Nghe được câu này, Chu Văn lập tức mừng rỡ, ôm lấy eo Cao Văn Nghiên.
“Anh Văn Nghiên ơi, tụi mình làm chuyện đó trên giường của anh với Thẩm Lan Châu nha?”
Cô ta cởi áo khoác, để lộ chiếc váy bó sát, thân hình đầy đặn gợi cảm.
Cao Văn Nghiên không kìm được nữa, lập tức đè cô ta xuống… chiếc giường của tôi.
Đúng là cặp chó má khiến người ta muốn nôn!
Cái giường đó tôi sẽ cho người gói ghém gửi thẳng đến nhà Chu Văn!
Trong điện thoại vang lên những âm thanh quấn quýt gợi tình.
Tôi mặt không cảm xúc, ghi lại toàn bộ cảnh tượng đó.
Sau khi xong chuyện, Cao Văn Nghiên ôm lấy Chu Văn, bắt đầu bàn bạc về chuyện cướp công ty và ly hôn với tôi.
“Đừng thấy Thẩm Lan Châu là giám đốc tài chính mà lầm, cô ta nhiều năm nay đã không còn thực quyền rồi. Việc trong công ty đều là Vương Yên xử lý.
Chỉ cần xử lý được cô ta, chuyện cướp công ty chỉ còn là vấn đề thời gian!” Cao Văn Nghiên tràn đầy tự tin, ôm mỹ nhân trong lòng, trong đầu chắc đang mơ đến quyền lực và tiền bạc.
Nhưng anh ta đâu biết rằng, Vương Yên từ lâu đã giúp tôi thu thập đầy đủ bằng chứng về những bản báo cáo tài chính giả, những khoản tiền mà tôi âm thầm chuyển đi trong suốt thời gian qua.
“Công ty to như vậy, vốn dĩ là một mình anh Văn Nghiên gánh vác, sớm muộn gì cũng phải là của anh ấy thôi!”
Đúng là trò hề.
Chu Văn tưởng rằng chỉ cần tôi ly hôn thì Cao Văn Nghiên sẽ cưới cô ta ư?
Đừng mơ!
Cao Văn Nghiên là một kẻ thực dụng đến tận xương tủy.
Anh ta chỉ tiếp cận những người mang lại lợi ích cho mình mà thôi.
5
Cả đám đồng nghiệp ở phòng thiết kế, bao gồm cả những người khác trong công ty, đều tụ tập tại nhà tôi để ăn uống vui chơi.
Chu Văn thì tỉ mỉ sắp xếp từng người một, trông chẳng khác gì chủ nhân thật sự của ngôi nhà.
“Mọi người ơi, hôm nay em xin giới thiệu với mọi người bạn trai của em – Cao Văn Nghiên!”
Khi biết được tổng giám đốc chính là bạn trai của thực tập sinh Chu Văn, tất cả mọi người đều sững sờ, thậm chí có người còn bắt đầu nghi ngờ Chu Văn có phải là con gái của ba tôi – người đã mất – không, vì tôi theo họ mẹ nên chỉ nhìn vào họ thì chẳng ai đoán được con ruột của ba là ai.
Chu Văn chỉ mỉm cười không nói gì, rõ ràng là ngầm thừa nhận mọi chuyện.
Vương Yên sững sờ tại chỗ, không ngừng nhắn tin “ném bom” vào điện thoại tôi.
Tôi bảo cô ấy giữ bình tĩnh, tiếp tục theo dõi cặp đôi trơ trẽn này và chụp lại bằng chứng.
Tôi thì vẫn bình tĩnh xử lý mọi chuyện, lập tức mượn kế toán và luật sư từ công ty của mẹ sang hỗ trợ. “Mẹ đã nói con nên ly hôn với Cao Văn Nghiên từ sớm rồi, mẹ từng hợp tác với cậu ta trong một dự án, thật lòng mà nói, mẹ chẳng đánh giá cao thằng bé này tí nào!” “Châu Châu à, sau này con còn phải tiếp quản công ty của mẹ. Nếu con cứ mềm yếu, lưỡng lự như thế này, mẹ làm sao yên tâm giao cả cơ ngơi cho con được?” Mẹ kiên nhẫn nhắc nhở tôi.
Phải, Cao Văn Nghiên đã cạn nghĩa cạn tình đến mức này, tôi thật sự không cần phải giữ thể diện gì cho anh ta nữa.
“Mẹ sẽ tìm cho con một người đàn ông tử tế và xuất sắc. Cái loại lang sói trắng mắt như nó, không xứng đáng ở bên con đâu!”
