- Trang chủ
- Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài
- Chương 15: Lương Mạn Thu, mày xấu chết đi được!
Chương 15: Lương Mạn Thu, mày xấu chết đi được!
Truyện: Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài
Tác giả: Khâm Điểm Phế Sài
- Chương 1: Con cún còi này ở đâu ra vậy?
- Chương 2: Quần sịp đỏ xấu hoắc
- Chương 3: Cún Còi chỉ nghe lời tao thôi
- Chương 4: Anh ơi, em đi đây
- Chương 5: Ê Cún Còi!
- Chương 6: Anh ơi, anh phải đợi em đấy nhé
- Chương 7: Cún Còi, đừng có kéo quần tao!
- Chương 8: Con không muốn quay lại trung tâm bảo trợ xã hội đâu
- Chương 9: Không cần về trung tâm bảo trợ xã hội nữa
- Chương 10: Cún Còi lớn rồi
- Chương 11: Không trộm không trộm không trộm!
- Chương 12: Thông báo tìm người
- Chương 13: Mày mới khờ ấy, đồ Cún Còi khờ!
- Chương 14: Cầm tay nhau trước cửa đồn cảnh sát
- Chương 15: Lương Mạn Thu, mày xấu chết đi được!
- Chương 16: Anh cố tình muốn người khác cười nhạo em
- Chương 17: Hình như anh đang kiếm cớ làm lành?
- Chương 18: Hai đứa để đầu đôi
- Chương 19: Con nhất định sẽ ngăn không cho anh yêu sớm
- Chương 20: Cô bé bị anh trai cho leo cây
- Chương 21: Em sờ yết hầu của anh được không?
- Chương 22: Trải nghiệm đầu tiên của tuổi dậy thì khiến Đới Kha không khỏi luống cuống
- Chương 23: Đừng có nói giỡn về nhỏ em gái này
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Mình cùng nhau học cấp ba và thi đại học được không anh?
- Chương 26: Quan hệ gì thế này? Tình cảm gì thế này?!
- Chương 27: Em gái cái nỗi gì, rõ ràng là con ghệ nó thì có
- Chương 28: Em thấy anh trai em có đẹp trai không?
- Chương 29: Chiều nay cùng đến thư viện Thúy Điền làm bài tập nhé?
- Chương 30: Cậu đừng có làm bài tập hộ anh ấy nữa
- Chương 31: Cậu lớn từng này rồi mà còn ngủ chung phòng với anh trai á?
- Chương 32: Hai đứa trẻ mộtCho em đạp tay anh này lớn một nhỏ ôm chặt lấy nhau
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chắc chắn sẽ tKhông ai đuổi em đi được hếtống cổ Tiểu Thu về lại trung tâm bảo trợ xã hội
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Anh hứa với em là sẽ không đánh nhau đi
- Chương 37: Có mẹ đẻ mà không có mẹ dạy
- Chương 38: Hai bàn tay rộng dày ấm áp áp chặt lên tai cô
- Chương 39: Hôn là một độngGậy ông đập lưng ông từ còn mập mờ hơn
- Chương 40: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 41: Thế mới là anh trai tốt chứ
- Chương 42: Nó là cái thá gì
- Chương 43: Lần này cậu có vẻ thực sự muốn làm lại cuộc đời
- Chương 44: Em sẽ kiếm tiền nuôi anh
- Chương 45: Hình như con biết anh ấy ở đâu ạ
- Chương 46: Đậu má, em vẫn còn zin nhé!
- Chương 47: Nhấc bổng cô lên cao
- Chương 48: Cõng Lương Mạn Thu về phòng cô
- Chương 49: Hình như họ vừa hôNgủ thiếp đi trên giường cậun gián tiếp và trao đổi cả nước miếng
- Chương 50: Ngủ thiếp đi trên giường cậu
- Chương 51: Em gái lại lớn hơn rồi
- Chương 52: Dẫn bạn trai về hả?
- Chương 53: Em muốn vào trường anh à?
- Chương 54: Để yêu sớm à?
