- Trang chủ
- Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài
- Chương 69: Lương Mạn Thu, em hôn anh một cái đi
Chương 69: Lương Mạn Thu, em hôn anh một cái đi
Truyện: Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài
Tác giả: Khâm Điểm Phế Sài
- Chương 1: Con cún còi này ở đâu ra vậy?
- Chương 2: Quần sịp đỏ xấu hoắc
- Chương 3: Cún Còi chỉ nghe lời tao thôi
- Chương 4: Anh ơi, em đi đây
- Chương 5: Ê Cún Còi!
- Chương 6: Anh ơi, anh phải đợi em đấy nhé
- Chương 7: Cún Còi, đừng có kéo quần tao!
- Chương 8: Con không muốn quay lại trung tâm bảo trợ xã hội đâu
- Chương 9: Không cần về trung tâm bảo trợ xã hội nữa
- Chương 10: Cún Còi lớn rồi
- Chương 11: Không trộm không trộm không trộm!
- Chương 12: Thông báo tìm người
- Chương 13: Mày mới khờ ấy, đồ Cún Còi khờ!
- Chương 14: Cầm tay nhau trước cửa đồn cảnh sát
- Chương 15: Lương Mạn Thu, mày xấu chết đi được!
- Chương 16: Anh cố tình muốn người khác cười nhạo em
- Chương 17: Hình như anh đang kiếm cớ làm lành?
- Chương 18: Hai đứa để đầu đôi
- Chương 19: Con nhất định sẽ ngăn không cho anh yêu sớm
- Chương 20: Cô bé bị anh trai cho leo cây
- Chương 21: Em sờ yết hầu của anh được không?
- Chương 22: Trải nghiệm đầu tiên của tuổi dậy thì khiến Đới Kha không khỏi luống cuống
- Chương 23: Đừng có nói giỡn về nhỏ em gái này
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Mình cùng nhau học cấp ba và thi đại học được không anh?
- Chương 26: Quan hệ gì thế này? Tình cảm gì thế này?!
- Chương 27: Em gái cái nỗi gì, rõ ràng là con ghệ nó thì có
- Chương 28: Em thấy anh trai em có đẹp trai không?
- Chương 29: Chiều nay cùng đến thư viện Thúy Điền làm bài tập nhé?
- Chương 30: Cậu đừng có làm bài tập hộ anh ấy nữa
- Chương 31: Cậu lớn từng này rồi mà còn ngủ chung phòng với anh trai á?
- Chương 32: Hai đứa trẻ mộtCho em đạp tay anh này lớn một nhỏ ôm chặt lấy nhau
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chắc chắn sẽ tKhông ai đuổi em đi được hếtống cổ Tiểu Thu về lại trung tâm bảo trợ xã hội
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Anh hứa với em là sẽ không đánh nhau đi
- Chương 37: Có mẹ đẻ mà không có mẹ dạy
- Chương 38: Hai bàn tay rộng dày ấm áp áp chặt lên tai cô
- Chương 39: Hôn là một độngGậy ông đập lưng ông từ còn mập mờ hơn
- Chương 40: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 41: Thế mới là anh trai tốt chứ
- Chương 42: Nó là cái thá gì
- Chương 43: Lần này cậu có vẻ thực sự muốn làm lại cuộc đời
- Chương 44: Em sẽ kiếm tiền nuôi anh
- Chương 45: Hình như con biết anh ấy ở đâu ạ
- Chương 46: Đậu má, em vẫn còn zin nhé!
- Chương 47: Nhấc bổng cô lên cao
- Chương 48: Cõng Lương Mạn Thu về phòng cô
- Chương 49: Hình như họ vừa hôNgủ thiếp đi trên giường cậun gián tiếp và trao đổi cả nước miếng
- Chương 50: Ngủ thiếp đi trên giường cậu
- Chương 51: Em gái lại lớn hơn rồi
- Chương 52: Dẫn bạn trai về hả?
- Chương 53: Em muốn vào trường anh à?
- Chương 54: Để yêu sớm à?
- Chương 55: Bạn trai trong trường và bạn trai ngoài trường
- Chương 56: Hình ảnh này còn gây sốc hơn cả lần đầu xem “phim con heo”
- Chương 57: Bộ ngực vạm vỡ
- Chương 58: Sao con lại đi ra từ phòng em?
