- Trang chủ
- Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài
- Chương 60: Vậy thì là bạn đời
Chương 60: Vậy thì là bạn đời
Truyện: Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài
Tác giả: Khâm Điểm Phế Sài
- Chương 1: Con cún còi này ở đâu ra vậy?
- Chương 2: Quần sịp đỏ xấu hoắc
- Chương 3: Cún Còi chỉ nghe lời tao thôi
- Chương 4: Anh ơi, em đi đây
- Chương 5: Ê Cún Còi!
- Chương 6: Anh ơi, anh phải đợi em đấy nhé
- Chương 7: Cún Còi, đừng có kéo quần tao!
- Chương 8: Con không muốn quay lại trung tâm bảo trợ xã hội đâu
- Chương 9: Không cần về trung tâm bảo trợ xã hội nữa
- Chương 10: Cún Còi lớn rồi
- Chương 11: Không trộm không trộm không trộm!
- Chương 12: Thông báo tìm người
- Chương 13: Mày mới khờ ấy, đồ Cún Còi khờ!
- Chương 14: Cầm tay nhau trước cửa đồn cảnh sát
- Chương 15: Lương Mạn Thu, mày xấu chết đi được!
- Chương 16: Anh cố tình muốn người khác cười nhạo em
- Chương 17: Hình như anh đang kiếm cớ làm lành?
- Chương 18: Hai đứa để đầu đôi
- Chương 19: Con nhất định sẽ ngăn không cho anh yêu sớm
- Chương 20: Cô bé bị anh trai cho leo cây
- Chương 21: Em sờ yết hầu của anh được không?
- Chương 22: Trải nghiệm đầu tiên của tuổi dậy thì khiến Đới Kha không khỏi luống cuống
- Chương 23: Đừng có nói giỡn về nhỏ em gái này
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Mình cùng nhau học cấp ba và thi đại học được không anh?
- Chương 26: Quan hệ gì thế này? Tình cảm gì thế này?!
- Chương 27: Em gái cái nỗi gì, rõ ràng là con ghệ nó thì có
- Chương 28: Em thấy anh trai em có đẹp trai không?
- Chương 29: Chiều nay cùng đến thư viện Thúy Điền làm bài tập nhé?
- Chương 30: Cậu đừng có làm bài tập hộ anh ấy nữa
- Chương 31: Cậu lớn từng này rồi mà còn ngủ chung phòng với anh trai á?
- Chương 32: Hai đứa trẻ mộtCho em đạp tay anh này lớn một nhỏ ôm chặt lấy nhau
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chắc chắn sẽ tKhông ai đuổi em đi được hếtống cổ Tiểu Thu về lại trung tâm bảo trợ xã hội
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Anh hứa với em là sẽ không đánh nhau đi
- Chương 37: Có mẹ đẻ mà không có mẹ dạy
- Chương 38: Hai bàn tay rộng dày ấm áp áp chặt lên tai cô
- Chương 39: Hôn là một độngGậy ông đập lưng ông từ còn mập mờ hơn
- Chương 40: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 41: Thế mới là anh trai tốt chứ
- Chương 42: Nó là cái thá gì
- Chương 43: Lần này cậu có vẻ thực sự muốn làm lại cuộc đời
- Chương 44: Em sẽ kiếm tiền nuôi anh
- Chương 45: Hình như con biết anh ấy ở đâu ạ
- Chương 46: Đậu má, em vẫn còn zin nhé!
- Chương 47: Nhấc bổng cô lên cao
- Chương 48: Cõng Lương Mạn Thu về phòng cô
- Chương 49: Hình như họ vừa hôNgủ thiếp đi trên giường cậun gián tiếp và trao đổi cả nước miếng
- Chương 50: Ngủ thiếp đi trên giường cậu
- Chương 51: Em gái lại lớn hơn rồi
- Chương 52: Dẫn bạn trai về hả?
- Chương 53: Em muốn vào trường anh à?
- Chương 54: Để yêu sớm à?
- Chương 55: Bạn trai trong trường và bạn trai ngoài trường
- Chương 56: Hình ảnh này còn gây sốc hơn cả lần đầu xem “phim con heo”
- Chương 57: Bộ ngực vạm vỡ
- Chương 58: Sao con lại đi ra từ phòng em?