- Chương 55: Bạn trai trong trường và bạn trai ngoài trường
- Chương 56: Hình ảnh này còn gây sốc hơn cả lần đầu xem “phim con heo”
- Chương 57: Bộ ngực vạm vỡ
- Chương 58: Sao con lại đi ra từ phòng em?
- Chương 59: Nụ hôn phớt trên trán cô
- Chương 60: Vậy thì là bạn đời
- Chương 61: Cứng lắm, sờ không thích
- Chương 62: Với người ngoài, họ là một cặp anh em đang học cấp Ba
- Chương 63: Ôm em gái ngủ
- Chương 64: R18女性向けASMR/SMプレイ
- Chương 65: Ngang ngửa với việc cô chủ động hôn lên trán Đới Kha để đáp lễ
- Chương 66: Hôn có bị vướng kính không nhỉ…
- Chương 67: Anh đúng là đồ cục súc
- Chương 68: Họ không thể tách rời
- Chương 69: Lương Mạn Thu, em hôn anh một cái đi
- Chương 70: First kiss
- Chương 71: Những nụ hôn ấy rực rỡ và nồng nhiệt như màn pháo hoa
- Chương 72: Tên người đó là “bà xã”
- Chương 73: Hôn mãi không chán
- Chương 74: Trinh sát và phản trinh sát
- Chương 75: Anh ơi, anh… dê quá đi…
- Chương 76: Sao mãi mà em Đại D của cậu vẫn chưa tròn mười tám tuổi cơ chứ!
- Chương 77: Anh ơi, anh sẽ học đại học ở một nơi rất xa ạ?
- Chương 78: Niềm hân hoan của chàng trai trẻ đâu thể chờ đợi
- Chương 79: Anh đừng thế, lát anh ấy dậy bây giờ…
- Chương 80: Lương Mạn Thu vẫn chưa thể quen với nỗi đau trưởng thành này
- Chương 81: Anh hư quá!Chỉ cảm ơn suông vậy thôi à?
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Em muốn có anhAnh ơi, lỡ như em muốn đến một nơi thật xa thì sao?
- Chương 84: Anh ơi, lỡ như em muốn đến một nơi thật xa thì sao?
- Chương 85: Anh ơi, chúng mình cứ như đang bỏ trốn cùng nhau ấy
- Chương 86: Muốn ở chung phòng với anh trai
- Chương 87: Có phải chưa ngủ chung bao giờ đâu
- Chương 88: Anh… anh không mặc đồ hả?
- Chương 89: Chuyện ái â n như đã hoàn thành được một nửa
- Chương 90: Bà xã, đưa tay cho anh nào
- Chương 91: Chấp nhận lời mời nắm tay nhau cùng trưởng thành của cô
- Chương 92: Trong nhà giờ chỉ còn hai đứa mình
- Chương 93: Ở nơi chuyện tình bắt đầu
- Chương 94: Chẳng đợi nổi ba bốn tiếng đồng hồ, đã muốn ăn tiếp bữa nữa
- Chương 95: Em cũng thử làm việc nặng xem sao
- Chương 96: Đảo lộn ngày đêm, ba bữa thất thường
- Chương 97: Vào khách sạn như về nhà
- Chương 98: Tình yêu “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” của họ
- Chương 99: Bí mật mà đứa trẻ ba tuổi cũng biết
- Chương 100: LOVE
- Chương 101: Lương Mạn Thu, anh kiếm tiền nuôi em
- Chương 102: Lương Mạn Thu chính là bạn gái của bố!
- Chương 103: Tiểu Thu của anh đang cưỡi ngọn gió thu bay đến một vùng trời cao rộng hơn (Hoàn chính văn)
- Chương 104: Ngoại truyện 1: Người khô môi nẻ, hôn nhau tóe điện
- Chương 105: Ngoại truyện 2: Đi vào tim em
- Chương 106: Ngoại truyện 3: Thiết thực hơn cả một câu “Anh yêu em”
- Chương 107: Ngoại truyện 4: Chị cái gì mà chị, phải gọi là chị dâu!
