- Trang chủ
- Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ
- Chương 36: Hắn sao dám
Chương 36: Hắn sao dám
Truyện: Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ
Tác giả: Điềm Yêu
- Chương 1: Đột nhiên xuất hiện một mỹ thiếu niên
- Chương 2: Tất cả đều có thể
- Chương 3: niềm vui của tiểu khả ái
- Chương 4: Làm sao lão đại có thể thua được
- Chương 5: Lão đại tuyệt vời
- Chương 6: Tiểu tử ngốc này
- Chương 7: Nấu cơm cho cậu ấy
- Chương 8: Cuộc xâm lược từ bên ngoài
- Chương 9: Cảm giác xa lạ lại kỳ lạ
- Chương 10: Sức mạnh cường đại
- Chương 11: Ai động đến hắn, thì giết kẻ đó
- Chương 12: Mạng sống của cậu rất quan trọng
- Chương 13: Ghét việc tôi chạm vào cậu sao?
- Chương 14: Nhất định phải ở cùng với anh ấy
- Chương 15: Có gì đó không ổn
- Chương 16: Một thế giới khác
- Chương 17: Có thứ gì đó bên trong
- Chương 18: Là địch hay bạn?
- Chương 19: Rốt cuộc đã làm gì?
- Chương 20: Không thể tin được
- Chương 21: Đàn ông không thể sờ loạn
- Chương 22: Chủ Nhân
- Chương 23: Âm mưu
- Chương 24
- Chương 25: Cậu không tệ
- Chương 26: Phải tin vào cậu ấy
- Chương 27: khó xử
- Chương 28: Không phục thì tới
- Chương 29: nhóc con đáng yêu
- Chương 30: Cuộc chiến sinh tử
- Chương 31: Đây là một nụ hôn phải không?
- Chương 32: Tai nạn ngoài ý muốn
- Chương 33: động lòng
- Chương 34: không nuôi nổi
- Chương 35: Tôi muốn được sát cánh cùng anh ấy
- Chương 36: Hắn sao dám
- Chương 37: Hắn ngon miệng
- Chương 38: Có vẻ không được thẳng lắm
- Chương 39: Vô cùng kịch liệt
- Chương 40: Dừng tay
- Chương 41: Gặp lại bạn cũ
- Chương 42: Thích một người là cảm giác như thế nào?
- Chương 43: Em có thể hôn anh một cái được không ?
- Chương 44: Muốn sinh con cho anh ấy
- Chương 45: Bị trói vào giường
- Chương 46: Ngoài ngưỡng mộ, còn có thầm mến
- Chương 47: Mỹ nam kế
- Chương 48: Thật sự hận, cũng thật sự yêu
- Chương 49: Thích lắm
- Chương 50: Thứ này dùng thật tốt
- Chương 51: Tình thế xoay chiều trong nháy mắt
- Chương 52: Dù có chết cũng bảo vệ cậu
- Chương 53: Điên cuồng vì hắn
- Chương 54: Cố Cảnh Thừa đã chết
- Chương 55: Quanh co
- Chương 56: Nụ hôn của anh ấy
- Chương 57: Thật sự rất để tâm
- Chương 58: Vương ngạo kiều
- Chương 59: bắt đầu để tâm
- Chương 60: Càng ghét hắn
- Chương 61: Xác định quan hệ
- Chương 62: lúc đó quả thực đoán đúng
- Chương 63: Tâm lý thế nào?
- Chương 64: Rốt cuộc có mục đích gì?
- Chương 65: Đặc thù
- Chương 66: Chật vật
- Chương 67: Đó rốt cuộc là ai?
- Chương 68: Chỉ cần là em, anh đều thích
- Chương 69: Cảm thấy có chút kỳ lạ
- Chương 70: Lựa chọn
- Chương 71: Cách Xích
- Chương 72: Hắn làm sao?
- Chương 73: Chết chắc rồi
- Chương 74: càng ngày càng quan tâm
- Chương 75: Rốt cuộc là muốn làm gì?