- Chương 59: Nụ hôn phớt trên trán cô
- Chương 60: Vậy thì là bạn đời
- Chương 61: Cứng lắm, sờ không thích
- Chương 62: Với người ngoài, họ là một cặp anh em đang học cấp Ba
- Chương 63: Ôm em gái ngủ
- Chương 64: R18女性向けASMR/SMプレイ
- Chương 65: Ngang ngửa với việc cô chủ động hôn lên trán Đới Kha để đáp lễ
- Chương 66: Hôn có bị vướng kính không nhỉ…
- Chương 67: Anh đúng là đồ cục súc
- Chương 68: Họ không thể tách rời
- Chương 69: Lương Mạn Thu, em hôn anh một cái đi
- Chương 70: First kiss
- Chương 71: Những nụ hôn ấy rực rỡ và nồng nhiệt như màn pháo hoa
- Chương 72: Tên người đó là “bà xã”
- Chương 73: Hôn mãi không chán
- Chương 74: Trinh sát và phản trinh sát
- Chương 75: Anh ơi, anh… dê quá đi…
- Chương 76: Sao mãi mà em Đại D của cậu vẫn chưa tròn mười tám tuổi cơ chứ!
- Chương 77: Anh ơi, anh sẽ học đại học ở một nơi rất xa ạ?
- Chương 78: Niềm hân hoan của chàng trai trẻ đâu thể chờ đợi
- Chương 79: Anh đừng thế, lát anh ấy dậy bây giờ…
- Chương 80: Lương Mạn Thu vẫn chưa thể quen với nỗi đau trưởng thành này
- Chương 81: Anh hư quá!Chỉ cảm ơn suông vậy thôi à?
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Em muốn có anhAnh ơi, lỡ như em muốn đến một nơi thật xa thì sao?
- Chương 84: Anh ơi, lỡ như em muốn đến một nơi thật xa thì sao?
- Chương 85: Anh ơi, chúng mình cứ như đang bỏ trốn cùng nhau ấy
- Chương 86: Muốn ở chung phòng với anh trai
- Chương 87: Có phải chưa ngủ chung bao giờ đâu
- Chương 88: Anh… anh không mặc đồ hả?
- Chương 89: Chuyện ái â n như đã hoàn thành được một nửa
- Chương 90: Bà xã, đưa tay cho anh nào
- Chương 91: Chấp nhận lời mời nắm tay nhau cùng trưởng thành của cô
- Chương 92: Trong nhà giờ chỉ còn hai đứa mình
- Chương 93: Ở nơi chuyện tình bắt đầu
- Chương 94: Chẳng đợi nổi ba bốn tiếng đồng hồ, đã muốn ăn tiếp bữa nữa
- Chương 95: Em cũng thử làm việc nặng xem sao
- Chương 96: Đảo lộn ngày đêm, ba bữa thất thường
- Chương 97: Vào khách sạn như về nhà
- Chương 98: Tình yêu “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” của họ
- Chương 99: Bí mật mà đứa trẻ ba tuổi cũng biết
- Chương 100: LOVE
- Chương 101: Lương Mạn Thu, anh kiếm tiền nuôi em
- Chương 102: Lương Mạn Thu chính là bạn gái của bố!
- Chương 103: Tiểu Thu của anh đang cưỡi ngọn gió thu bay đến một vùng trời cao rộng hơn (Hoàn chính văn)
- Chương 104: Ngoại truyện 1: Người khô môi nẻ, hôn nhau tóe điện
- Chương 105: Ngoại truyện 2: Đi vào tim em
- Chương 106: Ngoại truyện 3: Thiết thực hơn cả một câu “Anh yêu em”
- Chương 107: Ngoại truyện 4: Chị cái gì mà chị, phải gọi là chị dâu!
- Chương 108: Ngoại truyện 5: Cô trở thành “sữa rửa mặt” của anh
- Chương 109: Ngoại truyện 6: Em gái Đại D dùng mỹ nhân kế đấy
- Chương 110: Ngoại truyện 7: Mua nhà kết hôn
- Chương 111: Ngoại truyện 8: Mặc đồng phục đi đăng ký kết hôn
- Chương 112: Ngoại truyện 9: Tuần trăng mật
- Chương 113: Ngoại truyện 10: Cảnh phục và váy cưới
- Chương 114: Ngoại truyện 11: Tụi tao đang chuẩn bị làm đám cưới
- Chương 115: Ngoại truyện 12: Đám cưới
- Chương 116: Ngoại truyện 13: Món quà
- Chương 117: Ngoại truyện 14: Bố đây sắp được làm ba rồi
- Chương 118: Ngoại truyện 15: Đời sau của Đại D (HẾT)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Một giọng nam quen thuộc hét lớn:
– Cảnh sát tới! Có bắt cóc!