- Chương 108: Ngoại truyện 5: Cô trở thành “sữa rửa mặt” của anh
- Chương 109: Ngoại truyện 6: Em gái Đại D dùng mỹ nhân kế đấy
- Chương 110: Ngoại truyện 7: Mua nhà kết hôn
- Chương 111: Ngoại truyện 8: Mặc đồng phục đi đăng ký kết hôn
- Chương 112: Ngoại truyện 9: Tuần trăng mật
- Chương 113: Ngoại truyện 10: Cảnh phục và váy cưới
- Chương 114: Ngoại truyện 11: Tụi tao đang chuẩn bị làm đám cưới
- Chương 115: Ngoại truyện 12: Đám cưới
- Chương 116: Ngoại truyện 13: Món quà
- Chương 117: Ngoại truyện 14: Bố đây sắp được làm ba rồi
- Chương 118: Ngoại truyện 15: Đời sau của Đại D (HẾT)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Lương Mạn Thu và Đới Kha như hai pho tượng thần giữ cửa phát triển không đồng đều nắm tay nhau đứng sững trước khu vực ăn uống.
Giờ cao điểm ăn tối mà chúng vẫn ghét mãi vẫn chưa tới.
Đới Tứ Hải đang đảo thịt quay trong bếp, không quên tranh thủ nhấn mạnh:
– Đứng đến khi nào khách xếp hàng đông hơn hai đứa bây thì thôi.
Mấy người khách đầu tiên đều là hàng xóm cũ trong khu, chủ yếu là mấy ông bà đã về hưu, cũng là lực lượng hóng chuyện chủ chốt.
Có một ông cụ trông còn khỏe khoắn vừa đi đánh bóng bàn về, cổ vắt cái khăn mặt, mồ hôi thấm ướt cả áo may ô, tiện đường ghé qua chờ mua một phần ngỗng quay mang về.
– Ủa, tìm được con bé rồi hả?
Cả buổi chiều nay, họ đã phải nghe câu này đến phát chán.
Đới Tứ Hải tươi cười xởi lởi trả lời:
– Vâng, vâng ạ.
Ông cụ hỏi tiếp:
– Hai đứa nắm tay nhau đứng phạt ở đây đấy à?
Đới Tứ Hải đáp:
– Phải phạt chúng nó một trận, không thì cứ đánh nhau suốt.
So với lúc ở đồn cảnh sát Thanh Sơn, ở quán có nhiều người quen hơn hẳn, nên chuyện Lương Mạn Thu và Đới Kha bị phạt lập tức lan truyền khắp khu phố.
Đới Kha thì vẫn giữ vẻ bướng bỉnh kiểu chết còn sĩ, cằm hơi hếch lên, mặt không biểu cảm. Còn Lương Mạn Thu thì cúi gằm mặt, cứ nhìn chằm chằm vào ngón chân đang cào cào chiếc dép lê của mình, hai tai đỏ bừng.
Ông cụ cười nói:
– Anh chị em nhà nào mà chẳng cãi cọ, hồi nhỏ chúng ta cũng đánh nhau suốt ngày, người lớn đi vắng là còn leo lên tận mái nhà dỡ ngói ấy chứ.
Một bà cụ khác cũng ghé tới, nhưng chẳng buồn hỏi xem ngỗng quay bao giờ mới ra lò, chỉ mải nhìn hai đứa mấy lượt rồi quay sang nói với Đới Tứ Hải:
– Làm tôi cứ tưởng cậu ấm nhà cậu dẫn bạn gái về ra mắt cơ đấy.
Vẻ mặt Đới Kha cuối cùng cũng thoáng biến sắc, khóe miệng giật giật, cậu thầm chửi trong bụng: “Nhảm nhí!”
Lòng bàn tay Lương Mạn Thu ươn ướt mồ hôi, chẳng biết là vì ngượng ngùng hay vì sốt ruột nữa.
Đới Tứ Hải còn sốt sắng hơn cả mấy bà cô chuyên đi giục cưới, vội vàng giải thích:
– Bà ơi, con trai con mới chuẩn bị lên lớp Tám thôi, làm gì có bạn gái ạ.
