- Trang chủ
- Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ
- Chương 147: Bị thương rất nghiêm trọng
Chương 147: Bị thương rất nghiêm trọng
Truyện: Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ
Tác giả: Điềm Yêu
- Chương 1: Đột nhiên xuất hiện một mỹ thiếu niên
- Chương 2: Tất cả đều có thể
- Chương 3: niềm vui của tiểu khả ái
- Chương 4: Làm sao lão đại có thể thua được
- Chương 5: Lão đại tuyệt vời
- Chương 6: Tiểu tử ngốc này
- Chương 7: Nấu cơm cho cậu ấy
- Chương 8: Cuộc xâm lược từ bên ngoài
- Chương 9: Cảm giác xa lạ lại kỳ lạ
- Chương 10: Sức mạnh cường đại
- Chương 11: Ai động đến hắn, thì giết kẻ đó
- Chương 12: Mạng sống của cậu rất quan trọng
- Chương 13: Ghét việc tôi chạm vào cậu sao?
- Chương 14: Nhất định phải ở cùng với anh ấy
- Chương 15: Có gì đó không ổn
- Chương 16: Một thế giới khác
- Chương 17: Có thứ gì đó bên trong
- Chương 18: Là địch hay bạn?
- Chương 19: Rốt cuộc đã làm gì?
- Chương 20: Không thể tin được
- Chương 21: Đàn ông không thể sờ loạn
- Chương 22: Chủ Nhân
- Chương 23: Âm mưu
- Chương 24
- Chương 25: Cậu không tệ
- Chương 26: Phải tin vào cậu ấy
- Chương 27: khó xử
- Chương 28: Không phục thì tới
- Chương 29: nhóc con đáng yêu
- Chương 30: Cuộc chiến sinh tử
- Chương 31: Đây là một nụ hôn phải không?
- Chương 32: Tai nạn ngoài ý muốn
- Chương 33: động lòng
- Chương 34: không nuôi nổi
- Chương 35: Tôi muốn được sát cánh cùng anh ấy
- Chương 36: Hắn sao dám
- Chương 37: Hắn ngon miệng
- Chương 38: Có vẻ không được thẳng lắm
- Chương 39: Vô cùng kịch liệt
- Chương 40: Dừng tay
- Chương 41: Gặp lại bạn cũ
- Chương 42: Thích một người là cảm giác như thế nào?
- Chương 43: Em có thể hôn anh một cái được không ?
- Chương 44: Muốn sinh con cho anh ấy
- Chương 45: Bị trói vào giường
- Chương 46: Ngoài ngưỡng mộ, còn có thầm mến
- Chương 47: Mỹ nam kế
- Chương 48: Thật sự hận, cũng thật sự yêu
- Chương 49: Thích lắm
- Chương 50: Thứ này dùng thật tốt
- Chương 51: Tình thế xoay chiều trong nháy mắt
- Chương 52: Dù có chết cũng bảo vệ cậu
- Chương 53: Điên cuồng vì hắn
- Chương 54: Cố Cảnh Thừa đã chết
- Chương 55: Quanh co
- Chương 56: Nụ hôn của anh ấy
- Chương 57: Thật sự rất để tâm
- Chương 58: Vương ngạo kiều
- Chương 59: bắt đầu để tâm
- Chương 60: Càng ghét hắn
- Chương 61: Xác định quan hệ
- Chương 62: lúc đó quả thực đoán đúng
- Chương 63: Tâm lý thế nào?
- Chương 64: Rốt cuộc có mục đích gì?
- Chương 65: Đặc thù
- Chương 66: Chật vật
- Chương 67: Đó rốt cuộc là ai?
- Chương 68: Chỉ cần là em, anh đều thích
- Chương 69: Cảm thấy có chút kỳ lạ
- Chương 70: Lựa chọn
- Chương 71: Cách Xích
- Chương 72: Hắn làm sao?
