[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Mọi người xung quanh cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu chỉ trích, dè bỉu.
“Các người đủ rồi đấy! Làm như bản thân cao quý lắm vậy!
Tôi hai mươi tuổi đã được hưởng những thứ cả đời các người cũng không mơ tới.
Dựa vào bản lĩnh, tôi không nợ ai hết!” Chu Văn học hành bao nhiêu năm mà toàn bộ đạo đức chắc rớt sạch vào bụng chó.
Con gái hai mươi tuổi không làm điều tốt đẹp nào, lại chọn phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, đúng là không biết xấu hổ.
“Thẩm Lan Châu, nếu cô biết điều thì tự mình rút lui khỏi cuộc hôn nhân với anh Văn Nghiên đi! Đừng đợi tới lúc anh ấy đá cô ra khỏi cửa thì lại khóc lóc!” Mọi người nghe thấy người Chu Văn ngoại tình là Cao Văn Nghiên thì càng bàn tán dữ dội hơn.
“Không ngờ tổng Cao đã có vợ rồi, mà vợ lại là giám đốc Thẩm nữa chứ!” Tôi liền lên tiếng cắt ngang: “Sau hôm nay thì không còn là vợ chồng nữa.”
Chu Văn nghe vậy lại mừng rỡ, vênh mặt nói: “Cuối cùng chị cũng chịu buông tha cho anh Văn Nghiên.
Nếu chị sớm để bọn tôi đến với nhau, đâu đến mức ai cũng khó xử thế này.”
Chu Văn đúng là không biết liêm sỉ là gì. Dù bị mọi người chỉ trỏ, mắng mỏ, cô ta vẫn trơ mặt ra:
“Mấy người la lối gì chứ? Cẩn thận không chừng vài hôm nữa tôi thành phu nhân tổng giám đốc, lúc đó tôi sẽ đuổi sạch các người ra khỏi công ty! Mấy người chẳng qua là ghen tị vì tôi trẻ, đẹp, lại có thể bám lấy tổng giám đốc, nên mới nói mấy lời khó nghe như vậy!
” Chu Văn đã tự mặc định mình là bà chủ tương lai, giọng điệu không thể chấp nhận nổi.
“Cô chỉ là một con tiểu tam không biết xấu hổ mà thôi, còn mơ làm bà tổng giám đốc à?! Nếu thật sự cô lên được vị trí đó, tụi tôi sẽ đồng loạt nghỉ việc!” Vương Yên không chịu được nữa, liên tục mắng chửi.
Mọi người xung quanh bắt đầu cổ vũ, khiến Chu Văn dần yếu thế. “Tất cả các người hùa nhau bắt nạt tôi đúng không? Cứ chờ đấy, đợi tôi với tổng Cao kết hôn rồi, người đầu tiên tôi xử lý sẽ là lũ chó cắn bậy các người!”
Tiếng ồn ào dưới tầng quá lớn, đến mức làm Cao Văn Nghiên ở trên lầu cũng phải chạy xuống xem chuyện gì đang xảy ra.
8
Sáng sớm tinh mơ, tôi còn chưa nói gì thì đã nghe Cao Văn Nghiên bước xuống lầu quát lên:
“Mới sáng sớm không ai làm việc à? Tụ tập ở đây ồn ào cái gì thế?!” Vừa thấy anh ta, Chu Văn như gặp được cứu tinh.
“Anh Văn Nghiên, mau đến bên em, giải thích giùm em đi! Bọn họ đang nói chúng ta là cặp đôi đê tiện, nói anh ngoại tình trong hôn nhân, dụ dỗ sinh viên đại học!” Đúng là miệng Chu Văn, có thể đảo ngược trắng đen.
“Các người đang nói linh tinh cái gì thế? Tôi với Chu Văn yêu nhau quang minh chính đại, không hề loạn như các người đồn!” Cả phòng lập tức quay sang nhìn tôi.
“Vậy còn tôi thì sao, Cao Văn Nghiên? Tôi với anh là gì?” Nghe giọng tôi vang lên, mặt anh ta lập tức tái mét như bị sét đánh trúng.