Hai kẻ vừa xuống xe cảnh giác ngoái đầu nhìn lại, thấy con đường phía sau vẫn yên ắng lạ thường, đừng nói là cảnh sát mà ngay cả một người qua đường muốn giúp đỡ cũng chẳng có.
Chúng chửi đổng một tiếng rồi tiếp tục bắt người.
Châu Thư Ngạn định xông vào giúp một tay, nhưng tay không tấc sắt, vừa mới mon men đến gần đã bị một tên côn đồ gầm lên chặn lại.
Chẳng biết qua bao lâu, Đới Kha cảm giác như mình đã đợi cả một thế kỷ. Tiếng còi cảnh sát cuối cùng cũng dẹp tan mớ âm thanh hỗn độn bên tai, hai luồng sức mạnh đang kéo cậu bỗng chốc biến mất. Cửa xe đóng sầm lại, chiếc xe van rồ máy phóng đi, phả vào mặt hai đứa trẻ một luồng khói thải nóng hổi, khét lẹt.
Lương Mạn Thu và Đới Kha cùng lúc ho sặc sụa đến chảy cả nước mắt.
Châu Thư Ngạn chạy đến đỡ hai người. Đới Kha ngỡ bọn người trên xe chưa đi hẳn, theo bản năng tung một cú đá.
Châu Thư Ngạn loạng choạng lùi mấy bước, ngã dúi dụi vào chiếc xe máy của Đới Kha dựng bên đường, cơn đau buốt sau lưng khiến cậu ta suýt không đứng thẳng dậy nổi.
Xe cứu thương tới ngay sau Chương Thụ Kỳ. Đới Kha và Lương Mạn Thu được đưa đến khoa Cấp cứu của Bệnh viện Nhân dân Thúy Điền.
Hoàng hôn buông xuống, Triệu Tĩnh – cô giáo chủ nhiệm lớp 1307 trường cấp Ba Hải Thành, hay tin hai học sinh trong lớp vắng buổi tự học tối và đã bị đưa vào đồn cảnh sát cuống cuồng chạy tới đồn Thúy Điền.
Anh cảnh sát ra đón nhìn cô từ trên xuống dưới một hồi như thể cô là nghi phạm, rồi ánh mắt anh bỗng sáng lên đầy kinh ngạc, mừng rỡ hỏi:
– Cô là Triệu Tĩnh phải không? Tôi là Chương Thụ Kỳ, chúng ta học cùng lớp cấp Hai đấy.
Triệu Tĩnh lúc này mới vỡ lẽ:
– Thì ra là bạn học cũ, thảo nào thấy hơi quen.
Chương Thụ Kỳ nói:
– Chắc cô không nhớ tớ nữa rồi.
Triệu Tĩnh đáp:
– Nhiều năm không liên lạc mà.
Chương Thụ Kỳ kể:
– Hồi nghỉ đông năm lớp Mười có gặp một lần, sau đó thì không gặp lại nữa, đến giờ cũng mười hai năm rồi.
Triệu Tĩnh phát huy sở trường của một nhà giáo, vốn rất giỏi phát hiện ưu điểm của người khác, bèn khen khéo:
– Đúng là làm cảnh sát có khác, trí nhớ của anh tốt thật đấy.
Gặp người quen, Triệu Tĩnh cũng thấy nhẹ nhõm phần nào:
– Tôi nghe nói hai học sinh của tôi là Lương Mạn Thu và Châu Thư Ngạn đều đang ở đây phải không?
– Cô Jodie… – Lương Mạn Thu khẽ gọi. Giọng cô vốn đã nhỏ, sau phen kinh hoàng vừa rồi lại càng yếu ớt đến mức gần như bặt tiếng.
Cô siết chặt lấy vạt áo Đới Kha, nếu không phải vì thấy cánh tay cậu bầm tím một mảng thì đã bấu lấy nó rồi.
Đới Kha vừa từ bệnh viện đến sau nửa ngày trời, tay xách túi giấy to đựng phim X-quang, bắt gặp cảnh này liền hỏi:
– Hai người quen nhau à?
Chương Thụ Kỳ giới thiệu:
– Đại D, đây chính là cô bạn học giỏi nhất lớp cấp Hai bọn anh mà anh từng kể với em đấy.
– Chính là người mà… – Đới Kha định nói tiếp.
Đó là cô gái Chương Thụ Kỳ thầm thương trộm nhớ hồi cấp Hai. Trước kỳ thi vào cấp Ba, khi Đới Kha thấy nản lòng, Chương Thụ Kỳ đã dốc hết ruột gan để an ủi và động viên cậu.
