QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Ta đã rõ.

Là… Lý Tĩnh Hiền.

Ta bỗng giật mình tỉnh giấc giữa đêm.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tống Hoài Ngọc nằm bên cạnh bị ta làm cho kinh động, trông thấy sắc mặt ta tái nhợt, liền vội vàng kéo ta vào lòng.

‘’Là ác mộng ư? Đừng sợ, có ta ở đây rồi.’’

Ta siết chặt lấy y, sống mũi chợt cay xè.

Khi bị vu oan, ta không khóc.

Khi bị người mắng là hồ ly tinh, ta cũng không khóc.

Khi bị chàng đuổi khỏi phủ, ta càng không khóc.

Thế nhưng lúc này đây, ta lại chẳng thể kiềm nén được nữa, nước mắt như trút, tựa hồ muốn khóc cạn hết mọi ấm ức trong bao năm tháng.

Tống Hoài Ngọc nhẹ nhàng vỗ lưng ta, ôn nhu trấn an:

‘’Ngày mai ta đưa nàng đến hồ Vân Quy ngắm sen.

Khi ấy sẽ làm cho nàng món bánh sen nàng thích nhất.’’

Lông mi ta đọng lại giọt lệ:

‘’Còn có bánh quế hoa bột ngó sen nữa.’’

Trong thanh âm của Tống Hoài Ngọc pha lẫn ý cười:

‘’Được, tùy nàng.’’

Giữa mùa hạ tháng Sáu.

Một tiểu đồng dừng chân nơi đình chúng ta đang ngồi:

‘‘ca ca, mua cho tỷ tỷ một đóa tử dương hoa đi.

Đây là mẻ cuối cùng trong năm rồi đó.’’

Tống Hoài Ngọc liền mua trọn giỏ hoa tử dương của tiểu đồng, đem hết đặt vào lòng ta.

Tử dương hoa mang sắc tím nhạt, mỗi cành đều lấp lánh những đóa hoa nhỏ như sao.

Chàng chọn mấy nhánh, cài nhẹ bên tai ta.

Ta có phần ngượng ngùng, khe khẽ hỏi:

‘’Có kỳ quái lắm không?’’

Ta còn nhớ rõ, năm xưa Tiểu Thanh từng cài hoa cho ta, khi đi ngang qua, Triệu Thời An trông thấy liền nhíu mày, nói:

‘’Quê mùa.’’

Khi ấy, ta xấu hổ đến mức chẳng dám ngẩng đầu.

Nhưng hiện giờ, ánh mắt Tống Hoài Ngọc chuyên chú nhìn ta không rời.

‘’Ái thê của ta, thật đẹp.’’

7

Triệu Thời An một đường từ Trường An xuôi về phương Nam, ngang qua Đặng Châu, Tương Châu, Tùy Châu, Giang Lăng, Đàm Châu, Cát Châu…

Thế nhưng, vẫn chẳng tìm được tung tích Lâm Xuân.

Hắn phái người về quê cũ của nàng dò hỏi, chỉ nghe từ miệng hàng xóm rằng:

Mẹ nàng, đệ đệ và muội muội đều đã qua đời.

Phụ thân nàng mấy tháng trước còn từng tới Trường An tìm con.

Triệu Thời An lần theo đầu mối điều tra, chẳng ngờ lại lần ra chuyện ngọc bội năm xưa.

Nha hoàn tên A Thanh sau khi bị nghiêm hình tra khảo, rốt cuộc nói ra chân tướng:

Nàng bị Lý Tĩnh Hiền uy hiếp mới dựng chuyện vu cáo.

Hóa ra, Lâm Xuân vốn là bị oan.

Triệu Thời An tức giận vội vã đến tìm Lý Tĩnh Hiền.

‘’Ta đã nói, không được động đến nàng.’’

Lý Tĩnh Hiền cười nhạt:

‘’Liên quan gì đến ta?

Chẳng phải chính ngươi tin là nàng trộm sao?

Chẳng phải chính ngươi ra lệnh dùng gia pháp với nàng sao?

Triệu Thời An, ngươi tưởng nhà họ Lý ta dễ bị ức hiếp lắm ư?