Bà cụ nói:
– Mới lớp Tám mà cao dữ thần! Còn cao hơn cả ba nó nữa!
Đới Tứ Hải lảng sang chuyện khác:
– Trẻ con bây giờ ăn uống tốt hơn thời chúng ta ngày xưa nên đứa nào cũng cao lớn cả.
Ông cụ cũng hùa theo:
– Ngày nào cũng ăn ngỗng quay, không cao mới lạ.
Bà cụ lẩm bẩm:
– Thằng cháu tôi ăn cũng có ít đâu mà chả thấy cao được thế này, vẫn là do gen di truyền cả thôi.
Kể từ lúc Đới Kha trổ mã dậy thì, những cuộc bàn tán thế này nhiều không kể xiết, cậu đã nghe đến phát ngán.
Hàng khách sắp đủ người, chỉ thiếu một người nữa là Đới Kha và Lương Mạn Thu có thể được mãn hạn tù. Nhưng chẳng biết hôm nay xui xẻo thế nào, mãi chẳng thấy vị khách còn thiếu đâu, thay vào đó lại là hai người thừa thãi.
Kétttt!
Một tiếng phanh xe kéo dài vang lên, Kim Linh chở Kim Minh phanh gấp ngay trước cửa tiệm Ngỗng quay Tứ Hải.
Kim Linh reo lên:
– Bé Cún! Em về rồi đó hả?! Về lúc nào thế?!
Kim Minh vừa nhảy xuống xe đã hỏi ngay:
– Ủa, sao tóc cậu ngắn thế?!
Kim Linh hỏi:
– Minh Bốn Mắt, mày là con trai mà sao còn soi kỹ hơn cả tao thế?
– Bởi vì bà cũng… – Kim Minh ngập ngừng, định nói vế sau là “không được tính là con gái”, nhưng cho giữ mạng sống, cậu ta bèn nuốt nửa câu sau vào bụng.
Kim Linh chẳng hơi đâu chấp nhặt, bằng không thì đã vung nắm đấm sắt từ đời nào rồi.
Mọi sự chú ý của cô bé đổ dồn vào đôi tay đang nắm chặt của Lương Mạn Thu và Đới Kha. Cảnh tượng này gây sốc chẳng kém gì việc bắt gặp một vụ bê bối tình cảm của bạn cùng lớp. Vốn từ nghèo nàn của Kim Linh chưa có chỗ cho cụm từ “gã đầu gấu mềm lòng”, chỉ biết mỗi cụm “cây vạn tuế nở hoa” – nghe lỏm lúc mẹ cô bé tả về ông chú già độc thân hàng xóm cuối cùng cũng lấy được vợ.
– Tụi mày… nắm tay làm gì thế? – Kim Linh cứ thấy là lạ.
Một mặt, cô bé đã qua cái tuổi nắm tay Kim Minh từ lâu, giờ chỉ cần đứng gần nhau một chút đã thấy khó chịu, nắm tay thì chắc chắn sẽ gặp ác mộng. Mặt khác, Đới Kha giống như người miễn nhiễm với chuyện tình cảm. Nghe nói không ít bạn nữ có cảm tình với cậu, nhưng cậu rất ít khi để ý đến họ. Dù bên cạnh có cô bé và Lương Mạn Thu là con gái, Đới Kha dường như chưa bao giờ coi họ là con gái cả.
Đới Kha hất đầu về phía hàng khách đang đợi, bảo:
– Tụi mày ra kia xếp hàng đi.
Hai chị em nhà họ Kim ngơ ngác nhìn nhau.
Kim Minh thật thà đáp:
– Đại D, bọn em không đến mua ngỗng quay mà.
Đới Kha mất kiên nhẫn quạu:
– Biết rồi, bảo ra kia thì cứ ra đi.
Nhìn hai chị em nhà họ Kim ngốc nghếch nối vào cuối hàng, Đới Tứ Hải thừa biết mánh khóe của Đới Kha, bèn nói:
– Chúng nó không mua, không tính vào cho đủ người được.