“Hả?! Vợ ơi, sao em lại ở đây?!” Anh ta hấp tấp chạy tới, cố nắm lấy tay tôi để giải thích.
Tôi lập tức đẩy anh ta ra. “Cao Văn Nghiên, anh tránh xa tôi ra. Cái giường mà anh và Chu Văn đã lăn lộn, tôi đã gói ghém kỹ càng gửi tặng anh rồi. Hôm nay, anh ký đơn ly hôn vào đi, rồi mỗi người một ngả.”
Đúng lúc đó, luật sư Tống mang hồ sơ bước vào.
Bản hợp đồng ly hôn đã được tôi chỉnh sửa gửi thẳng đến tay Cao Văn Nghiên. Anh ta lật vài trang rồi nói:
“Tôi không ký. Bảo tôi ra đi tay trắng thì không đời nào! Công ty này là tôi góp công sức xây dựng, tại sao tôi phải mất trắng?!” Còn chưa dứt câu, Chu Văn đã lao tới giật lấy bản hợp đồng.
“Anh Văn Nghiên, bao năm nay anh cống hiến cho công ty như trâu như ngựa, sao có thể tay trắng ra đi? Nếu có ai phải ra đi trắng tay thì cũng nên là cô ta!”
Đúng là một cặp tham lam không đáy. Những gì họ đã lấy từ công ty này đã vượt xa mức lương đáng được nhận cả chục lần. “Cao Văn Nghiên sẽ không lấy được bất cứ thứ gì từ tôi.
Anh ta ra đi trắng tay là do chính cô – Chu Văn – mang lại!” Nhân lúc mọi người đang có mặt đầy đủ, tôi bảo Vương Yên bật màn hình lớn trong công ty, chiếu đoạn video tôi lưu trong USB.
Trong video là hình ảnh hai kẻ đó quấn lấy nhau, âm thanh mập mờ gợi tình vang lên rõ ràng, Chu Văn mặc váy ngủ lộ cả ngực, đôi tất lưới màu đen bị xé rách.
Cả căn phòng im phăng phắc, mọi người đỏ bừng mặt.
“Trời ơi, không ngờ Chu Văn lại bạo đến vậy!” Hai kẻ trong video chỉ mong có thể biến mất khỏi mặt đất.
“Thẩm Lan Châu! Tôi sẽ kiện cô xâm phạm quyền riêng tư! Cô dám quay lén tôi?!”
Chu Văn tức điên, giậm chân, vớ lấy cốc nước trên bàn ném về phía màn hình.
“Thẩm Lan Châu! Cô định không chừa cho tôi một chút mặt mũi nào sao?!” Cao Văn Nghiên lao đến, siết chặt tay tôi như muốn bóp nát cổ tay.
“Cao Văn Nghiên, giữ sức mà nói chuyện với luật sư của tôi đi.” Tôi hất tay anh ta ra rồi vẫy tay gọi nhóm vệ sĩ do mẹ tôi cử đến.
“Các anh chị đồng nghiệp thân mến, công ty của chúng ta sắp được tập đoàn Thẩm thị mua lại, trở thành công ty con trực thuộc.”
Tôi vừa dứt lời, cả văn phòng xôn xao. “Thẩm thị? Có phải là tập đoàn tài chính nổi tiếng kia không?!”
“Chắc chắn rồi! Tôi thấy luật sư Tống là cố vấn pháp lý riêng của Thẩm thị đấy!” Tôi mỉm cười trả lời: “Thật ra cũng không giấu gì mọi người, sau khi ba mẹ tôi ly hôn, tôi sống với ba.
Còn mẹ tôi là người sáng lập và điều hành tập đoàn Thẩm thị – bà ấy luôn theo đuổi tự do, là một nữ cường nhân đúng nghĩa.”
Không khí trong phòng sôi sục. “Trời đất, không phải là kiểu ‘phu nhân tổng tài ẩn danh’ trong truyện ngôn tình sao?!” “Ẩn danh gì mà ẩn?