- Chương 76: Những tâm tư khác nhau
- Chương 77: Dấu vết tình yêu
- Chương 78: Lục đục với nhau
- Chương 79: Xin tự trọng
- Chương 80: Mua chuộc lòng người
- Chương 81: Động thủ bây giờ sao?
- Chương 82: Chờ thêm một chút nữa
- Chương 83: Ánh mắt luôn không rời khỏi em ấy
- Chương 84: hôn mãi không dứt
- Chương 85: Tâm đầu ý hợp
- Chương 86: Dã tâm
- Chương 87: Lựa chọn rất quan trọng
- Chương 88: Yêu một cách thẳng thắn
- Chương 89: Tin vào người đàn ông của em
- Chương 90: Hôn lễ sắp tới
- Chương 91: Chuyện cũ
- Chương 92: Rất xứng đôi
- Chương 93: ngầm sóng dữ dội
- Chương 94: Trong lòng rất bất an
- Chương 95: Tất cả tội lỗi đều bị trên giường
- Chương 96: Từ biệt người không hợp
- Chương 97: không xong
- Chương 98: Đầu óc trống rỗng
- Chương 99: Hai chân mềm nhũn
- Chương 100: Thiên kiếp xảy ra cùng một ngày
- Chương 101: Tuyệt vọng
- Chương 102: Nhất định là đang lừa cậu
- Chương 103: Chờ tôi
- Chương 104: Ngươi chủ động
- Chương 105: Đổi cái khác đi
- Chương 106: Như vậy đã đau lòng
- Chương 107: thái độ thay đổi rất nhiều
- Chương 108: Tủi thân và buồn bã
- Chương 109: Tại sao chuyện này lại xảy ra?
- Chương 110: Mau cứu giáo sư Thẩm
- Chương 111: Y vậy mà lại muốn giết hắn
- Chương 112: Nhất định phải báo thù
- Chương 113: Dần dần hắc hóa
- Chương 114: Tiểu bạch miêu lại điên cuồng lần nữa
- Chương 115: Kẻ nào cản đường ta, chết
- Chương 116: Thần sa đọa
- Chương 117: Bảo bối, ôm một cái
- Chương 118: Đừng tự hủy hoại bản thân
- Chương 119: Quá mất mặt
- Chương 120: Bị phát hiện
- Chương 121: Vô thức che chở y
- Chương 122: Tâm ý không nhận ra
- Chương 123: Từng cảnh tượng đó.....
- Chương 124: Một mối quan hệ khác
- Chương 125: Cùng một người cha
- Chương 126: EQ quá thấp
- Chương 127: Không thể rời mắt
- Chương 128: Anh thích đàn ông hay phụ nữ
- Chương 129: Đừng xúc động
- Chương 130: Tình hình không ổn
- Chương 131: còn có thể ở bên nhau không?
- Chương 132: Thần tộc
- Chương 133: Bí mật trên người cậu
- Chương 134: Thật sự rất nhớ em
- Chương 135: Đều bị ép buộc?
- Chương 136: hoàn toàn tan vỡ
- Chương 137: Bị oan
- Chương 138: không ai là đối thủ
- Chương 139: Rất nhớ em
- Chương 140: Là tiểu bạch miêu của anh
- Chương 141: Lợi dụng lẫn nhau
- Chương 142: sau khi ân ái
- Chương 143: Truy tìm đến hang ổ
- Chương 144: Lần đầu tiên cảm thấy an tâm khi ở cùng hắn
- Chương 145: Chỉ thiếu một nguyên tố
- Chương 146: Sự thật được tiết lộ từng cái một
- Chương 147: Bị thương rất nghiêm trọng
- Chương 148: Không thể cứu được nữa
- Chương 149: Người hữu duyên rồi sẽ thành đôi
- Chương 150: kết hôn đi
- Chương 151: Giáo sư Thẩm xinh đẹp
- Chương 152: Quá mạnh
- Chương 153: Đừng chết, tôi đồng ý với anh
- Chương 154: Đại kết cục
- Chương 155: Phiên ngoại 1
- Chương 156: Phiên ngoại 2
- Chương 157: PN Đoạn Vân Trạch và Lâm Khí
- Chương 158: PN Cố Cảnh Thừa và Bạch Lạc
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Phủ Tang suy nghĩ thật kỹ rồi cuối cùng lắc đầu.