Đới Kha cãi:
– Bọn nó cũng là người mà, 1+1 không bằng 2 thì cũng ngang 1 người lớn, sao lại không được?
– Luật là do ba đặt ra. – Đới Tứ Hải nói. – Bây bắt đầu nghiên cứu toán học từ bao giờ thế?
“Vô liêm sỉ thật chứ!” Đới Kha lại thầm chửi một tiếng.
Kim Minh len lén hỏi Kim Linh:
– Thế mình có xếp hàng nữa không?
Kim Linh đáp:
– Cứ nghe lời Đại D đi.
Ông cụ tò mò quan sát nãy giờ, hỏi:
– Có chuyện gì thế?
– Không có gì đâu ạ, bọn trẻ con đứng phạt thôi. – Đới Tứ Hải đáp.
Thấy sắp đến giờ cao điểm ăn tối, Đới Tứ Hải sợ ảnh hưởng đến việc buôn bán nên vội vàng trả tự do cho hai lao động trẻ em:
– Hai đứa vào đây phụ một tay đi.
Đới Kha như trút được gánh nặng, vội giằng tay Lương Mạn Thu ra, còn tiện tay quệt quệt lòng bàn tay vào đường chỉ quần.
Lương Mạn Thu thử sờ lòng bàn tay mình, cũng đâu có ướt lắm.
Đới Tứ Hải nói với hai chị em nhà họ Kim:
– Tuần này chúng nó đều phải ở nhà làm việc để chịu phạt, tuần sau bọn con hãy qua tìm chúng nó chơi nhé.
Kim Minh quay sang Kim Linh, rụt cổ lè lưỡi, mặt mày tiu nghỉu ra vẻ hết cách.
Kim Linh cũng gãi gãi mặt, rồi lên xe chở Kim Minh đi:
– Đại D, hôm khác bọn tao qua rủ mày đi chơi nhé.
Ngoài việc phụ giúp ở tiệm vào giờ cao điểm trưa và tối như trước đây, Đới Tứ Hải còn bắt hai đứa đi giao hàng bên ngoài, chủ yếu là đơn của khách quen. Việc hai đứa cùng xuất hiện cũng coi như ngầm loan báo tin Lương Mạn Thu đã về nhà bình an.
Đới Kha lớn tiếng phản đối:
– Nó nặng hơn cả cơm hộp ấy chứ, một mình con giao là được, cần gì phải chở thêm nó?
Đới Tứ Hải đánh trúng điểm yếu:
– Con tính toán có giỏi bằng Tiểu Thu không?
Đới Kha trả treo:
– Phép cộng trừ trong phạm vi 100 thì có gì khó?
Đới Tứ Hải hỏi ngay:
– 100 – 58=?
Đới Kha bất giác liếc mắt về phía cái máy tính.
Đới Tứ Hải không nói thêm nữa, đưa ra hai bịch cơm hộp, tổng cộng bốn hộp, nói:
– Giao đến đồn Thúy Điền cho anh Tiểu Kỳ của bọn con, tiện gói thêm bốn lon trà hoa cúc, đồ uống là quà biếu.
Lương Mạn Thu nhanh nhảu hỏi:
– Bác ơi, trà hoa cúc lấy loại lạnh hay thường ạ?
– Loại lạnh. – Đới Tứ Hải dặn dò. – Tiểu Thu à, con phụ trách thu tiền nhé.
Ghi đông xe đạp của Đới Kha có buộc một đoạn móc treo quần áo cắt ngắn. Cậu móc cân đối hai bịch cơm hộp lên đó, chẳng buồn đợi Lương Mạn Thu treo nốt bịch trà hoa cúc lên đã vút xe đi mất.
– Anh ơi, đợi em với! – Lương Mạn Thu xách bịch trà hoa cúc lẽo đẽo chạy theo sau.
Từ quầy thu ngân, A Liên ló người ra nhìn, chỉ thấy Đới Kha đang đạp xe không quá nhanh nhưng nhất quyết không cho Lương Mạn Thu ngồi lên.