Bị Chương Thụ Kỳ lườm cháy mặt, Đới Kha vội sửa lời:
– Thì ra đúng là có người này thật.
Châu Thư Ngạn cũng từ một góc khác của sảnh chờ gọi một tiếng:
– Cô Jodie.
Triệu Tĩnh hết nhìn em này rồi lại nhìn em kia, hỏi:
– Các em không sao chứ?
Chương Thụ Kỳ đưa mắt nhìn từng người một, nói:
– Châu Thư Ngạn là nhân chứng và giúp báo cảnh sát, em ấy bị thương nhẹ nên phải ở lại lấy lời khai, thành ra hơi mất thời gian một chút. Đợi phụ huynh đến là có thể về. Còn Tiểu Thu thì được Đại D che chở, chỉ hơi hoảng sợ một chút thôi chứ không bị thương.
Triệu Tĩnh khẽ thở phào nhẹ nhõm:
– Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Đới Tứ Hải cũng muốn hỏi câu y chang.
Lương Lập Hoa cuối cùng cũng bị cảnh sát dẫn về lấy lời khai. Nếu muộn thêm chút nữa, e là ông ta đã kịp mua vé tàu cao chạy xa bay khỏi Hải Thành rồi. Đó cũng chính là kế hoạch ban đầu của hắn.
Xa cách sáu năm, nay gặp lại kẻ này, Đới Tứ Hải bất chấp chuyện đang ở đồn cảnh sat, vẫn lao tới đấm túi bụi vào mặt ông ta.
Chương Thụ Kỳ mất một lúc mới kéo được ông ra, đành phải cảnh cáo:
– Anh Hải, đây là đồn cảnh sát, chỗ nào cũng có camera hết.
Đới Tứ Hải chẳng nể mặt Lương Lập Hoa, nhưng vẫn phải giữ chút thể diện cho Chương Thụ Kỳ:
– Nếu không phải Đại D không bị gì nghiêm trọng, thì ông mày đã sớm đánh cho mày…
Đới Tứ Hải nghiến răng nghiến lợi, buông thõng tay thở hổn hển.
Lương Mạn Thu cứ nép sau lưng Đới Kha, không dám nhúc nhích lấy một bước.
Ngoài việc sợ Lương Lập Hoa, cô còn sợ Đới Tứ Hải sẽ trách mình đã lén lút gặp gỡ ông ta.
Vì chuyện này liên quan đến gia đình Lương Mạn Thu, Chương Thụ Kỳ bảo Châu Thư Ngạn ra sảnh chờ phụ huynh, rồi dẫn những người còn lại vào phòng thẩm vấn.
Anh hỏi Lương Lập Hoa:
– Ông nói trước đi, hôm nay ông tìm Tiểu Thu làm gì?
Lương Lập Hoa cúi gằm mặt, vẫn cố lấp li3m lần cuối:
– Ba gặp con gái là chuyện thường tình mà.
Đới Kha vừa định mở miệng chất vấn thì lại ăn thêm một cái lườm sắc lẻm của Chương Thụ Kỳ, đành im bặt.
Đồn cảnh sát là địa bàn của cảnh sát, vẫn nên để cảnh sát lên tiếng thì sẽ có sức răn đe hơn.
Chương Thụ Kỳ nói:
– Đại D nói ông cứ một mực đòi nói chuyện riêng với Tiểu Thu, rõ ràng là muốn tránh mặt người khác. Hôm nay nếu không phải Đại D một mực đi theo Tiểu Thu thì con gái ông đã sớm bị bọn chúng bắt đi rồi.
Lương Lập Hoa đáp:
– Toàn là chuyện trong nhà sao tiện nói với người ngoài được.
Chương Thụ Kỳ gằn từng chữ, gõ mạnh tay xuống bàn:
– Ông còn nhớ là mình có nhà cơ à? Ông bỏ Tiểu Thu ở tiệm của anh Hải lúc con bé mới mấy tuổi, ông có còn nhớ không?
Lương Lập Hoa chỉ biết gãi đầu.
Triệu Tĩnh lo lắng nhìn hai học sinh vị thành niên đang có mặt ở đó, hỏi:
– Hay là cứ để hai em ra ngoài cho thoáng, để người lớn chúng ta từ từ nói chuyện?
Chủ đề này quả thực quá nặng nề và gây sốc.
Đới Kha lập tức phản đối:
– Em muốn nghe.
Lương Mạn Thu không nói gì, chỉ bám riết lấy Đới Kha. Đó chính là cách cô thể hiện thái độ của mình.