Người ta vốn đã là thiên kim tiểu thư rồi! Nếu không nhờ cô ấy, thì làm gì có Cao Văn Nghiên của ngày hôm nay!” Ai nấy đều nhìn Cao Văn Nghiên bằng ánh mắt khinh bỉ.
Nếu không có chuyện gì xảy ra, thì cả gia tài khổng lồ này đúng ra sẽ rơi vào tay anh ta.
Tôi không thèm nhìn mặt hai kẻ phản bội nữa, ra lệnh cho người báo cảnh sát. “Lan Châu! Đây là chuyện gia đình, cần gì phải ầm ĩ tới mức gọi công an chứ? Tin anh đi, anh sẽ giải quyết ổn thỏa, sẽ quay về với gia đình! Chúng ta yêu nhau bảy năm, sao có thể để mấy thứ ngoài lề phá vỡ chứ!” Tôi quay đầu liếc nhìn Chu Văn đầy thách thức.
Cô ta vừa nghe mình bị ví như “cá ươn tôm thối” thì mắt lập tức rực lửa, trừng Cao Văn Nghiên như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Anh nhầm rồi, Cao Văn Nghiên! Cảnh sát tới là để điều tra việc anh tham ô công quỹ trong thời gian làm việc, chứ không phải vì chuyện ly hôn đâu.”
Lời tôi vừa dứt, sắc mặt Cao Văn Nghiên tái nhợt. Các đốt ngón tay siết chặt trắng bệch. “Lan Châu, anh sai rồi, tất cả là do Chu Văn xúi giục anh! Cô ta ép anh đấy! Hay là… mình đuổi cô ta đi, rồi vợ chồng mình sống bình yên lại nhé?!”
Tôi không thể ngờ, vì tiền và quyền, Cao Văn Nghiên lại vứt bỏ Chu Văn ngay lập tức, thậm chí không tiếc quỳ xuống trước mặt tôi để van xin.
“Anh dám bỏ tôi, tôi sẽ kiện anh tội hiếp dâm! Anh nghĩ tôi sẽ để yên chắc? Tôi đang mang thai đó!”
Chu Văn gào lên, nhưng Cao Văn Nghiên không thèm để tâm, hất cô ta ra mạnh bạo.
Chúng tôi chỉ lặng lẽ đứng nhìn hai người họ như chó cắn nhau, mặc kệ họ tự xé xác nhau trước mặt tất cả đồng nghiệp.
Khi cảnh sát đến, Cao Văn Nghiên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi theo để phối hợp điều tra.
9
Vài trợ lý trong phòng tài chính nhanh chóng cung cấp các bằng chứng cho thấy Cao Văn Nghiên nhận hối lộ, biển thủ công quỹ và làm giả sổ sách suốt bao năm qua. Không lâu sau, anh ta bị cảnh sát đưa đi để lấy lời khai.
Chu Văn thì mất đi chỗ dựa, và ai cũng hiểu rằng, một người ở vị trí như Cao Văn Nghiên mà đã bị tố cáo tham ô và làm giả sổ sách, thì đời này xem như xong.
Tôi dĩ nhiên cũng không định tha cho Chu Văn.
Sau khi liên hệ với luật sư, tôi khởi kiện để đòi lại tất cả những món đồ mà Cao Văn Nghiên đã tặng cho cô ta trong thời gian ngoại tình.
Vì anh ta vẫn chưa chịu ký đơn ly hôn, tôi hoàn toàn có quyền yêu cầu thu hồi toàn bộ quà cáp và tài sản mà anh ta đã chuyển cho Chu Văn.
Hôm tôi cho người đến nhà cô ta thu dọn đồ, Chu Văn đứng ngoài cửa vừa khóc vừa chửi rủa tôi không ngừng.
Tôi quan sát xung quanh, khu nhà này thuộc loại cao cấp, tiền thuê mỗi tháng cũng hơn hai chục triệu. Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Cao Văn Nghiên chi tiền thuê.