Thật ra, tôi vẫn còn giữ một chút hy vọng mong manh với Cao Văn Nghiên.
Tôi không tin nổi một cuộc tình bảy năm lại không thể chống lại cơn cám dỗ nhất thời từ một thân thể trẻ trung
. Nhưng những gì xảy ra sau đó đã hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng đó. Làm gì có tình yêu bảy năm nào, tất cả chỉ là một trò lừa dài bảy năm mà thôi.
Chi nhánh vốn không có sự cố gì, tôi chỉ giả vờ đi một vòng rồi bắt taxi quay về nhà.
Người đáng lẽ hôm qua phải biến mất – Chu Văn – hôm nay lại còn đang nằm trên giường của tôi! “Vợ ơi, sao em lại về sớm thế này?!”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc tột độ của Cao Văn Nghiên, tôi quyết định đẩy trò chơi này đến đỉnh điểm cảm xúc của hai người bọn họ.
“Bên Giang Nam không có việc gì gấp, nên em về sớm.
Dù sao thì em cũng rất nhớ ông xã mà!” Tôi vừa nói vừa đẩy nhẹ vào ngực anh ta, giả vờ định kéo anh ta vào phòng ngủ.
Anh ta vội vàng bảo tôi vào bếp ăn trước đi, lớn tiếng nói vọng ra như thể sợ cô gái trong phòng không nghe được.
“Thôi, em nghĩ là nghỉ ngơi chút thì hơn!” Tôi dứt khoát đẩy cửa phòng ra – Chu Văn đang mặc bộ đồ ngủ sexy nhất của tôi, ngồi chễm chệ trên giường.
“Chị Tiểu Châu, sao chị lại ở đây?”
Chu Văn mắt lờ đờ buồn ngủ, bị tôi bắt quả tang tại trận mà vẫn cố tỏ ra vô tội.
“Em không nghĩ nên giải thích cho chị biết lý do vì sao em lại ở trong nhà chị sao?”
Tôi nhìn cô ta đầy châm biếm. Không ngờ, cô ta lại bình tĩnh đứng dậy, mặt không đổi sắc:
“Chị Lan Châu à, chị đừng hiểu nhầm, hôm qua em uống hơi nhiều, tổng giám đốc sợ em gặp chuyện gì nên mới bảo em ở lại nghỉ tạm.
Bọn em không làm gì cả đâu!” Chu Văn nhanh chóng mặc lại quần áo.
Cao Văn Nghiên thì mồ hôi túa ra như tắm, bởi vì khi chúng tôi kết hôn, đã ký thỏa thuận nếu anh ta bị phát hiện ngoại tình, thì chỉ có thể ra đi tay trắng.
“Vợ ơi, em đừng hiểu lầm nhé, hôm qua anh ngủ ở phòng bên.
Anh thấy Văn Văn say quá, là mấy đồng nghiệp giúp đưa cô ấy vào phòng em đấy.
Văn Văn, em không phải còn ca trực ở công ty sao? Mau đi đi!” Chu Văn xách túi chạy trối chết.
Tôi nhìn chằm chằm vào Cao Văn Nghiên, ra hiệu muốn nghe lời giải thích rõ ràng.
“Em đừng nghĩ linh tinh mà, chỉ là mọi người cùng uống rượu, Chu Văn uống nhiều quá.
Cô ấy là thực tập sinh, ai mà biết nhà ở đâu, nên mới để cô ấy ngủ lại phòng em một đêm thôi!” Tôi nghe anh ta giải thích một cách gượng gạo, mệt mỏi đưa tay xoa thái dương.
“Anh cũng ra ngoài đi làm đi, đừng làm phiền em nghỉ ngơi!”
Cao Văn Nghiên xưa nay luôn nghĩ tôi đơn giản, đầu óc dễ dụ.
Anh ta còn tưởng tôi đã tin vào cái lý do ngớ ngẩn đó.
Sau khi Chu Văn và Cao Văn Nghiên lần lượt rời đi, tôi lặng lẽ kiểm tra lại căn phòng.
Trên giường là bao cao su đã qua sử dụng và dấu vết tinh dịch còn sót lại. Dưới gối còn có một chiếc tất lưới màu đen – đúng kiểu mà Cao Văn Nghiên luôn thích mỗi khi muốn “đổi gió”.
Từ khi quen anh ta, mỗi lần gần gũi anh ta đều chuẩn bị sẵn loại tất này cho tôi.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tôi hiểu rằng – cuộc hôn nhân giữa tôi và Cao Văn Nghiên, đến đây là chấm dứt.