.”
Mục Hi chột dạ, đáp: “Ừ, đúng vậy, tôi hơi lo lắng, nghe nói khá là đáng sợ.”
Tongxu thở dài: “Zhuotan nói thú triều là một thứ đáng sợ mà toàn bộ người Venice chúng tôi đều không thể tưởng tượng được. Thầy nhất định muốn tới đây, đại khái là vì lý do này. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì không thể hiểu đủ được.”
Mục Hi tránh ánh mắt Tongxu, “Ừm”.
Tesir bận rộn, Mục Trọng Hạ cũng không nhàn rỗi. Đầu tiên là chăm sóc Moxi bị thương, chuẩn bị đồ ăn ngon cho hai cha con và hai con mèo lớn; thứ hai là trò chuyện với Đại công tước Aura và hai vị hoàng tử. Từ miệng họ, Mục Trọng Hạ đã đại khái hiểu được tình hình trên chiến trường. Trong ba ngày diễn ra cuộc chiến, Đại công tước Aura đã theo dõi trận chiến bằng kính viễn vọng từ phía sau tiền tuyến, đồng thời ông cũng thu được rất nhiều thông tin từ góc nhìn của một người ngoài cuộc. Đại công tước Aura không hề giấu diếm, việc gì cũng nói với Mục Trọng Hạ. Che giấu những việc này cũng chẳng để làm gì, cứ nói hết ra thì hơn.
Mục Trọng Hạ ghi lại chi tiết những gì mình nghe được từ Đại công tước Aura và hai vị hoàng tử, đồng thời viết ra bằng tiếng Trung tất cả những suy nghĩ thoáng qua trong đầu mình trong quá trình này. Việc sử dụng tiếng Trung cũng là để ngăn ý tưởng của cậu bị rò rỉ. Đây không phải phòng làm việc của cậu, độ bảo mật lại rất thấp. Cậu vẫn cảnh giác với những người như Đại công tước Aura. Cậu sẽ dùng máy nhắn tin để đổi lấy lợi ích với Eden, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi ý tưởng thiết kế của cậu đều sẽ tiết lộ cho Đại công tước Aura.
Mục Trọng Hạ không vẽ bất kỳ thứ gì cả. Tất cả những ý tưởng rời rạc đều được ghi lại bằng lời và sẽ được hoàn thiện sau khi cậu trở về bộ lạc. Mục Trọng Hạ đang đọc lại những gì mình đã ghi và có thể thêm ý tưởng mới bất cứ lúc nào, thì bên ngoài có người gọi lớn: “Anh.”
Mục Trọng Hạ ngẩng đầu: “Vào đi.”
Mục Hi đeo kính bảo hộ bước vào. Gió tuyết hôm nay đặc biệt dữ dội. Phủi sạch tuyết trên người, Mục Hi cởi kính và mũ ra, đi tới trước mặt anh trai mình, khoanh chân ngồi xuống.
Mục Trọng Hạ: “Sao thế?”
Nếu Mục Hi không có việc gì thì cậu ấy sẽ không đội tuyết tới đây.
Mục Hi l**m môi, căng thẳng nói: “Anh, em…” Mục Hi hít sâu hai hơi, nhìn chằm chằm vào ánh mắt áp lực của anh trai mình, đánh bạo nói: “Anh, em đã hỏi.”
Mục Trọng Hạ không đợi được cậu ấy nói tiếp, đành phải hỏi: “Em đã hỏi cái gì?”
Mục Hi: “… Em đã hỏi… từ đây cưỡi ngựa đến tiền tuyến của bộ lạc Kelunda… tối đa 2 ngày…”
Mục Trọng Hạ đặt cuốn sổ trong tay xuống, nhỏ giọng hỏi: “Em muốn tìm Duanwaqi phải không?”
Mục Hi cúi đầu, ngón tay siết chặt dây đeo của kính bảo hộ.
Mục Trọng Hạ thở dài, không hỏi Mục Hi xem liệu có phải cậu ấy thích bộ lạc Kelunda hay không, mà nói: “Hãy nhìn gió tuyết bên ngoài đi. Một dũng sĩ như Tesir còn có thể bất chấp gió tuyết trong hai ngày để lao tới tiền tuyến của bộ lạc Kelunda, nhưng em có thể không?”
Mục Hi vẫn im lặng.
Mục Trọng Hạ: “Đợt thú triều tiếp theo sẽ sớm đến thôi. Anh cũng đã nói với Tesir, một ngày sau khi thú triều đến, anh sẽ rời đi. Anh cũng sợ sẽ làm vướng chân Tesir. Nếu một mình em đi đến tiền tuyến của bộ lạc Kelunda, Duanwaqi chắc chắn sẽ bị phân tâm. Trước đó, anh ta đã từng bị trọng thương.”
Mục Hi kinh hãi ngẩng đầu lên.
Mục Trọng Hạ: “Về cùng anh đi, chúng ta cùng nhau thiết kế vũ khí cùng áo giáp an toàn hơn, thích hợp hơn với họ, đồng thời giảm thiểu thương vong của binh lính ở tiền tuyến nhiều nhất có thể. Đó là điều chúng ta nên làm nhất. Đây cũng là ý định ban đầu của anh khi nhất quyết đến tiền tuyến xem xét.”
Mục Hi cảm thấy vô cùng áy náy: “Là do em không hiểu chuyện.”
Mục Trọng Hạ: “Không phải em không hiểu chuyện, em chỉ lo cho Duanwaqi, giống như anh lo cho Tesir cùng Abiwo.”
Mục Hi đỏ bừng mặt, nhưng ánh mắt lại không hề né tránh.
Mục Trọng Hạ: “Khi mọi người có thể quay về, anh sẽ nhờ Tesir cử người đến bộ lạc Kelunda hỏi. Nếu Duanwaqi không sao thì sẽ bảo anh ta tới gặp em.”
Mặt Mục Hi càng đỏ hơn, vội vàng xua tay: “Không, không cần đâu.”
Mục Trọng Hạ: “Em phải học tập cùng những thợ cơ khí khác trong bộ lạc, nếu tạm thời không thể đến bộ lạc Kelunda thì chỉ có thể để anh ta tới.”
Thấy anh trai đã nhìn thấu, Mục Hi xấu hổ về mất. Mục Trọng Hạ thở dài một hơi, cũng không cần hỏi thêm nữa. Nghĩ đến thái độ của Duanwaqi đối với Mục Hi, Mục Trọng Hạ chỉ có thể thở dài một hơi. Bản thân cậu đã thích đàn ông thì không thể ngăn cản cảm xúc của Mục Hi được. Nhưng Duanwaqi cũng là một dũng sĩ Dimata nên cậu không cần phải lo lắng về việc tình cảm của Duanwaqi dành cho Mục Hi là không trong sáng. Đối với người có tính cách như Mục Hi, tìm một người đàn ông mạnh mẽ như Duanwaqi có lẽ là phù hợp. Lắc đầu, Mục Trọng Hạ lại trở lại làm việc, những chuyện không liên quan này, chờ khi nào rảnh rồi lại nghĩ cũng được.
Mục Hi đỏ mặt chạy ra khỏi lều của anh trai, may mà cậu có khăn quàng cổ và kính bảo hộ nên người khác không nhìn thấy vẻ xấu hổ của cậu. Bất chấp gió tuyết để bước nhanh về lều, Mục Hi nhanh chóng bình tĩnh lại dưới sự k*ch th*ch của cái lạnh. Tiếng tù và cự ma tượng đột nhiên vang lên, Mục Hi cũng đột ngột dừng lại, nhìn về phía đó.