Chương Thụ Kỳ nói:
– Cô Triệu à, cũng đến lúc tụi nó nên biết sự thật rồi.
Đới Tứ Hải chen vào:
– Tôi đồng ý với ý kiến của cảnh sát Chương.
Triệu Tĩnh đành phải ngầm chấp thuận.
Chương Thụ Kỳ tiếp tục nói:
– Lúc Tiểu Thu tốt nghiệp Tiểu học, ông đã xong hai năm cai nghiện bắt buộc, đáng lẽ được thả ra thì nên ngó ngàng con bé một chút chứ, nhưng ông đã biến đi đâu?
Đới Kha đột nhiên xen vào:
– Cai nghiện bắt buộc là gì ạ?
– Là bắt buộc cai nghiện m* t**.
Người trả lời là Lương Mạn Thu, giọng cô lí nhí vang lên từ bên cạnh. Chẳng biết cô đã phải gắng gượng đến mức nào mới có thể thú nhận điều đó với Đới Kha.
Đầu óc Đới Kha như tê liệt trong vài giây, rồi mọi chuyện bỗng sáng tỏ như ban ngày, tất cả đều đã có manh mối từ trước, như chuyện về “con nhỏ HIV” ở thôn Sơn Vĩ, rồi cả dáng vẻ gầy trơ xương một cách bất thường của Lương Lập Hoa nữa.
Lửa giận trong lòng cậu dường như nguội dần. Cậu không muốn lên án gì nữa, chỉ muốn đưa Lương Mạn Thu về căn nhà của họ ở Bích Lâm Hồng Đình, quay lại cuộc sống bình dị mà vẫn rộn rã, không còn những lo nghĩ muộn phiền.
Đới Kha cố nén cơn đau nhức, giơ tay lên, choàng lên bờ vai gầy guộc của Lương Mạn Thu, tựa như muốn dựa vào cô.
Lương Mạn Thu cũng tưởng cậu đứng không vững, bèn khẽ gọi:
– Anh ơi.
Đoạn dùng mắt chỉ chiếc ghế trống gần đó.
Đới Kha cụp mắt nhìn xuống, siết nhẹ khuỷu tay, dường như muốn khoá cổ cô hòng chặn hết những lời thừa thãi lại.
Cánh tay cậu chi chít vết bầm tím, trông như một cánh tay xăm trổ, nhìn thôi đã thấy đau. Lương Mạn Thu phải hết sức cẩn thận để không chạm phải.
Lương Lập Hoa tiếp tục phân bua:
– Chẳng phải tôi sợ nhỡ xuất hiện thì anh Hải sẽ bắt tôi đón Tiểu Thu về hay sao. Thật ra tôi cũng có lén đến thăm Tiểu Thu, thấy con bé ở đây cũng sống rất tốt…
Đới Tứ Hải gắt lên:
– Mày tính toán cũng giỏi thật đấy! Biết Tiểu Thu sống tốt rồi, tại sao biến mất suốt sáu năm rồi giờ lại mò về phá rối cuộc sống yên bình của nó?
Lương Lập Hoa lắp bắp:
– Tôi… tôi cũng đâu biết có người theo dõi tôi…
Chương Thụ Kỳ hỏi vặn:
– Ông thật sự không biết hay giả vờ không biết, định thuận nước đẩy thuyền để chúng bắt Tiểu Thu gán nợ hả?
Lương Mạn Thu vẫn chưa hết bàng hoàng, siết chặt nắm tay, rúc sâu hơn vào lòng Đới Kha.
Cánh tay Đới Kha vòng ra trước ngực Lương Mạn Thu, nắm lấy cánh tay kia của cô, ghì chặt cô trong lòng.
Không khí đang căng như dây đàn, chẳng người lớn nào trong phòng để ý đến những hành động thân mật có phần quá mức của hai cô cậu học trò.
Lương Lập Hoa kêu lên:
– Anh Hải, các anh công an, tôi biết tôi nói gì các anh cũng không tin. Nhưng có câu hổ dữ không ăn thịt con, tôi có tồi tệ đến mức nào đi nữa cũng không đời nào đem đứa con gái duy nhất của mình ra làm trò đùa!
Chẳng ai tin vào lương tâm của một thằng nghiện.
Lương Lập Hoa bạn bè xa lánh, sớm đã chẳng dám mơ tưởng đến sự tin tưởng và quan tâm của họ nữa rồi.
