6
Bản chất con người vốn luôn xấu xa. Chu Văn đến với Cao Văn Nghiên vì tiền, thì cũng chắc chắn sẽ vì mức giá cao hơn mà rời bỏ anh ta.
Tôi quyết định quay lại công việc, đối đầu trực tiếp với Cao Văn Nghiên, đồng thời yêu cầu anh ta giao Chu Văn cho tôi làm trợ lý. “Nghe nói em vừa mới tốt nghiệp mà năng lực đã rất nổi bật.
Từ giờ hãy làm trợ lý của chị nhé, dù sao phòng tài chính cũng là một bộ phận lớn trong công ty mà!” Tôi vừa nói vừa đưa cho cô ta một bộ mỹ phẩm dưỡng da nhập khẩu từ Pháp.
Ánh mắt cô ta lập tức rạng ngời vui sướng.
Tôi từng để ý đến mức sống của Chu Văn, ngoài vài món hàng hiệu rải rác không vượt quá năm mươi triệu, còn lại chỉ toàn đồ cũ của các hãng lớn đã lỗi thời.
Dù gì thì Cao Văn Nghiên vẫn chưa nắm quyền hoàn toàn, phòng tài chính vẫn thuộc quyền kiểm soát của tôi, dòng tiền mà anh ta có thể sử dụng còn rất hạn chế, không thể đáp ứng nổi nhu cầu ngày một cao của Chu Văn.
“Cảm ơn chị Tiểu Châu!” Nhìn nụ cười rẻ tiền đó của cô ta, tôi càng chắc chắn — ai tốt với cô ta, người đó lập tức có thể trở thành “ba nuôi kim cương”. “Cảm ơn gì chứ, em đẹp thế này, xứng đáng được đối xử tốt hơn nhiều!”
Trong mấy ngày cô ta làm trợ lý cho tôi, tôi dẫn cô ta tham dự các buổi tiệc sang trọng, tiệc du thuyền, tiếp xúc với những người và sự kiện mà trước giờ cô ta chưa từng mơ đến.
Dần dần, tôi nhìn thấy tham vọng của Chu Văn lớn dần từng ngày. Gần đây, tôi đã không ít lần thấy cô ta to tiếng cãi vã với Cao Văn Nghiên trong văn phòng.
“Anh Văn Nghiên, em chỉ muốn bộ Chanel mới thôi mà.
Em đã theo anh suốt một năm rồi, chẳng lẽ còn không xứng đáng mặc đồ hiệu sao?
Bạn bè em mấy cái này họ tặng còn dễ hơn ăn bánh, anh đúng là keo kiệt!” Cao Văn Nghiên đối xử với cô ta thì ngọt ngào, nhưng lại chẳng có hành động thực tế nào.
Ngoài chiếc vòng tay đắt tiền, những món quà khác đều không đáng giá quá mười triệu.
Giờ đây ban ngày Chu Văn “sống ký sinh” bên cạnh tôi, tranh thủ vừa làm vừa tán tỉnh cậu bạn thân khác giới của tôi, tối đến lại phục vụ Cao Văn Nghiên, tiếp tục vòi vĩnh quà cáp. Tôi biết, kiểu này sớm muộn gì Cao Văn Nghiên cũng sẽ chán.
Quả nhiên, chưa đầy hai tuần sau, Chu Văn đã mắt sưng húp vì khóc mà bước vào văn phòng.
“Chị Tiểu Châu, chị nói xem, đàn ông có phải ai cũng thay lòng đổi dạ không?
Bạn trai em đến một món quà nhỏ trong khả năng mà cũng không chịu tặng em…” Chu Văn không ngừng than thở với tôi.
Buổi tiệc hôm đó, Cao Văn Nghiên đã căn dặn mọi người không được nói ra mối quan hệ giữa anh ta với Chu Văn. Văn hóa công ty khá lành mạnh nên cũng không có ai bàn tán nhiều.
“Tôi thấy nếu anh ta không tặng cho em thì chắc chắn là chưa đủ yêu em rồi. Em xem chồng chị kìa, đợt trước mới tặng chị cái túi Hermès da cá sấu đấy, hơn sáu trăm triệu cơ!” Tôi cố tình lấy món quà mẹ vừa tặng để khoe khoang trước mặt cô ta, chắc chắn là Chu Văn tức đến đỏ mắt.
Không ngoài dự đoán, hôm nay Cao Văn Nghiên lại nói với tôi rằng anh ta phải tăng ca. Nhưng khác với mọi lần, lần này anh ta về nhà từ rất sớm.
Mấy hôm nay tôi đều lấy lý do mệt để ngủ ở phòng khách tầng trệt.
Anh ta vừa bước vào nhà thì điện thoại lập tức đổ chuông.
“Anh nghe đi, nhỡ đâu là việc gấp thì sao?” Cao Văn Nghiên hoảng hốt chạy ngay vào nhà tắm.
Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng Chu Văn đe dọa: nếu không đến gặp cô ta, cô ta sẽ công khai chuyện ngoại tình, khiến Cao Văn Nghiên mất trắng.
“Cao Văn Nghiên, anh đường đường là một tổng giám đốc, vậy mà một món trang sức ba chục triệu cũng không dám mua cho tôi! Anh còn mặt mũi bám lấy tôi à? Sao?