- Chương 73: Chết chắc rồi
- Chương 74: càng ngày càng quan tâm
- Chương 75: Rốt cuộc là muốn làm gì?
- Chương 76: Những tâm tư khác nhau
- Chương 77: Dấu vết tình yêu
- Chương 78: Lục đục với nhau
- Chương 79: Xin tự trọng
- Chương 80: Mua chuộc lòng người
- Chương 81: Động thủ bây giờ sao?
- Chương 82: Chờ thêm một chút nữa
- Chương 83: Ánh mắt luôn không rời khỏi em ấy
- Chương 84: hôn mãi không dứt
- Chương 85: Tâm đầu ý hợp
- Chương 86: Dã tâm
- Chương 87: Lựa chọn rất quan trọng
- Chương 88: Yêu một cách thẳng thắn
- Chương 89: Tin vào người đàn ông của em
- Chương 90: Hôn lễ sắp tới
- Chương 91: Chuyện cũ
- Chương 92: Rất xứng đôi
- Chương 93: ngầm sóng dữ dội
- Chương 94: Trong lòng rất bất an
- Chương 95: Tất cả tội lỗi đều bị trên giường
- Chương 96: Từ biệt người không hợp
- Chương 97: không xong
- Chương 98: Đầu óc trống rỗng
- Chương 99: Hai chân mềm nhũn
- Chương 100: Thiên kiếp xảy ra cùng một ngày
- Chương 101: Tuyệt vọng
- Chương 102: Nhất định là đang lừa cậu
- Chương 103: Chờ tôi
- Chương 104: Ngươi chủ động
- Chương 105: Đổi cái khác đi
- Chương 106: Như vậy đã đau lòng
- Chương 107: thái độ thay đổi rất nhiều
- Chương 108: Tủi thân và buồn bã
- Chương 109: Tại sao chuyện này lại xảy ra?
- Chương 110: Mau cứu giáo sư Thẩm
- Chương 111: Y vậy mà lại muốn giết hắn
- Chương 112: Nhất định phải báo thù
- Chương 113: Dần dần hắc hóa
- Chương 114: Tiểu bạch miêu lại điên cuồng lần nữa
- Chương 115: Kẻ nào cản đường ta, chết
- Chương 116: Thần sa đọa
- Chương 117: Bảo bối, ôm một cái
- Chương 118: Đừng tự hủy hoại bản thân
- Chương 119: Quá mất mặt
- Chương 120: Bị phát hiện
- Chương 121: Vô thức che chở y
- Chương 122: Tâm ý không nhận ra
- Chương 123: Từng cảnh tượng đó.....
- Chương 124: Một mối quan hệ khác
- Chương 125: Cùng một người cha
- Chương 126: EQ quá thấp
- Chương 127: Không thể rời mắt
- Chương 128: Anh thích đàn ông hay phụ nữ
- Chương 129: Đừng xúc động
- Chương 130: Tình hình không ổn
- Chương 131: còn có thể ở bên nhau không?
- Chương 132: Thần tộc
- Chương 133: Bí mật trên người cậu
- Chương 134: Thật sự rất nhớ em
- Chương 135: Đều bị ép buộc?
- Chương 136: hoàn toàn tan vỡ
- Chương 137: Bị oan
- Chương 138: không ai là đối thủ
- Chương 139: Rất nhớ em
- Chương 140: Là tiểu bạch miêu của anh
- Chương 141: Lợi dụng lẫn nhau
- Chương 142: sau khi ân ái
- Chương 143: Truy tìm đến hang ổ
- Chương 144: Lần đầu tiên cảm thấy an tâm khi ở cùng hắn
- Chương 145: Chỉ thiếu một nguyên tố
- Chương 146: Sự thật được tiết lộ từng cái một
- Chương 147: Bị thương rất nghiêm trọng
- Chương 148: Không thể cứu được nữa
- Chương 149: Người hữu duyên rồi sẽ thành đôi
- Chương 150: kết hôn đi
- Chương 151: Giáo sư Thẩm xinh đẹp
- Chương 152: Quá mạnh
- Chương 153: Đừng chết, tôi đồng ý với anh
- Chương 154: Đại kết cục
- Chương 155: Phiên ngoại 1
- Chương 156: Phiên ngoại 2
- Chương 157: PN Đoạn Vân Trạch và Lâm Khí
- Chương 158: PN Cố Cảnh Thừa và Bạch Lạc
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Cố Cảnh Thừa khẽ hôn lên mu bàn tay trắng ngần của Bạch Lạc, rồi mân mê những ngón tay thon dài của cậu, khóe miệng nở một nụ cười nhạt tuấn tú.