– Nếu tôi mà có suy nghĩ đó thì đã chẳng đưa Tiểu Thu đến Hải Thành, cứ bỏ mặc con bé ở thôn Sơn Vĩ, coi như không biết gì, để nó chết đói là xong.
Chương Thụ Kỳ quay lại vấn đề chính:
– Đừng có nói nhăng nói cuội nữa, ông thành thật khai báo đi, lần này ông lén lút tìm Tiểu Thu làm gì?
Đới Tứ Hải nói:
– Tiểu Thu họ Lương, trước sau vẫn là con gái mày. Nếu mày đến tiệm tao thăm con bé một cách quang minh chính đại, tao còn giữ mày lại cho chén cơm. Việc gì mày phải làm thế hả?
Lương Lập Hoa ấp úng:
– Tôi thấy Tiểu Thu dùng điện thoại xịn, anh nó lại chạy con xe ngon thế nên nghĩ… không biết có xin con bé được ít tiền không ấy mà.
Chỉ một câu nói ngắn gọn mà chứa đựng quá nhiều thông tin, có sức công phá chẳng khác nào một vụ nổ lớn.
Mọi chi ohis s8nh hoạt của Lương Mạn Thu đều do nhà họ Đới chi trả, vốn đã chẳng thể nào ngẩng đầu nổi. Nay ba ruột cô lại còn tính toán mượn tay cô để moi chút tiền từ Đới Tứ Hải. Cô cảm thấy mình chẳng khác nào một con đỉa đói. Đầu cô gần như muốn chôn trong ngực Đới Kha.
Đới Kha cũng đang quýnh quáng, bởi cả điện thoại lẫn xe máy đều bị lộ rồi.
Đới Tứ Hải tập trung vào trọng điểm, quát mắng:
– Tiểu Thu chỉ là một đứa học sinh thì lấy đâu ra tiền? Mày còn định moi tiền từ một đứa học sinh, mày… điên rồi!
Lương Lập Hoa cười gượng gạo:
– Tôi biết làm sao được, bây giờ công việc khó kiếm quá.
Trước kia, Đới Tứ Hải thấy Lương Lập Hoa đáng thương, từng nhờ người quen giới thiệu việc làm cho ông ta, nhưng Lương Lập Hoa đều làm hỏng bét.
Bởi vậy mà Đới Tứ Hải suýt mếch lòng người ta, bèn thề sau này không bao giờ giúp Lương Lập Hoa nữa.
Dĩ nhiên, lúc nhận nuôi Lương Mạn Thu, ông lại một lần nữa phá lệ.
Chương Thụ Kỳ nói:
– Xuất phát điểm của chúng tôi đều vì muốn tốt cho bọn trẻ. Ông cũng thấy đấy, hiện giờ Tiểu Thu đang sống rất tốt ở nhà ông chủ Đới. Con bé học trường cấp Ba tốt nhất Hải Thành, sau này nhất định sẽ đậu đại học tốt và tìm được công việc tốt. Con bé vẫn luôn là con gái ông, cũng có nghĩa vụ phụng dưỡng ông lúc về già.
Lương Mạn Thu muốn nói rằng cô không muốn gặp lại Lương Lập Hoa nữa, càng không muốn trả nợ thay ông ta. Nhưng Đới Tứ Hải và Chương Thụ Kỳ dường như đọc được suy nghĩ của cô, đồng thời dùng ánh mắt ngăn cô lại.
Chương Thụ Kỳ nói tiếp:
– Ông cũng biết đám chủ nợ đó mất hết tính người rồi, giữa ban ngày ban mặt còn dám bắt cóc trẻ con.
Lương Lập Hoa ngắt lời:
– Vì thế tôi mới muốn xin Tiểu Thu ít tiền, định bụng đi tỉnh khác lánh nạn, chẳng phải tôi đã đến bước đường cùng rồi sao.
Mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó. Thấy Lương Lập Hoa có ý muốn đi xa, Đới Tứ Hải liền nhân đà này dỗ dành ông ta:
– Nếu mày thật sự muốn tốt cho Tiểu Thu thì không nên để đám người đó nhắm vào con bé, để nó được yên ổn lớn lên. Sau này biết đâu nó kiếm được tiền còn giúp mày trả nợ nữa.
Cuối cùng, Đới Tứ Hải lại phải móc tiền túi cho Lương Lập Hoa lộ phí đi tỉnh khác, xem như tiễn được vị thần xui xẻo này đi.
Triệu Tĩnh gọi Lương Mạn Thu ra một góc nói chuyện riêng.