- Chương 59: Nụ hôn phớt trên trán cô
- Chương 60: Vậy thì là bạn đời
- Chương 61: Cứng lắm, sờ không thích
- Chương 62: Với người ngoài, họ là một cặp anh em đang học cấp Ba
- Chương 63: Ôm em gái ngủ
- Chương 64: R18女性向けASMR/SMプレイ
- Chương 65: Ngang ngửa với việc cô chủ động hôn lên trán Đới Kha để đáp lễ
- Chương 66: Hôn có bị vướng kính không nhỉ…
- Chương 67: Anh đúng là đồ cục súc
- Chương 68: Họ không thể tách rời
- Chương 69: Lương Mạn Thu, em hôn anh một cái đi
- Chương 70: First kiss
- Chương 71: Những nụ hôn ấy rực rỡ và nồng nhiệt như màn pháo hoa
- Chương 72: Tên người đó là “bà xã”
- Chương 73: Hôn mãi không chán
- Chương 74: Trinh sát và phản trinh sát
- Chương 75: Anh ơi, anh… dê quá đi…
- Chương 76: Sao mãi mà em Đại D của cậu vẫn chưa tròn mười tám tuổi cơ chứ!
- Chương 77: Anh ơi, anh sẽ học đại học ở một nơi rất xa ạ?
- Chương 78: Niềm hân hoan của chàng trai trẻ đâu thể chờ đợi
- Chương 79: Anh đừng thế, lát anh ấy dậy bây giờ…
- Chương 80: Lương Mạn Thu vẫn chưa thể quen với nỗi đau trưởng thành này
- Chương 81: Anh hư quá!Chỉ cảm ơn suông vậy thôi à?
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Em muốn có anhAnh ơi, lỡ như em muốn đến một nơi thật xa thì sao?
- Chương 84: Anh ơi, lỡ như em muốn đến một nơi thật xa thì sao?
- Chương 85: Anh ơi, chúng mình cứ như đang bỏ trốn cùng nhau ấy
- Chương 86: Muốn ở chung phòng với anh trai
- Chương 87: Có phải chưa ngủ chung bao giờ đâu
- Chương 88: Anh… anh không mặc đồ hả?
- Chương 89: Chuyện ái â n như đã hoàn thành được một nửa
- Chương 90: Bà xã, đưa tay cho anh nào
- Chương 91: Chấp nhận lời mời nắm tay nhau cùng trưởng thành của cô
- Chương 92: Trong nhà giờ chỉ còn hai đứa mình
- Chương 93: Ở nơi chuyện tình bắt đầu
- Chương 94: Chẳng đợi nổi ba bốn tiếng đồng hồ, đã muốn ăn tiếp bữa nữa
- Chương 95: Em cũng thử làm việc nặng xem sao
- Chương 96: Đảo lộn ngày đêm, ba bữa thất thường
- Chương 97: Vào khách sạn như về nhà
- Chương 98: Tình yêu “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” của họ
- Chương 99: Bí mật mà đứa trẻ ba tuổi cũng biết
- Chương 100: LOVE
- Chương 101: Lương Mạn Thu, anh kiếm tiền nuôi em
- Chương 102: Lương Mạn Thu chính là bạn gái của bố!
- Chương 103: Tiểu Thu của anh đang cưỡi ngọn gió thu bay đến một vùng trời cao rộng hơn (Hoàn chính văn)
- Chương 104: Ngoại truyện 1: Người khô môi nẻ, hôn nhau tóe điện
- Chương 105: Ngoại truyện 2: Đi vào tim em
- Chương 106: Ngoại truyện 3: Thiết thực hơn cả một câu “Anh yêu em”
- Chương 107: Ngoại truyện 4: Chị cái gì mà chị, phải gọi là chị dâu!
- Chương 108: Ngoại truyện 5: Cô trở thành “sữa rửa mặt” của anh
- Chương 109: Ngoại truyện 6: Em gái Đại D dùng mỹ nhân kế đấy
- Chương 110: Ngoại truyện 7: Mua nhà kết hôn
- Chương 111: Ngoại truyện 8: Mặc đồng phục đi đăng ký kết hôn
- Chương 112: Ngoại truyện 9: Tuần trăng mật
- Chương 113: Ngoại truyện 10: Cảnh phục và váy cưới
- Chương 114: Ngoại truyện 11: Tụi tao đang chuẩn bị làm đám cưới
- Chương 115: Ngoại truyện 12: Đám cưới
- Chương 116: Ngoại truyện 13: Món quà
- Chương 117: Ngoại truyện 14: Bố đây sắp được làm ba rồi
- Chương 118: Ngoại truyện 15: Đời sau của Đại D (HẾT)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Những khi Đới Kha được nghỉ cuối tháng, chiều thứ Bảy tan học cậu sẽ cưỡi mô tô đến đón Lương Mạn Thu về nhà.