Bạch Lạc ngước nhìn bầu trời đầy sao.
Thật ra cậu cảm thấy bây giờ cũng rất tốt, trong ý thức cũng không muốn khôi phục ký ức.
Nhưng cậu không muốn làm một người cần được người khác bảo vệ.
Cậu muốn cùng Cố Cảnh Thừa sóng vai chiến đấu, chứ không phải là một người chỉ biết trốn sau lưng anh, cần anh bảo vệ.
Thấy Bạch Lạc như vậy, Phủ Tang cũng cảm thấy tâm trạng cậu không tốt.
“Chủ nhân, người đang lo lắng cho đội trưởng Cố sao?”
“Ừ.”
"Chủ nhân đừng lo lắng mà, đội trưởng Cố lợi hại như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ không sao đâu." Phủ Tang ngáp một cái nói.
“Phủ Tang, tôi muốn trở nên mạnh hơn, như vậy có thể giúp Cố Cảnh Thừa một tay.”
“Chủ nhân, người bây giờ là người chữa trị đó, vết thương của bọn họ đều nhờ người chữa lành mà, người bây giờ rất mạnh rồi đó.”
Bạch Lạc chống tay lên lan can, một tay chống cằm: “Nhưng tôi muốn cùng Cố Cảnh Thừa ra chiến trường giết địch, muốn cùng anh ấy sóng vai chiến đấu.”
Phủ Tang đứng dậy, đi đến bên cạnh Bạch Lạc: “Vậy chủ nhân phải tìm lại Cách Xích mới được.”
"Cái gì?" Bạch Lạc quay đầu nhìn Phù Tang.
"Cách Xích kiếm đó, đó là bội kiếm của chủ nhân." Phù Tang đáp khá nhanh.
Bạch Lạc: “… Vậy rốt cuộc ngươi còn nhớ bao nhiêu? Nói hết cho ta nghe đi.”
Phủ Tang lại nghĩ ngợi một hồi, lắc đầu: “Không nhớ được. Chủ yếu là Cách Xích là bội kiếm của chủ nhân, giống như ta vậy, thường ở bên cạnh chủ nhân, cho nên ta mới nhớ nó.”
“Vậy vũ khí trước đây của ta là kiếm sao?”
“Đúng vậy.”
"Vậy ngươi có biết Cách Xích ở đâu không?" Chuyện trước kia không nhớ, tìm lại bội kiếm của mình rồi nói sau.
“Ngay cả chủ nhân còn không biết, ta chắc chắn càng không biết rồi. Bất quá Cách Xích thân là thần kiếm chắc chắn cũng giống chủ nhân ở trên Địa Cầu, chỉ là không biết ở góc nào thôi. Nó giống như ta, đều có cảm ứng với chủ nhân, chỉ cần ở trong một khoảng cách nhất định, chủ nhân sẽ cảm ứng được nó.”
"Vậy thôi, Địa Cầu lớn như vậy, chắc chắn tìm không thấy đâu." Bạch Lạc dập tắt ý nghĩ.
Phủ Tang cười hì hì: “Chủ nhân đừng bi quan như vậy mà, ta và Cách Xích đều là đồ vật của chủ nhân, chủ nhân ngay cả ta còn tìm được, chắc chắn cũng sẽ tìm được Cách Xích thôi.”
Bạch Lạc cũng không hy vọng gì vào chuyện này nữa, lại chống cằm nhìn trời.
……………
Khi Thẩm Khinh Chu tỉnh lại, cả người đau nhức vô lực.