Hỏi chủ nhà thì được biết hợp đồng chỉ còn hiệu lực một tháng nữa, tôi không quan tâm đến chuyện thuê nhà làm gì thêm.
Chu Văn hồi còn học đại học vốn đã là kiểu con gái ăn chơi, học hành chểnh mảng, chẳng có năng lực gì ngoài cái ngoại hình.
Giờ thì cô ta đã có dấu hiệu mang thai, bụng hơi nhô lên, mặt mũi phù nề — đúng là đã dính bầu thật.
“Chu Văn, tất cả những chuyện này đều là cô tự chuốc lấy. Muốn quyến rũ ai không quyến rũ, lại chọn đàn ông có vợ.”
Tôi thừa nhận rằng Cao Văn Nghiên cũng là kẻ đốn mạt, nhưng đã là đôi bên tự nguyện thì cả hai đều có tội.
Chứng cứ về việc anh ta làm giả sổ sách, tham ô tiền công ty đã quá rõ ràng.
Cộng thêm mối quan hệ của mẹ tôi, vụ án rất nhanh được đẩy đến hồi kết.
Trong thời gian làm việc tại công ty, Cao Văn Nghiên đã tham ô và biển thủ hơn 20 tỷ đồng.
Số tiền quá lớn. Bố mẹ anh ta khi biết chuyện đã lập tức đoạn tuyệt quan hệ, không muốn bỏ ra một xu để giúp con trai.
Không có khả năng hoàn trả, thứ đang chờ đợi anh ta là bản án mười năm tù giam.
Luật sư của tôi đã đệ trình đơn ly hôn cùng các bằng chứng ngoại tình bằng video.
Tòa án lập tức tuyên bố chấm dứt hôn nhân của chúng tôi
. Chu Văn – từ con cờ chiến lược – giờ trở thành con tốt bị vứt bỏ.
Cô ta thậm chí còn liên hệ với bạn thân khác giới của tôi, cầu xin được bao nuôi.
Nhưng bạn tôi sau khi mắng cho một trận thì thẳng tay chặn luôn cô ta. Giờ đây, giới con nhà giàu ai mà chẳng biết “thành tích” của Chu Văn?
Lần tiếp theo tôi gặp lại Chu Văn là trên đường, khi cô ta đang bị hai người phụ nữ túm tóc đánh giữa phố.
“Con đàn bà trơ trẽn, mày dám quyến rũ chồng tao?!” “Đừng dài dòng với nó, dạy cho nó một trận để nhớ đời đi!” Tôi nhận ra người đang bị đánh tả tơi, lăn lộn dưới đất chính là Chu Văn — chẳng ngờ vẫn chưa bỏ được cái tật dụ dỗ đàn ông có vợ.
“Tháo hết đồ trang sức trên người nó ra đi, đó toàn là tiền chồng tao đấy!”
Chu Văn lúc này chẳng còn tí nào của dáng vẻ hào nhoáng ngày xưa.
Tóc bị giật tung rối bù, không ít mảng đã bị kéo rụng. Trên người thì đầy vết bầm tím, trầy xước.
Ngay cả gương mặt mà cô ta luôn tự hào, giờ cũng bị móng tay của hai người phụ nữ kia cào xước chằng chịt.
Chu Văn đúng là bản chất không đổi, đến giờ cũng chỉ có thể xem đây là quả báo dành cho cô ta. Tôi liếc nhìn bụng cô ta — đã xẹp lép, xem ra đứa trẻ cũng không còn.
Tôi tiếp quản công ty mà ba mẹ để lại, toàn tâm toàn ý điều hành và phát triển nó.
Nghĩ lại ngày trước từng định giao toàn bộ quyền quản lý cho Cao Văn Nghiên, đúng là một trò hề khó nuốt.
Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Cao Văn Nghiên đã ngoại tình thì phải trả giá.
Và bất kỳ người đàn ông nào, cũng không xứng đáng để một người phụ nữ đánh đổi toàn bộ trái tim mình.