Dù mỗi tháng chỉ xuất hiện trước cổng trường cấp Ba Hải Thành một lần song kiểu dáng cực ngầu và tiếng pô gầm vàng vô cùng nổi bật của bé Suzuki BK đủ để thổi bùng giấc mơ xe phân khối lớn của mọi thằng con trai.
Tin đồn Lương Mạn Thu có bạn trai ngoài trường, có lẽ còn là một thanh niên xã hội lêu lổng trở thành tin tức sốt dẻo, ai cũng muốn tin là vậy.
Lương Mạn Thu chỉ cười không nói, coi như ngầm thừa nhận, chỉ có Châu Thư Ngạn đến hỏi cô người lái mô tô có phải là anh trai cô không.
Những chi tiết cậu ta bổ sung khiến cô không thể chối được:
– Tớ thấy dáng người đó giống hệt người từng nói chuyện với cậu ở cổng khối cấp Ba trường Tân Hải. Chứ với tính cách của cậu, không giống người sẽ quen kiểu con trai như vậy đâu.
Lương Mạn Thu nghe giọng điệu của cậu ta có chút khó chịu. Lúc bênh vực Đới Kha, cô đã đứng về phía đối lập với Châu Thư Ngạn rồi.
– Chẳng qua anh ấy thích cưỡi mô tô, chơi hơi bạo chút thôi.
Châu Thư Ngạn hỏi:
– Sao cậu không giải thích với họ?
Lương Mạn Thu thừa nhận hay không đều có rủi ro. Trường Hải Thành không cấm yêu sớm, nhưng dẫu sao bọn họ vẫn là trẻ vị thành niên, một khi phát hiện manh nha, giáo viên có nghĩa vụ báo cho phụ huynh. Nếu Lương Mạn Thu nói người lái mô tô là anh mình, có lẽ giáo viên chủ nhiệm sẽ gọi điện cho Đới Tứ Hải để hỏi rõ tình hình của anh trai cô. Dù sao thì trong mắt người lớn, việc lái mô tô để ra oai vẫn là hành vi nguy hiểm. Chiếc mô tô này do Đới Kha lén mua, đến lúc đó sẽ lại vì cô mà lộ tẩy giống như cái máy PSP năm nào. Còn nếu nói người lái mô tô là người khác, có khi Đới Tứ Hải lại càng hỏi kỹ hơn, cô làm sao bịa ra được nhiều chuyện đến vậy.
Lương Mạn Thu lắc đầu:
– Mọi người chỉ tin những gì họ muốn tin thôi, tớ có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Châu Thư Ngạn:
– Người ta nói anh trai cậu là bạn trai cậu mà cậu không thấy khó chịu chút nào à?
Lương Mạn Thu:
– Không.
Châu Thư Ngạn chết lặng ngay tại chỗ, giống như hồi mới nghe về “giao dịch mờ ám” của hai anh em nhà này: em gái phải làm bài tập nghỉ đông giúp anh trai thì anh mới dẫn em gái đi net.
Chuyện này liên quan đến luân lý, Châu Thư Ngạn cố gắng nói giảm nói tránh:
– Cậu không thấy như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của một cô gái sao?
Lương Mạn Thu đáp:
– Hồi cấp Hai có người còn đặt điều về tớ với anh trai tớ khó nghe hơn thế này nhiều, tớ quen rồi.
Châu Thư Ngạn sửng sốt vô cùng, hồi lâu không nói nên lời. Nội dung câu nói và giọng điệu nhẹ bẫng của Lương Mạn Thu hoàn toàn khác xa với hình ảnh của cô trong mắt Châu Thư Ngạn. Từ lúc quen biết đến giờ, hai người chỉ trao đổi chuyện học hành, có lẽ cậu ta chưa bao giờ thực sự hiểu cô.
– Sao người ta lại có thể đặt điều về cậu với anh trai cậu được chứ? – Châu Thư Ngạn không tài nào hiểu nổi. – Đó là anh trai cậu mà.