“Mặc dù anh không ưa thằng nhóc Tô Lăng này, nhưng dù sao cũng là một mạng người. Nếu anh vì nội hạch mà đi giết một người vô tội, chẳng phải sẽ giống hệt Long Dụ sao? Thôi bỏ đi.”
“Nếu đây thực sự là vũ trụ đang chọn lựa người bảo vệ, cách nhanh chóng này chẳng khác nào gian lận. Cố Cảnh Thừa anh thích dựa vào thực lực hơn.”
Bạch Lạc rất hài lòng với câu trả lời của Cố Cảnh Thừa.
Sự xuất hiện của Thần tộc, dù là ý trời hay ý của vũ trụ, đều là để duy trì hòa bình.
Người Thần tộc vốn dĩ thiện lương, yêu chuộng hòa bình.
Dù Bạch Lạc từng bị tổn thương sâu sắc và từng ra tay sát hại, nhưng sâu thẳm trong xương tủy cậu vẫn hướng về sự lương thiện.
Cố Cảnh Thừa, người cũng không lạm sát bất kỳ ai, khiến Bạch Lạc vô cùng rung động.
Cậu chủ động ghé sát hôn lên đôi môi mỏng của Cố Cảnh Thừa: “Em tôn trọng mọi quyết định của anh.”
Bạch Lạc nhìn về phía Tô Lăng vẫn còn đang 'hôn mê', sắc mặt trở lại bình thản.
“Tô Lăng, Cố Cảnh Thừa đã cứu mạng cậu, cậu phải ghi nhớ điều này. Nếu sau này cậu còn dám có ý đồ xấu với anh ấy, tôi sẽ không tha cho cậu.”
“Hơn nữa, tôi tin bản tính của cậu không xấu. Theo Long Dục loại người này kết cục cuối cùng chỉ là hủy diệt, cậu là người thông minh, hãy tự mình suy nghĩ cho kỹ.”
Mi mắt Tô Lăng đang nhắm chặt khẽ giật giật, hai tay không tự chủ nắm chặt ga trải giường.
Bạch Lạc nói xong, không thèm nhìn anh ta nữa, khi nhìn về phía Cố Cảnh Thừa, đôi mắt xanh lam lại trở nên dịu dàng.
“Chúng ta đi thôi.”
Sau khi Cố Cảnh Thừa và Bạch Lạc rời khỏi phòng, Tô Lăng mới mở mắt.
Anh ta hít sâu một hơi, đôi mắt dần trở nên u ám.
Sau khi ban lãnh đạo Hoàn Giám thẩm vấn mười mấy người, họ đã cho mười mấy người này trở lại mặt đất.
Ban lãnh đạo Hoàn Giám riêng biệt gọi Cố Cảnh Thừa vào.
Bạch Lạc muốn đi cùng anh, nhưng bị đối phương lấy lý do cuộc họp riêng tư mà chặn lại bên ngoài.
“Giáo sư Thẩm, các cấp trên nói sao?”
Với Chiến đội Chín, Bạch Mặc và những người khác dẫn đầu, mọi người đều nhìn về phía Thẩm Khinh Chu, muốn biết kết quả của cuộc thẩm vấn lần này.