Lúc này Đới Kha mới có cơ hội hỏi Đới Tứ Hải và Chương Thụ Kỳ:
– Hai người đều rất sợ ba của Lương Mạn Thu à?
Tuổi trẻ luôn bồng bột, thích gì làm nấy, ân oán phân minh. Trong mắt cậu, biểu hiện của hai người lớn rõ ràng là không đủ cứng rắn.
Đới Tứ Hải định vỗ vai Đới Kha nhưng sực nhớ tới vết thương của cậu nên giữa chừng lại rụt tay về, đoạn ôn tồn nói:
– Có câu nói rằng, làm người nên chừa lại một đường lui, sau này còn dễ nhìn mặt nhau, có những chuyện không nên làm quá tuyệt tình.
Lương Mạn Thu không có ở đó, Đới Kha nói thẳng:
– Gã nghiện đó có gì đáng gặp lại chứ?
Chương Thụ Kỳ nói:
– Đại D, anh biết em nuốt không trôi cục tức này, nhưng ba em có hai tiệm ăn, em của em cũng sắp chào đời. Bọn trọc đầu không sợ bị nắm tóc, lỡ như đám người đó nhắm vào nhà em thì rất nguy hiểm. Em hiểu không?
Đới Tứ Hải đúng lúc tiếp lời:
– Đại D, chuyện tối nay đến đây là hết. Theo những gì ba biết về lão Lương thì nó là thằng nhát cáy, chắc một thời gian nữa sẽ không dám quay lại đâu. Con về nhà nhớ dỗ dành động viên Tiểu Thu nhé.
Chương Thụ Kỳ cũng nói:
– Tiểu Thu bị dọa khiếp vía rồi, nhớ chú ý đến cảm xúc của con bé một chút.
– Em biết mà. – Đới Kha đáp.
Khi họ từ phòng thẩm vấn ra đến sảnh lớn, Châu Thư Ngạn đã cùng ba mẹ về trường. Triệu Tĩnh cho Lương Mạn Thu nghỉ phép, để cô ở nhà nghỉ ngơi vài hôm rồi hẵng quay lại trường.
Chương Thụ Kỳ hỏi:
– Cô Triệu, cô đến đây bằng gì vậy? Bây giờ chắc cô về trường nhỉ?
Triệu Tĩnh cuối cùng cũng có cơ hội nói:
– Anh cứ gọi tên tôi được rồi, đừng gọi cô Triệu nữa, nghe không quen lắm. Tôi đi xe buýt rồi chuyển tàu điện ngầm về.
Chương Thụ Kỳ đề nghị:
– Giờ tôi đưa ba của Tiểu Thu ra ga Diêm Sơn bắt tàu hỏa. Nếu cô không ngại thì để tôi tiện đường đưa cô về trường luôn.
– Được ạ, phiền anh quá, cảnh sát Chương. – Triệu Tĩnh đáp không do dự, vì cô còn muốn tìm hiểu thêm về vị phụ huynh đặc biệt này.
Chương Thụ Kỳ nở nụ cười đầu tiên trong tối nay:
– Cô bảo tôi đừng gọi cô Triệu, sao cô vẫn gọi tôi là cảnh sát Chương vậy?
Triệu Tĩnh cũng cười:
– Quen miệng ấy mà.
Tại khu Bích Lâm Hồng Đình.
A Liên đã lộ rõ bụng bầu ra mở cửa đón:
– Ủa, Tiểu Thu chưa về trường hả con?
Tiếp đó, bà giật mình la lên:
– Sao mình mẩy Đại D bầm dập thế này? Lại đánh nhau à?
Lúc nãy Đới Tứ Hải đi vội quá, chưa kịp nói rõ sự tình với vợ vì sợ bà lo lắng.
Trước khi Đới Kha kịp nổi đóa, Đới Tứ Hải vội nói:
– Đại D không có đánh nhau, nó bảo vệ Tiểu Thu nên bị thương đấy, vào phòng anh nói với em sau. Tiểu Thu, con lấy giúp anh chai rượu thuốc lần trước để nó bôi đi.
Không biết có phải Đới Kha đã trưởng thành nên biết điều hơn, hay là chẳng còn tâm trạng đâu mà nổi cáu, nên không đôi co với A Liên. Cậu làu bàu:
– Thứ đó hôi chết đi được, mai con còn phải đi học nữa.
Nếu là trước đây, Đới Tứ Hải sớm đã châm chọc Đới Kha là chưa từng thấy cậu ham học thế bao giờ. Nhưng giờ ông chỉ nghiêm giọng nói:
– Không bôi là mai cả cánh tay bây sẽ thâm đen xì đấy.