Có tiền tặng vợ túi hiệu, đến lượt tôi thì như bố thí cho ăn mày hả?” Lòng tham của Chu Văn đã bị tôi nuôi lớn đến mức không thể kiểm soát.
Cao Văn Nghiên hết lời dỗ dành, hứa hẹn sẽ sớm ly hôn, Chu Văn mới chịu nguôi ngoai.
Tôi lặng lẽ lấy ra bản hợp đồng ly hôn đã chuẩn bị từ trước, đợi Cao Văn Nghiên quay lại. Nhưng không ngờ, anh ta còn chẳng thèm nhìn tôi, kiếm cớ rồi lại vội vã rời khỏi nhà.
Tôi gọi ngay cho luật sư Tống: “Luật sư Tống, phiền anh chỉnh lại bản hợp đồng giúp tôi, mai gửi thẳng đến công ty!”
Ban đầu tôi còn định giữ thể diện cho anh ta, để lại 20% tài sản. Nhưng là anh ta tự tay đẩy nốt 20% đó ra khỏi tay mình rồi đấy!
7
Sáng sớm hôm sau, tôi tranh thủ lúc mọi người đang họp giao ban để gọi cả công ty đến xem trò vui.
“Chào tất cả các đồng nghiệp! Hôm nay tôi có một món quà đặc biệt muốn tặng cho một người trong số các bạn.
Món quà sẽ được giao tận nơi ngay lập tức!” Vì tôi vẫn thường xuyên phát thưởng, phúc lợi cho nhân viên, nên mọi người đều nghĩ lần này lại có ai đó làm việc xuất sắc được nhận quà, ai nấy đều xôn xao đoán xem ai là người may mắn. Ngay cả Chu Văn cũng háo hức đầy mong chờ.
Những ngày gần đây theo tôi làm việc, những gì cô ta nhận được còn nhiều hơn cả khi bám lấy Cao Văn Nghiên.
“Hôm nay người được chọn chính là… Chu Văn!” Cả phòng bắt đầu vỗ tay chúc mừng, ngay cả bản thân cô ta cũng nôn nóng hỏi món quà là gì.
Đúng lúc đó, hàng được giao tới. Một kiện hàng siêu to được đưa lên lầu, ai nấy đều tò mò không hiểu là gì, chỉ có Chu Văn là sắc mặt lập tức biến đổi, mất hết vẻ vui mừng ban nãy.
Có lẽ cô ta đã đoán ra được bên trong lớp giấy gói đó là gì.
“Ủa? Sao lại là một cái nệm? Lại còn là nệm cũ?!” “Chắc bên giao hàng gửi nhầm rồi!”
Mọi người xúm lại xem chiếc nệm được đặt giữa sàn, tò mò bàn tán, chỉ có Chu Văn thì mặt cắt không còn giọt máu, ngồi bệt xuống ghế không nói nên lời.
“Ủa, mấy nền tảng bán đồ cũ giờ cũng cẩu thả dữ vậy hả? Trên giường còn dính đầy mấy thứ… buồn nôn thiệt sự.”
Mọi người ồn ào, bảo tôi nhanh chóng liên hệ bên vận chuyển để trả hàng lại. Nhưng tôi chỉ mỉm cười, lắc đầu: “Không cần, món quà này chính là dành cho Chu Văn.”
“Hôm đó Chu Văn uống say, rồi cùng bạn trai của mình vô tình… lăn lộn trên giường của tôi.” Không khí trong phòng như vỡ tung. Mọi người bắt đầu chỉ trích Chu Văn.
“Trời ơi, Văn Văn, có đói khát đến đâu cũng không nên làm thế trong nhà giám đốc chứ…” Tôi chưa nói thêm câu nào thì Chu Văn đã bật khóc.
“Giám đốc Thẩm, em coi chị như chị gái mà chị lại làm nhục em thế này sao?!” Chu Văn giận dữ chỉ tay vào tôi.
“Tôi làm nhục cô? Vậy lúc cô với chồng tôi âu yếm ngay trên giường của tôi, cô nghĩ gì hả?!”
Câu nói vừa dứt, cả công ty lập tức nổ tung. “Ơ, bạn trai của Chu Văn không phải là tổng Cao sao? Sao lại là chồng của giám đốc Thẩm?”
“Mọi người nhìn Chu Văn đi, từ đầu tới chân toàn đồ hiệu nhưng lại không phải dòng mới nhất.
Nhìn là biết được ai đó bao nuôi rồi.”
Chu Văn thấy mọi chuyện đã bại lộ thì cũng chẳng thèm giấu nữa. “Đúng, tôi đã ngủ với chồng chị. Nhưng chúng tôi yêu nhau thật lòng.
Nhìn lại chị đi, ba mươi tuổi rồi, chị nghĩ còn giữ được một người đàn ông xuất sắc như anh ấy sao?!” Nghe lời nói vô liêm sỉ, không còn đạo đức của cô ta, mọi người phẫn nộ lên tiếng.
Người đầu tiên phản ứng là bạn thân tôi – Vương Yên. “Chu Văn, cô còn biết xấu hổ không đấy?
Thời buổi này làm tiểu tam mà còn dám nói ngon nói ngọt như mình đúng lắm ấy!
Tôi nói cho cô biết, mấy món cô đang tiêu xài đều là tài sản chung của giám đốc Thẩm và chồng cô ấy. Giám đốc Thẩm có quyền đòi lại hết đấy!”