Dù sao đây cũng liên quan đến việc ai sẽ là tổng chỉ huy của Hoàn Giám sau này.
Thẩm Khinh Chu trả lời: “Không có kết quả, mọi thứ phải chờ đến khi tìm thấy Long Dục rồi mới nói.”
Long Dục là con rể của Tô Quốc Hào, chắc chắn sẽ không dễ dàng bị kết tội như vậy, điều này Cố Cảnh Thừa và Thẩm Khinh Chu đã sớm đoán ra.
Tuy nhiên không sao, dựa vào những việc Long Dục đã làm, vị trí tổng chỉ huy Hoàn Giám chắc chắn sẽ không giữ vững được.
Sau cuộc nói chuyện giữa Cố Cảnh Thừa và các cấp trên.
Lệnh truy nã Cố Cảnh Thừa đã được gỡ bỏ.
Người bị truy nã đã chuyển thành Long Dục.
Thế nhưng Long Dục như bốc hơi khỏi thế gian, suốt một tuần sau đó không có tin tức gì.
Thế nhưng Phủ Tang đã quay trở lại.
Chỉ có điều tình trạng của cậu ta tệ vô cùng.
Phủ Tang bị thương rất nặng, bụng bị rạch toác, nửa đoạn ruột lòi cả ra ngoài, chỉ còn thoi thóp hơi thở.
Không biết cậu ta đã chống đỡ thế nào suốt quãng đường trở về.
Kiều Tuyết lập tức đỏ hoe mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Phùr Tang, Phủ Tang, cậu sao rồi?”
Người của Chiến đội Chín đều túc trực bên cạnh cậu ta, vừa xót xa vừa sốt ruột không kém.
Người sốt ruột nhất phải kể đến Bạch Lạc.
“Phùr Tang, ai, rốt cuộc là ai đã làm cậu bị thương đến nông nỗi này?”
Bạch Lạc không ngờ sau khi khôi phục ký ức, cuộc hội ngộ với Phủ Tang lại thành ra thế này.
Cậu vừa đau lòng vừa giận dữ.
Phủ Tang toàn thân đẫm máu, có thể nói là mình đầy thương tích.
Cậu ta nắm chặt tay Bạch Lạc, dùng chút sức lực cuối cùng nói: “Chủ nhân, mau... mau đi... cứu Hà Mộ Bạch và Hách Liên Lý Sâm, họ đang... đang ở... ở Tứ Thanh Sơn.”
Nói xong một cách khó khăn, Phủ Tang lập tức biến thành một đứa bé khoảng hai tuổi.
Dường như chính câu nói này đã giúp cậu ta chống đỡ với vết thương nặng như vậy để quay về đây.
Cảnh tượng này suýt nữa đã khiến những người có mặt sợ hãi.
Cố Cảnh Thừa giải thích rằng khi Phủ Tang cạn kiệt sức mạnh sẽ biến thành trẻ con, anh và Bạch Lạc lần đầu gặp Phủ Tang cũng vậy, mọi người lúc này mới yên tâm.
Sau khi Bạch Lạc chữa trị cho Phủ Tang xong, đặt cậu ta lên giường, rồi quay sang nhìn Kiều Tuyết.
“Anh ấy khoảng một hai ngày nữa sẽ trở lại hình dáng người lớn, trong thời gian này làm phiền cô chăm sóc anh ấy thật tốt.”
Kiều Tuyết vẫn còn kinh hoàng: “Được, cậu ấy không sao chứ, sẽ không có di chứng gì chứ?”
Bạch Lạc giải thích: “Không. Phủ Tang từ nhỏ đến lớn khi bị thương quá nặng, cạn kiệt năng lượng, nguy hiểm đến tính mạng, đều sẽ biến thành trẻ sơ sinh, đây là một cơ chế tự bảo vệ của cậu ấy.”