Ngay ngày thành thân ngươi trở mặt bỏ ta lại, khiến cả kinh thành cười nhạo ta, nay còn muốn tới trách ta?

Ngươi không phải muốn biết tin tức của tiện nhân kia sao?

Quỳ xuống, nhận lỗi với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết nàng đang ở đâu.’’

Một đôi bàn tay lớn bóp chặt lấy chiếc cổ trắng ngần của nàng.

Triệu Thời An hiếm khi thất thố, ánh mắt nổi lên sát ý lạnh lẽo:

‘’Lý Tĩnh Hiền, ngươi muốn chết sao?

Phụ thân ngươi dám tham cả ngân khố tu lăng, chỉ cần bản sổ này đưa lên trên, thì e rằng cả bài vị tổ tông nhà ngươi cũng bị dỡ khỏi thái miếu.

Vinh quang của nhà họ Lý các ngươi… đến đây là chấm hết rồi’’

Sắc mặt Lý Tĩnh Hiền lập tức tái nhợt, da đầu như tê rần một nửa.

‘’Không.Triệu Thời An, người Dựa vào gì đối xử với ta như vậy?

Từ năm ta bảy tuổi đã si mê ngươi, suốt mười một năm, ngươi chưa từng nhìn ta lấy một lần, vậy mà lại đối đãi với một nha hoàn thấp kém bằng ánh mắt khác hẳn.

Ngươi dựa vào đâu?

Nàng ta chẳng qua chỉ là một tiện tì hèn mọn.

Ta xuất thân từ Lý gia, thế tộc danh môn, vì sao lại phải thua nàng ta — một tiện nhân không tên không họ?」

Triệu Thời An tung chân đá mạnh vào ngực nàng.

‘’Giữ mồm miệng sạch sẽ cho ta! Nói, nàng ở đâu?’’

Lý Tĩnh Hiền dường như nghĩ đến điều gì, trong mắt bỗng hiện lên một tia điên dại bệnh hoạn.

‘’Tiểu nha đầu của ngươi, ở Thiều Châu.’’

Khi Triệu Thời An sải bước rời khỏi Lý phủ, giọng nói của Lý Tĩnh Hiền vẫn vọng từ phía sau:

‘’Triệu Thời An, rồi ngươi cũng sẽ giống như ta thôi!’’

Tại phủ Triệu, thị tòng đang tất bật chuyển từng rương hành lý lên xe.

Triệu Thời An đứng nhìn về phía xa, thần sắc mê mang, trong lòng dâng lên từng đợt áy náy như thủy triều cuộn trào.

Thanh âm run run hỏi:

‘’Hứa bá, người nói xem, Lâm Xuân… nàng có thể tha thứ cho ta không?’’

Hứa bá dịu dàng an ủi:

‘’Sẽ mà, cô nương Lâm Xuân vốn là người thấu hiểu, xưa nay chưa từng để bụng chuyện cũ.’’

Lúc Triệu Thời An đến được Thiều Châu, đã là giữa mùa đông giá rét, gió bấc rét căm.

Ngẫm lại năm đó, Lâm Xuân cũng đúng vào khoảng tiết trời này mà một mình lên đường xuống phương Nam.

Chàng ngày đêm không nghỉ, cưỡi ngựa suốt chặng dài, đến được Thiều Châu thì người đã mỏi mệt rã rời, hình dung tiều tụy.

Khi gặp lại Lâm Xuân, mọi hối lỗi trong lòng, cùng bao tâm ý chôn sâu nơi đáy rương, đều muốn dâng ra trước nàng.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, bước chân chàng khựng lại như bị sét đánh giữa trời quang.

Lâm Xuân khoác một chiếc áo choàng lông mỏng, dung nhan giấu trong lớp lông hồ trắng nơi cổ áo, mi mục thanh tú, trong tay còn ôm một chiếc lò sưởi.

Quan trọng nhất… bụng nàng hơi nhô lên.

Phía sau nàng, một nam tử dáng người tuấn dật chậm rãi bước tới, cẩn thận che chở từng bước đi của nàng.

Triệu Thời An trông thấy rõ ràng.

Ánh mắt Lâm Xuân dừng nơi người ấy, ôn nhu như nước chảy mây trôi.