Lương Mạn Thu hồi cấp Hai đã từng chịu thiệt. Nếu nói là anh em họ, tin đồn chẳng những không dừng lại mà còn khoác thêm màu sắc cấm kỵ càng giật gân hơn, chỉ tổ khiến người nghe càng thêm phấn khích, còn nếu nói thẳng cô và người anh trai trên danh nghĩa kia không có quan hệ máu mủ thì lại dính dáng đến thân thế của cô. Lương Mạn Thu đành ngậm miệng.
– Ở đâu mà chẳng có mấy kẻ rỗi hơi và xấu tính. – Cô kết thúc cuộc trò chuyện một cách qua loa.
Điều kỳ lạ là sau đó tin đồn không hề biến tướng, không có thêm vai anh trai nào cả, có lẽ Châu Thư Ngạn đã giữ bí mật giúp cô.
Lương Mạn Thu mặt mày xinh xắn, tính tình lại dịu dàng nhã nhặn, quá khứ phức tạp càng khiến cô thêm vài phần bí ẩn, cho dù có bạn trai ngoài trường thì sức hút cũng chỉ tăng chứ không giảm.
Học sinh giỏi cũng có cách lấy lòng của học sinh giỏi: có người tìm cô thảo luận bài khó, có người mang đồ ăn khuya cho cô, thậm chí có người còn làm thơ tặng cô.
Riêng Châu Thư Ngạn làm đủ cả ba việc trên, vậy mà Lương Mạn Thu lại thấy cậu ta chẳng có ý đồ xấu xa gì.
Con người Châu Thư Ngạn luôn toát ra một vẻ độ lượng và lịch thiệp, đối xử với ai cũng ôn tồn hòa nhã. Lương Mạn Thu không phải là cô gái duy nhất được cậu ta làm đủ cả ba việc đó.
May mà Lương Mạn Thu không có điện thoại nên về đến ký túc xá nữ cuối cùng cũng được yên tĩnh đôi chút.
Châu Thư Ngạn đã phát hiện ra lỗ hổng, bèn dúi một chiếc điện thoại cho Lương Mạn Thu, bảo:
– Ổ cắm bên ký túc xá nam hơi ít, tối nào tớ cũng phải xếp hàng sạc pin, cậu cầm về sạc giúp tớ với.
Lương Mạn Thu không nhận mà hỏi:
– Tối cậu không dùng à?
Châu Thư Ngạn đáp:
– Không dùng cũng được.
Lương Mạn Thu lại hỏi:
– Lỡ có cuộc gọi quan trọng thì sao…
Châu Thư Ngạn khăng khăng:
– Không sao đâu, số này của tớ ít người biết lắm.
Lương Mạn Thu đành nhận lấy, giúp cậu ta việc này. Dù sao thì trước đây cậu ta cũng từng giúp cô làm bài tập nghỉ đông cho Đới Kha.
– Sạc pin không được tắt máy nhé. – Châu Thư Ngạn nói mật khẩu điện thoại cho Lương Mạn Thu rồi dặn thêm một câu kỳ lạ.
Lương Mạn Thu mang điện thoại về ký túc xá, vừa cắm sạc chưa được bao lâu thì chuông đã reo. Nghe bạn cùng phòng nhắc, cô mới nhận ra đó là nhạc chuông điện thoại của Châu Thư Ngạn.
Cậu ta dùng một chiếc điện thoại khác gọi tới, bảo cô đăng nhập QQ.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Đăng nhập nick của tớ à?
Châu Thư Ngạn đáp:
– Ừ, lên QQ rồi nói.
Chắc là có chuyện quan trọng, Lương Mạn Thu bèn đăng nhập QQ. Châu Thư Ngạn gửi qua một tấm ảnh chụp đề bài, nhờ cô giảng cách giải. Lương Mạn Thu vốn ham học, thường miệt mài nghiên cứu bài vở đến quên ăn quên ngủ nên cũng chỉ mất khoảng mười phút hí hoáy giải trên giấy nháp rồi chụp ảnh gửi qua.
Trong danh sách bỗng dưng có thêm tin nhắn mới từ một tài khoản có ảnh đại diện hình chim cánh cụt.
Mộc Khả: Nick bị hack à?
Mộc Khả: Đâu rồi?
