Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Chỉ là trong phủ Triệu, không còn bóng dáng của Lâm Xuân.
Song thứ bị chôn chặt nơi đáy lòng, chưa từng nói thành lời, lại ngày một ăn sâu vào tâm khảm.
Những ký ức xưa cũ càng lúc càng hiện rõ trong đầu.
Lâm Xuân vốn là một cô nương trầm lặng, luôn cúi đầu làm việc, cẩn thận hầu hạ nơi thư phòng.
Khi người khác đều tìm cách trốn việc, chỉ có nàng lặng lẽ giữ đúng bổn phận, lưng chẳng một lần cong xuống.
Năm ấy, chàng vốn không mấy hứng thú chuyện nam nữ.
Thế nhưng mẫu thân đã hạ dược, lại còn sai người đưa một nữ tử vào phòng.
Phản ứng khi đó khiến chàng vô cùng hổ thẹn.
Chàng giận dữ đuổi người ra ngoài, vừa quay lại đã trông thấy ánh mắt mờ mịt của nàng.
Cổ nàng trắng ngần mong manh, trên người phảng phất hương xà phòng nhè nhẹ, khiến chàng gần như phát điên.
Thế là, một đêm trầm luân.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn Lâm Xuân mình đầy vết xanh tím vì bị dày vò, chàng vừa giận vừa ngầm sinh vui…
Giận, là vì dược vật khiến nàng chịu cảm giác chẳng lành.
Mừng thầm, là bởi từ nay về sau, Lâm Xuân chính là người của hắn.
Lúc phát hiện ánh mắt sợ hãi nơi nàng, lần đầu tiên trong đời Triệu Thời An mới nếm trải thứ cảm xúc mang tên “hối hận”.
Đáng chết!
Hắn không kiềm được, tự vả vào mặt mình một cái.
Sau đó, Triệu Thời An tận lực bù đắp.
Cao lương mỹ vị, đồ chơi mới lạ, châu báu bổ dược cứ thế như nước chảy đưa vào phòng nàng.
Vẻ mặt ngỡ ngàng như mộng của Lâm Xuân khiến người ta không nhịn được mà mỉm cười.
Thế nhưng về sau, nàng lại phạm vào điều kỵ húy.
Trong cơn giận dữ, hắn sai Hứa bá đuổi nàng khỏi Trường An.
Tưởng rằng nàng sẽ tự mình nhận sai mà quay đầu.
Nào ngờ, nàng lại là người có cốt khí, thà gãy chẳng chịu cong.
Mãi đến sau này mới hay, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Là mưu kế ly gián của Lý Tĩnh Hiền.
Hắn hận, hắn hối.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Khi đó, nàng đã là thê tử của người khác.
10
Ta gặp lại Triệu Thời An lần nữa là vào tám năm sau.
Trên phố chợ Thiều Châu, ta nắm tay nữ nhi tên Đào Tử, dẫn con đi mua kẹo hồ lô.
Giữa biển người mênh mông, có một công tử áo tím đứng ở nơi chẳng xa.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, tám năm cũng chỉ như thoáng chớp mắt.
Ký ức về Triệu phủ đã mờ nhạt như sương khói.
Lần gặp lại này, trong lòng ta là một mảnh phẳng lặng không gợn sóng.
Chắc hẳn nay hắn đã cưới tiểu thư nhà họ Lý, bước chân vào quan lộ, tiền đồ vô lượng.
Ngước mắt nhìn lên — nơi ấy đã không còn bóng ai.
Đào Tử ham chơi, thoát khỏi tay ta, chui vào các ngóc ngách hẻm nhỏ.
Đột nhiên, bé va phải một bức tường.
Triệu Thời An cúi đầu nhìn đứa bé nhỏ như nắm xôi trước mắt, đôi mắt, chân mày kia… mang theo vài phần bóng dáng của Lâm Xuân.
Hắn dịu giọng hỏi:
‘’Thật xin lỗi, là thúc thúc sơ ý. Con không sao chứ?’’
Đào Tử nghe tiếng mẫu thân gọi liền nhanh nhảu đáp lời.
Nhưng ánh mắt bé vẫn dán vào bông hoa trong tay Triệu Thời An:
‘’Thúc thúc có thể tặng hoa cho Đào Tử không?
Mẫu thân con thích tử dương hoa nhất đó.’’
Triệu Thời An khẽ cười, trao hoa cho đứa nhỏ, lại từ trong lòng lấy ra một cây trâm vàng.
Trâm khắc hình tử dương hoa, tinh xảo, nhỏ nhắn, vô cùng thanh nhã.
‘’Đều tặng cả cho con, xem như là đền bù.’’
Đào Tử mắt sáng rỡ, vui vẻ cảm ơn:
‘’Tạ thúc thúc, con phải đi tìm mẫu thân rồi!’’
Nàng ôm bảo vật chạy về bên mẫu thân, như muốn khoe công.
‘’Mẫu thân, trâm này là từ đâu mà có?’’
Đào Tử hãnh diện đáp:
‘’Mẫu thân đừng lo, là người khác thấy con đáng yêu nên tặng, mẫu thân xem có đẹp không?’’
Ta mỉm cười xoa đầu nàng.
Trong lòng mềm như mật ngọt.
‘’Cảm ơn Đào Tử.’’
Phía trước có người đang bước tới.
Mắt Đào Tử sáng rỡ như sao:
‘’Phụ thân! Cuối cùng người cũng đến rồi!’’
Tiểu nữ Đào Tử nắm tay phụ thân, tung tăng rảo bước đi lên phía trước.
Triệu Thời An ẩn thân trong bóng tối, ánh mắt dừng lại nơi hai bóng người — một lớn một nhỏ — phía trước.
Thân hình hắn cứng đờ.
Tựa như có ai đó khoét mất một mảnh trong tim.
Triệu Thời An chưa từng thấy Lâm Xuân cười rạng rỡ, nhẹ nhàng đến thế.
Hắn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, khuỵu gối quỳ sụp xuống đất, lệ rơi chẳng thành tiếng.
Về sau, Triệu Thời An cả đời không cưới.
Ở lại nơi biệt phủ ấy, sống cô độc giữa một vườn đầy tử dương hoa.
Từ đó, không còn gặp lại… mùa xuân.
(Toàn văn hoàn.)