Lương Mạn Thu lẹp xẹp đôi dép lê vàng chạy theo không rời, trông như một chú vịt con bám mẹ.
Cô dở khóc dở cười than:
– Hai cái đứa này…
Trương Thụ Kỳ ra tận cổng đồn Thúy Điền nhận cơm, cười bảo:
– Đấy xem, có gì đâu mà phải đánh nhau, hai đứa cứ thế này có phải tốt không?
Đới Kha làu bàu:
– Ai thèm tốt với nó.
Lương Mạn Thu thở hổn hển đưa tiền thừa cho Trương Thụ Kỳ, bảo:
– Em cảm ơn anh Tiểu Kỳ ạ.
Trước khi quay vào trong, Trương Thụ Kỳ không quên dặn dò:
– Tiểu Thu này, Đại D nó chỉ được cái miệng cứng thôi, em đừng chấp nó làm gì.
Khu Thúy Điền ở gần hồ chứa nước, địa hình nhấp nhô nhiều dốc, đường về chủ yếu là phải leo dốc. Đới Kha không chút khách sáo mà hất hàm sai:
– Đẩy xe cho anh mày.
Lương Mạn Thu đi bộ còn thấy mệt, lẩm bẩm:
– Sức anh khỏe thế cơ mà.
– Đẩy đi! – Đới Kha chẳng buồn nói nhiều.
Lương Mạn Thu bĩu môi, cắm cúi đẩy đuôi xe đạp cho Đới Kha, hai chân guồng mạnh, y hệt gà bới đất.
Đới Kha giục:
– Bộ mày chưa ăn cơm hả, đẩy mạnh lên coi.
Lương Mạn Thu gần như phải vắt kiệt sức bình sinh, mồ hôi túa ra ướt đẫm đầu, da đầu thì ngứa ran như có hàng vạn con chấy đang bò, khó chịu vô cùng. Cô bé lơ là đưa tay lên gãi đầu một cái khiến chiếc xe đạp thiếu chút nữa thì trôi ngược lại.
Nhìn kỹ mới thấy, hai chân Đới Kha chẳng hề nhúc nhích, hoàn toàn là Lương Mạn Thu đang è cổ đẩy xe bằng sức người.
Lương Mạn Thu gọi với theo:
– Anh ơi! Sao anh không đạp lấy một cái?
Đới Kha đáp tỉnh bơ:
– Ai nói với mày là anh phải đạp?
Lương Mạn Thu kêu oai oái:
– Nặng chết đi được!
Đới Kha quát:
– Đẩy lẹ lên!
Lương Mạn Thu bỗng dưng buông tay, khiến Đới Kha suýt nữa thì ngã sõng soài. Cậu vội chống chân giữ thăng bằng cho xe, lừ mắt quát:
– Lại muốn nổi loạn hả?
– Em gãi tí thôi mà. – Lương Mạn Thu lấy cả hai tay vò đầu bứt tai như đang gội đầu, xong xuôi lại tiếp tục công việc khổ sai.
Hễ gặp đoạn xuống dốc, Đới Kha lại vút đi, bỏ xa cô bé cả một quãng dài, tiếng gọi anh ơi í ới vọng lại từ phía sau cũng nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cứ thế, một người thì khoái trá trêu ngươi, một người thì kêu khổ không dứt, chí chóe cãi cọ suốt quãng đường về tiệm.
Ngoài giờ cao điểm bán hàng sáng và tối, Đới Tứ Hải cũng chẳng để hai đứa được yên. Hình phạt thứ ba được giao là đi xé hết các tờ rơi tìm người dán quanh khu phố, để tránh bị người khác gọi điện làm phiền liên tục.
Lương Mạn Thu thủ sẵn một cái túi ni lông đựng rác và một con dao rọc giấy, còn Đới Kha thì dở chứng thế nào lại đem theo một cây bút dạ màu đen.
Đới Kha cầm bút trông ngượng nghịu y như khỉ tập dùng đũa, Lương Mạn Thu lấy làm lạ, bèn hỏi:
– Anh ơi, anh cầm bút làm gì thế?