Kiều Tuyết và những người còn lại lúc này mới yên tâm.
Cố Cảnh Thừa nói với Bạch Lạc: “Anh đi núi Tứ Thanh với em nhé.”
Bạch Lạc không muốn chia xa Cố Cảnh Thừa, đáp lại: “Được.”
Giang Viêm kêu lên: “lão đại, Hà Mộ Bạch chắc chắn có chuyện rồi, cũng không biết có nguy hiểm gì, tôi đi cùng các anh nhé.”
Tiểu Chu lập tức giơ tay: “Tôi cũng muốn đi.”
Cố Cảnh Thừa nói: “Không cần, tôi và Bạch Lạc đi là được, mọi người cứ ở lại.”
Tiểu Chu không vui: “lão đại, sao gần đây anh không dẫn chúng tôi đi cùng nữa, có nguy hiểm đừng có ôm đồm một mình chứ. Chúng tôi là Chiến đội Chín phải cùng sống cùng chết mà.”
"Ai muốn cùng chết với cậu, thằng nhóc thối này không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng bừa." Lão Lâm khẽ nói Tiểu Chu một câu, “Với thực lực hiện tại của Cảnh Thừa, chúng ta đi chỉ tổ vướng chân anh ấy, chi bằng ở lại giữ Hoàn Giám.”
"Lão Lâm nói đúng." Kiều Tuyết quay sang Cố Cảnh Thừa, “Lão đại, thủ lĩnh Hà trông có vẻ nguy hiểm, anh và Bạch Lạc mau lên đường đi.”
Khi Cố Cảnh Thừa và Bạch Lạc rời đi, Thẩm Khinh Chu nhắc nhở họ: “Liên quan đến Hách Liên Lý Sâm, các cậu đến khách sạn, gọi cả Hách Liên Lý Áo đi cùng.”
Hà Mộ Bạch và Hách Liên Lý Sâm chắc chắn đã gặp chuyện không may.
Hách Liên Lý Áo là anh trai của Hách Liên Lý Sâm, quả thực nên gọi hắn đi cùng.
Cố Cảnh Thừa và Bạch Lạc từ căn cứ ngầm Hoàn Giám đi ra liền đến khách sạn tìm Hách Liên Lý Áo, kể lại sự thật về việc Phù Tang bị thương nặng quay về đã nói gì.
"Thế mà có người có thể làm bị thương thần thú đó đến mức này, xem ra người này không hề đơn giản." Mắt Hách Liên Lý Áo trở nên trầm xuống, rõ ràng cũng biết chuyện không đơn giản.
"Phủ Tang, Hách Liên Lý Sâm, anh Mộ Bạch, ba người này bất kỳ ai cũng đều rất khó đối phó, chứ đừng nói là ba người liên thủ. Tôi không nghĩ ra ai có thể đánh bại được ba người họ." Bạch Lạc trầm giọng nói.
Phủ Tang đã cố gắng kéo chút hơi tàn cuối cùng để về báo tin, điều đó chứng tỏ Hà Mộ Bạch và Hách Liên Lý Sâm tuyệt đối đang gặp nguy hiểm.
Hách Liên Lý Áo im lặng một lúc, rồi nhìn về phía Cố Cảnh Thừa: “Cậu có sắp xếp người bảo vệ Thẩm Khinh Chu không?”
Cố Cảnh Thừa có chút ngạc nhiên.
Anh không ngờ rằng, Hách Liên Lý Áo điều đầu tiên nghĩ đến lại là sự an toàn của Thẩm Khinh Chu.
“Đã dặn dò các đội viên của tôi bảo vệ anh ấy rồi.”
"Các đội viên của cậu tuy hơi vô dụng, nhưng đủ trung thành với cậu. Được thôi, bổn vương sẽ đi cùng các cậu." Mắt Hách Liên Lý Áo chuyển sang vẻ u ám, “Bổn vương muốn xem rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy.”