Mộc Khả: Trả lời coi.
Mốc thời gian ngay đúng lúc Lương Mạn Thu đăng nhập QQ.
Dù cách một màn hình, Lương Mạn Thu cũng đoán được Đới Kha đang giận, chắc cậu đã cắn môi đến hằn dấu rồi.
Trà Lạnh: Đâu có, em đang dùng điện thoại của bạn.
Mộc Khả: Trai hay gái?
Đới Kha đoán không sai, Lương Mạn Thu quả thật nói dối như Cuội. Ý nghĩ đầu tiên của cô là nói một “lời nói dối thiện ý” khiến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Trước đây cô từng xài chiêu này rồi bị Đới Kha tét mông.
Đới Kha tìm ra đáp án từ sự do dự của cô.
Mộc Khả: Mẹ kiếp, lại thằng nào nữa đây?
Lương Mạn Thu vừa định gõ chữ thì tin nhắn tới tấp ập đến. Tốc độ gõ chữ của Đới Kha nhanh hơn cô nhiều.
Mộc Khả: Thằng họ Châu à?
Mộc Khả: Muộn thế này rồi em còn ở cùng nó?
Gõ chữ trên điện thoại mỏi rã tay, Lương Mạn Thu cuối cùng cũng nặn ra được một câu.
Trà Lạnh: Anh, không phải như anh nghĩ đâu.
Mộc Khả: Gọi điện đi.
Lương Mạn Thu đành cầm thẻ điện thoại ra hành lang xếp hàng chờ gọi điện thoại công cộng.
Một bạn học quen biết thấy cô cầm điện thoại mà vẫn xếp hàng, ngạc nhiên hỏi:
– Sao cậu có điện thoại rồi mà vẫn ra đây gọi thế?
Lương Mạn Thu thuận miệng bịa cớ:
– Điện thoại hết tiền rồi.
Rồi cô cúi đầu nhắn tin báo cho Đới Kha là phải chờ một lát nữa.
Cuộc gọi vừa kết nối là Lương Mạn Thu đã nhắm mắt gọi ngay:
– Anh.
– Nói. – Đới Kha xẵng.
Lương Mạn Thu thật thà giải thích rồi bảo:
– Chỉ đơn giản vậy thôi, mai em trả điện thoại lại cho cậu ấy.
Đới Kha hỏi:
– Nó bảo em sạc thì em sạc à? Nó cho em lợi lộc gì?
Lương Mạn Thu đáp:
– Chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau thôi mà.
Đới Kha nói:
– Để rồi xem lần sau nó có còn nhờ em sạc nữa không.
Lương Mạn Thu ngây thơ đáp:
– Lần sau em sẽ kiếm cớ từ chối.
Đới Kha chặn họng:
– Sao lần này không từ chối?
Lương Mạn Thu đáp:
– Em không nghĩ nhiều đến vậy.
Đới Kha mách nước:
– Nó nhờ em sạc pin buổi tối là để tối nào cũng có cớ nói chuyện với em trước khi đi ngủ đấy.
Câu chuyện lại vòng về điểm xuất phát, Lương Mạn Thu lại phải giải thích lần nữa rằng mình chỉ giúp Châu Thư Ngạn một việc nhỏ.
Lương Mạn Thu ngần ngừ:
– Chắc không nghiêm trọng đến mức đó đâu…
Đới Kha hỏi:
– Thằng họ Châu đang chơi chiêu đấy, em không nhìn ra à?
Lương Mạn Thu cãi:
– Chỉ là sạc pin thôi mà…
Chuyện cũ lại hiện về.
Lần đầu tiên Lương Mạn Thu và Châu Thư Ngạn cùng đến thư viện Thúy Điền học, cây bút máy của cô đã vô tình bị cậu ta cầm mất. Cậu ta toàn dùng bút bi nước, cớ gì lại cầm nhầm một cây bút máy? Với tính cách cẩn thận của cậu ta, chẳng lẽ lại không do dự dù chỉ một giây?
– Anh. – Lương Mạn Thu khẽ gọi, mơ hồ cảm nhận được cơn giận của Đới Kha. Nếu giờ hai người đang ở nhà đối mặt nhau, chắc cậu đã sớm véo má cô rồi.
– Cậu ấy chỉ hỏi em một bài tập thôi, không có nói gì khác hết.