Ngay lập tức, chẳng cần Đới Kha giải thích, Lương Mạn Thu đã mục sở thị. Đới Kha hí hoáy vẽ thêm vài nét lên tờ rơi dán trên tủ điện, tấm ảnh Lương Mạn Thu trong nháy mắt đã biến thành một con gián to tướng, trên đầu còn lúc lắc hai cái râu dài ngoằng.
– Anh này! – Lương Mạn Thu hét lên, da gà da vịt nổi hết cả người, cảm giác như con gián tổ chảng kia sắp bay thẳng lên đầu mình đến nơi.
Đới Kha tảng lờ, quay người đi tìm mục tiêu tiếp theo.
Lương Mạn Thu cuống quýt xé tờ rơi xuống, nhưng trớ trêu là cái chỗ dán ảnh lại là chỗ dính keo chắc nhất, cô bé đành phải dùng dao rọc giấy cẩn thận cậy nó ra.
– Anh ơi, anh không phụ thì thôi sao còn phá đám nữa chứ. – Lương Mạn Thu vừa gãi đầu vừa nói với giọng tội nghiệp, nài nỉ cậu.
Sau vụ biến thành gián, Lương Mạn Thu lần lượt bị biến thành khỉ, bươm bướm, rồi mèo… Mãi về sau, có lẽ vì mệt, hoặc cũng có thể do cạn kiệt trí tưởng tượng và kỹ năng hội họa, Đới Kha mới chịu dừng tay. Cậu chủ yếu chỉ đóng vai trò chỉ đường, đạp xe chở Lương Mạn Thu đến các địa điểm rồi ngồi làm giám thị, ung dung nhìn cô bé nai lưng ra làm việc.
Lương Mạn Thu lại nhen nhóm chút hy vọng mà đề nghị:
– Anh ơi, nhiều quá đi mất, phải xé đến bao giờ mới xong đây? Hay là anh giúp em một tay đi.
Chiếc xe đạp dựng trong bóng râm, Đới Kha ngồi vắt vẻo trên yên sau, khuỷu tay thi thoảng chống lên gióng xe, cắm cúi chơi PSP, chẳng buồn ngẩng đầu lên lấy một lần:
– Trên đấy ghi tên anh chắc?
Lương Mạn Thu nhét mớ giấy vụn vừa xé vào túi ni lông treo trên ghi đông xe, rồi lại trề môi lủi thủi quay lại tiếp tục công cuộc xé giấy. Phải mất toi hai ngày trời cô bé mới dọn sạch đám tờ rơi tìm người còn sót lại quanh khu.
Cả tuần đó, Đới Tứ Hải không chỉ đầu tắt mặt tối với việc bán ngỗng quay mà còn phải luôn miệng ứng phó với những lời hỏi thăm dồn dập từ bà con lối xóm, bận không thở nổi.
Về phần Lương Mạn Thu, tuy không một lời oán thán, nhưng trông cô bé có vẻ hơi bứt rứt khó chịu, lại còn liên tục gãi đầu. Hành động này khiến một gã thợ xây mặt mũi có phần bặm trợn quắc mắt lườm cô bé với vẻ ghét bỏ rồi buông lời mắng mỏ:
– Con bé này cứ vừa gãi đầu vừa lau bàn ghế, bẩn chết đi được!
Lương Mạn Thu rụt rè hạ tay xuống. A Liên đang luống cuống thối tiền cho khách kế tiếp nên không để ý động tĩnh bên này.
Gã thợ xây thấy A Liên không phản ứng gì thì tỏ vẻ bất mãn, không cam tâm bị một đứa con nít tảng lờ, bèn cao giọng quát:
– Này! Sao con bé này bẩn thế không biết! Mày động vào đồ ăn xong lại đưa tay lên đầu gãi lấy gãi để, gàu bay cả vào đ ĩa cơm của tao rồi đây này! Bộ đầu mày có chấy hả?