Lương Mạn Thu lập tức tìm thấy chai rượu thuốc bí truyền giúp lưu thông máu tan vết bầm, mở nắp chai ngửi thử, nói:
– Anh ơi, mùi thảo dược không hôi đâu.
Đới Kha nói:
– Anh lười bôi.
Lương Mạn Thu dè dặt đề nghị:
– Em bôi giúp anh nhé…
Đới Kha chỉ nhìn cô một cái, không tỏ thái độ gì, rồi quay người vào phòng.
Lương Mạn Thu do dự một thoáng rồi cầm chai rượu thuốc đi theo, đóng cửa phòng, bật điều hoà.
Đới Kha ngồi đại xuống chiếc ghế xoay, đưa lưng về phía máy tính, chìa cánh tay về phía cô.
Trước đây Đới Tứ Hải từng dùng rượu thuốc bôi đầu gối cho Lương Mạn Thu. Cô học theo cách của ông, đổ một ít rượu thuốc ra lòng bàn tay, rồi bôi lên vết bầm của Đới Kha.
Đới Kha chỉ đạo:
– Chưa ăn cơm hả, mạnh tay lên, phải xoa cho nóng lên thì thuốc mới ngấm.
Lương Mạn Thu làm theo, dùng sức xoa đều như đang ướp sườn non.
Đới Kha đau đến nhe răng trợn mắt.
Lương Mạn Thu sợ quá rụt tay lại, hỏi:
– Anh… anh đau lắm hả? Để em nhẹ tay hơn…
Đới Kha không nói gì, đưa cánh tay kia ra.
Lương Mạn Thu đành phải tiếp tục xoa mạnh.
Xoa xong hai cánh tay, Lương Mạn Thu thở hổn hển nói:
– Còn chỗ nào nữa không?
– Chân nữa.
Cô liền ngồi xổm xuống, nhanh nhẹn đổ rượu thuốc ra, nhưng tư thế ngồi xổm không tiện dùng sức bèn thuận thế khuỵu một gối xuống.
Đới Kha chỉ cần hơi cúi mắt là có thể nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng của Lương Mạn Thu.
Một tay cô vịn đầu gối cậu, giữ vững chân cậu, còn tay kia không ngừng xoa bóp má ngoài đùi cậu. Bộ ng ực đầy đặn của cô khẽ rung rinh theo từng cử động.
Yết hầu Đới Kha trượt lên xuống.
Nơi nóng rẫy không chỉ có lòng bàn tay cô và vết bầm của cậu, mà còn cả một nơi thầm kín nào đó nữa.
Hồi cấp Hai, Lương Mạn Thu cũng từng xoa bóp chân cho Đới Kha để giãn cơ, lúc đó không phải là cậu không có h am muốn. Thì ra khi lớn lên, h am muốn không hề suy giảm, ngược lại còn mãnh liệt hơn, mãnh liệt đến bất ngờ nhưng lại phải cố sức kìm nén.
Đới Kha khép đầu gối lại, bảo:
– Đủ rồi.
Lương Mạn Thu ngẩng đầu lên, cặp mắt mơ màng càng khiến cô trông quyến rũ hơn. Cô không chủ động dụ dỗ nhưng cậu vẫn bị động sa lầy.
Cô nói:
– Nhưng bên kia còn chưa xoa mà.
Đới Kha đáp:
– Bố đây có bị thương nặng đến thế đâu.
Lương Mạn Thu xác nhận lại:
– Không cần thật ạ?
Đới Kha thầm thở phào một hơi:
– Đủ rồi.
Lương Mạn Thu đứng dậy, vặn chặt nắp chai rượu thuốc, khẽ nói:
– Anh ơi, cảm ơn anh nhé. Nếu không có anh ở đó, em đã sớm bị đám người kia bắt đi rồi…
Đới Kha nhướng mắt, lạnh lùng lên tiếng:
– Chỉ nói cảm ơn là xong à?
Lương Mạn Thu bất giác căng thẳng, giọng khẽ run:
– Anh ơi, em cũng biết nói cảm ơn suông là không đủ. Anh và bác đều đối xử quá tốt với em, nhưng thật sự em không biết phải cảm ơn anh thế nào… Anh nói xem em phải làm sao đây?
Cô đã nhận vô vàn thứ từ gia đình này, vượt quá khả năng cô có thể báo đáp.
Yết hầu Đới Kha lại trượt lên xuống, cậu nhìn chằm chằm cô, nói:
– Lương Mạn Thu, em hôn anh một cái đi.