Đới Kha hỏi:
– Thì phải mở bài dẫn dắt rồi mới nêu ý chính chứ. Ai dạy anh viết văn như thế nhỉ?
Cuộc nói chuyện như đi vào ngõ cụt, cứ luẩn quẩn mãi một chỗ.
Lương Mạn Thu muốn nhanh chóng gỡ rối mớ bòng bong này, bèn tìm một hướng đi mới:
– Anh, sao anh rành thế? Có phải tối nào anh cũng nói chuyện với mấy bạn nữ khác nên có kinh nghiệm đầy mình không?
Đới Kha quạu:
– Lương Mạn Thu, đừng có đánh trống lảng.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Anh, có phải anh lại đang cắn môi không?
Đới Kha gào lên:
– Lương Mạn Thu!
Điện thoại tạo ra một khoảng cách an toàn. Lương Mạn Thu tưởng tượng ra dáng vẻ nổi trận lôi đình của Đới Kha, trước mắt cô hiện lên cảnh con tinh tinh trong sở thú bị nhốt trong lồng, đấm ngực giậm chân, điên cuồng gào thét mà chẳng làm gì được cô.
– Anh, anh đang ghen hả?
Đới Kha im lặng ba giây.
Lương Mạn Thu được đà lấn tới:
– Anh ghen thật rồi.
Đới Kha dập máy luôn.
Lương Mạn Thu nhắn qua QQ: Về nhà rồi nói, em off đây. Anh ơi, anh ngủ ngon nha.
Rồi cô lục tìm trong kho icon, cuối cùng cũng thấy một con chim cánh cụt đang nhảy tưng tưng.
Đới Kha chỉ ném cho cô một icon quả bom.
Quay lại danh sách bạn bè, Lương Mạn Thu thấy ảnh đại diện hình con thỏ hiện tin nhắn mới.
Z: – Cậu sắp ngủ chưa? Trước khi ngủ cậu hay nghe nhạc hay nghe tiếng Anh?
Tim Lương Mạn Thu đột nhiên đập bùm bụp, nhưng là vì hoảng chứ không phải rung động. Châu Thư Ngạn quả đúng là đã chơi chiêu như Đới Kha nói. Cậu đọc vị người khác giỏi hơn cô, mà đối nhân xử thế cũng bạo dạn hơn nhiều.
Hình như cô thực sự trúng chiêu của Châu Thư Ngạn rồi.
Lương Mạn Thu không trả lời mà thoát QQ rồi xóa lịch sử đăng nhập luôn.
Hôm sau, Lương Mạn Thu đợi Châu Thư Ngạn đi ngang qua để trả điện thoại cho cậu ta.
Cô bạn cùng bàn An Giai Nguyệt vừa thấy Châu Thư Ngạn đến là cười tủm tỉm chạy ra hành lang hóng gió, cố ý chừa không gian riêng cho họ.
Đúng là chu đáo quá thể đáng.
Từ khi tin đồn tình cảm giữa cô và Châu Thư Ngạn lan ra, hễ hai người họ sáp lại gần nhau là các bạn học khác đều tự giác nhường chỗ, chừa không gian riêng, trừ khi thảo luận bài vở nghiêm túc khiến Lương Mạn Thu thấy mất tự nhiên vô cùng.
Châu Thư Ngạn hỏi:
– Tối qua tớ nhắn QQ cho cậu mà cậu không thấy à?
Lương Mạn Thu lắc đầu:
– Chắc lúc đó tớ ngủ rồi.
Châu Thư Ngạn hỏi:
– Ngủ sớm thế?
Lương Mạn Thu chỉ cười trừ.
Châu Thư Ngạn lại hỏi:
– Tối nay sạc giúp tớ nữa được không?
Đến rồi đây, tim cô lại đập thình thịch như rơi vào một cái bẫy sâu hun hút, cảm giác mất trọng lượng ập đến.
Châu Thư Ngạn nói:
– Tớ có hai cái điện thoại, sạc cùng lúc người khác lại dị nghị.
Lương Mạn Thu mấp máy môi:
– Sao cậu… nhiều điện thoại thế?
Trong ấn tượng của cô, chỉ có người làm ăn như Đới Tứ Hải hay cảnh sát như Chương Thụ Kỳ, thường xuyên phải nhận điện thoại mới cần nhiều máy đến vậy.