A Liên vừa vội vàng kéo Lương Mạn Thu ra sau lưng mình, vừa đon đả xin lỗi:
– Anh ơi, em xin lỗi anh, bé nó còn nhỏ dại nên không biết giữ ý ạ.
Hai ba con trong quầy kính cũng tranh thủ ngó ra, căng thẳng theo dõi tình hình.
Gã thợ xây vẫn chưa chịu bỏ qua, tiếp tục lớn tiếng quát:
– Làm không xuể thì thuê thêm người phụ đi, không thuê nổi người làm dài hạn thì cũng kiếm đứa nào làm thêm hè sạch sẽ một tí chứ! Cô nhìn xem trong đ ĩa đồ ăn của tôi có cái gì đây này?
A Liên liếc nhanh qua đ ĩa thức ăn, gà vẫn là gà, xá xíu vẫn là xá xíu, chẳng thấy bông tuyết nào như gã nói cả, bèn nghĩ bụng phen này gặp phải khách cố tình gây sự rồi.
Cô tươi cười đề nghị:
– Hay là để em đổi cho anh suất khác nhé?
Gã thợ xây xua tay:
– Đổi thì khỏi cần, cho tôi chén canh hay chai nước ngọt là được rồi.
A Liên đành dĩ hòa vi quý, mang cho gã một chén canh nóng.
Tiệm Ngỗng quay Tứ Hải chỉ thiệt hại một chén canh, nhưng trong mắt Lương Mạn Thu, đó lại là chuyện tày đình. Sự nhạy cảm của một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu luôn khiến cô bé tự khuếch đại lỗi lầm cũng như hình phạt mà mình có thể phải nhận.
Cô bé đứng tần ngần một góc, cố nén cơn ngứa râm ran trên da đầu, không dám đưa tay lên gãi nữa.
Đợi khách vãn, A Liên mới kéo cô bé ra một góc, vạch mái tóc ngắn cũn cỡn, lởm chởm như bị chuột gặm của cô ra kiểm tra:
– Tiểu Thu này, sao con cứ gãi đầu suốt thế, không lẽ bị chấy rồi hả?
Đới Kha cũng tò mò ló đầu qua ngó nghiêng, đúng lúc thấy một bóng đen bé tí tẹo như hạt vừng lướt qua đường ngôi được vạch ra, cậu ta liền kêu ré lên:
– Ối trời ơi, tởm quá đi mất!
A Liên cũng “Ối!” một tiếng rõ kêu.
Thế là Lương Mạn Thu lại oà khóc nức nở. Cô bé khóc không chỉ vì sự thật phũ phàng là mình bị chấy, mà còn vì thái độ ghê tởm không hề che giấu của Đới Kha – thái độ mà cô đã lâu không còn thấy ở cậu.
A Liên đau đầu làu bàu trách:
– Chắc chắn là lây phải lúc bỏ nhà đi bụi mấy hôm trước rồi. Con có đến gần bà cụ ăn xin nào không đấy?
Đới Tứ Hải cởi tạp dề, từ trong quầy kính bước ra:
– Về nhà đã tắm gội sạch sẽ rồi cơ mà, sao vẫn còn được?
A Liên đáp:
– Chấy chứ có phải bụi đâu mà gội là sạch! Phải cạo trọc đầu đi may ra mới hết.
Vừa nghe phải cạo đầu, chẳng khác nào sắp bị bắt đi tu, Lương Mạn Thu càng khóc dữ hơn, khóc đến nghẹt thở.
Đới Kha hai tay đút túi quần, còn cố tình cúi thấp người xuống để nhìn rõ mặt cô bé. Dù đã nghe tiếng Lương Mạn Thu khóc không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta thực sự nhìn kỹ bộ dạng khi khóc của cô bé. Có lẽ vì mắt Lương Mạn Thu to nên tuyến lệ hoạt động cực kỳ hiệu quả, nước mắt cứ thế tuôn ra không ngớt, từng giọt tròn xoe như hạt đậu nối nhau lăn dài, làm ướt đẫm cả nửa khuôn mặt.
Cậu nhíu mày, buông một câu:
– Lương Mạn Thu, mày xấu chết đi được.