Châu Thư Ngạn đáp tỉnh bơ:
– Thì một cái để chơi game còn cái kia để lướt mạng với liên lạc.
Từ lúc biết nhận thức, Lương Mạn Thu rất ít khi có quyền lựa chọn trong cuộc sống nên vẫn chưa học được cách từ chối người khác một cách dứt khoát. Ngày trước cũng vì cô không thể từ chối lời đề nghị đến nhà chơi của Đinh Lị Lị nên mới gián tiếp gây ra vụ vẽ bậy trong nhà vệ sinh sau đó.
– Vậy quyết định thế nhé. – Châu Thư Ngạn như làm ảo thuật, rút từ sau lưng ra một thanh sô cô la Toblerone, đặt lên bàn Lương Mạn Thu. – Cảm ơn cậu đã sạc pin giúp tớ.
– Ơ này. – Lương Mạn Thu định đẩy lại. – Tớ không ăn đồ ngọt…
Châu Thư Ngạn như không nghe thấy, quay người bỏ đi.
An Giai Nguyệt đúng lúc quay lại, ngắm nghía thanh sô cô la, mặt có bảng thành phần toàn tiếng nước ngoài quay đúng về phía cô nàng.
An Giai Nguyệt xuýt xoa:
– Hàng nhập khẩu đấy, Tiểu Thu ơi, bí thư chi đoàn hào phóng với cậu thật!
Cũng là hóng chuyện người khác, nhưng An Giai Nguyệt thân thiện hơn Đinh Lị Lị ngày trước, không có mục đích rõ ràng, nên Lương Mạn Thu không thấy khó chịu như xưa, cũng bằng lòng hé lộ chút tâm tư.
Cô cười khổ:
– Tớ khó xử lắm.
An Giai Nguyệt nhân cơ hội hỏi:
– Cái anh chạy xe phân khối lớn đến đón cậu hôm nghỉ lễ có thật là bạn trai cậu không?
Có lẽ từ nhỏ không có bạn bè thân thiết để dốc bầu tâm sự nên Lương Mạn Thu giữ kín chuyện riêng tư rất giỏi, không dễ gì tiết lộ hoàn cảnh của mình.
Lương Mạn Thu hỏi lại:
– Cậu thấy giống không?
An Giai Nguyệt cười hì hì, xoa cằm ngẫm nghĩ rồi đáp:
– Tớ thấy dáng người ngon đấy, cao ráo chân dài, trông rắn rỏi ra phết, chắc cậu thích lắm. Cậu mà đứng cạnh anh ấy, chà, đúng kiểu chim nhỏ nép vào người ấy! Chỉ không biết có đẹp trai không thôi.
Lương Mạn Thu nói:
– Đẹp trai lắm.
Có lẽ đó là cậu con trai đầu tiên cô thấy đẹp kể từ khi hình thành gu thẩm mỹ của mình.
An Giai Nguyệt hỏi:
– Đẹp hơn cả bí thư chi đoàn à?
Lương Mạn Thu đáp:
– Chưa… so bao giờ…
An Giai Nguyệt giục:
– So thử đi.
Lương Mạn Thu nói:
– Khó so lắm.
Lương Mạn Thu đã quá quen với Đới Kha, từng thấy đủ mọi dáng vẻ và trạng thái của cậu nên không thường xuyên mê mẩn gương mặt ấy. Nếu không bị hỏi, cô cũng chẳng xếp Đới Kha vào hàng đẹp trai. Với cô, cậu chỉ đơn giản là một người anh đặc biệt.
An Giai Nguyệt vỗ tay:
– Tớ biết rồi, chắc chắn là bạn tình trong mắt đẹp lung linh nên cậu mới thấy cái anh chạy xe phân khối lớn kia đẹp trai hơn bí thư chi đoàn.
Lương Mạn Thu vội nói:
– Không phải bạn tình, thật sự không phải bạn tình gì hết.
An Giai Nguyệt khẳng định:
– Bạn trai!
Hai má Lương Mạn Thu nóng bừng, da mặt như sắp bỏng đến nơi.
An Giai Nguyệt tưởng Lương Mạn Thu không thích từ này, bèn đổi giọng:
– Vậy thì là… bạn đời!
Lương Mạn Thu giật nảy mình, sao cô bạn hoạt bát đáng yêu này lại bạo dạn thẳng thắn thế cơ chứ.