Tuy rằng y chưa từng làm chuyện đó, nhưng cũng biết mình không bị người ta xâm phạm, sự đau nhức trên người là do khế ước máu mà Hách Liên Lý Áo hạ cho y.
Y phát hiện, mình đã không còn ở trong phòng giam trong suốt kia nữa, quần áo trên người cũng đã được thay, vết thương trên người còn được bôi thuốc.
Căn phòng này vô cùng xa hoa.
Ngoài cửa sổ sát đất vậy mà lại là bầu trời đêm, có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Y dùng hết sức lực xuống giường, đi về phía cửa.
Cánh cửa không biết làm bằng vật liệu gì, vô cùng kiên cố, y chắc chắn không mở được.
Bất quá, rất nhanh, cửa đã bị người ta mở ra từ bên ngoài.
Hách Liên Lý Áo đi vào.
Thẩm Khinh Chu theo bản năng lùi lại mấy bước, lạnh lùng nhìn thẳng vào Hách Liên Lý Áo.
“Tỉnh rồi? Vừa hay, lên món.”
Có người nối tiếp nhau bưng thức ăn vào, trên bàn trong phòng rất nhanh đã bày đầy món ăn.
Chưa nhìn thấy đồ ăn còn đỡ, vừa nhìn thấy đồ ăn, bụng Thẩm Khinh Chu không tự chủ được kêu lên.
Y đói rồi.
Hách Liên Lý Áo đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn ăn trước.
“Qua đây ăn đi.”
Thẩm Khinh Chu không nhúc nhích, lạnh lùng nói: “Bất kể ngươi làm gì, ta cũng sẽ không đi theo ngươi, cũng sẽ không giúp ngươi, ngươi bỏ cái ý nghĩ đó đi.”
Hách Liên Lý Áo khẽ cười một tiếng.
“Bổn vương biết.”
Nhiều ngày như vậy, đủ loại tra tấn về thể xác đều đã trải qua một lượt với Thẩm Khinh Chu.
Ngay cả huyết nô duy nhất mà hắn thân là vương tộc, cả đời chỉ có thể chọn một người, cũng đã cho y, y vẫn chịu đựng được, Hách Liên Lý Áo biết, chỉ cần Thẩm Khinh Chu không thật lòng giúp hắn, bất cứ thứ gì cũng không thể khiến y khuất phục.
“Vậy ngươi đang làm cái gì.”
Đột nhiên đãi ngộ tốt như vậy, Thẩm Khinh Chu thật sự muốn biết Hách Liên Lý Áo đang giở trò quỷ gì.
“Lát nữa ngươi sẽ biết thôi, không ăn sao?”
Thẩm Khinh Chu đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
“Không ăn thì thôi, người đâu, đổ hết đi.”
Rất nhanh, có người đi vào bắt đầu dọn dẹp thức ăn.
Một bàn đầy ắp thức ăn phong phú như vậy trong mạt thế thật sự quá khó có được.
Vậy mà lại đổ đi như vậy sao?
Thẩm Khinh Chu lên tiếng: “Đợi đã.”
Y ngồi xuống, cầm đũa ăn cơm.
Hách Liên Lý Áo ra lệnh cho người hầu lui xuống, im lặng ngồi đối diện Thẩm Khinh Chu nhìn y ăn.
Người đàn ông này thật sự trắng, có thể so sánh với ngọc thạch trên Ngọc Linh Sơn của bọn họ, ngũ quan cũng đẹp hơn rất nhiều người loại, ăn uống tao nhã, nhìn rất có mỹ cảm.
Hách Liên Lý Áo một lần nữa cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn.
Thẩm Khinh Chu bị bắt tới, chưa từng được ăn một bữa no, hiếm khi có thể ăn một bữa ngon như vậy, bình thường y chỉ ăn nửa bát cơm, bây giờ đã ăn gần hai bát.
Ăn no rồi, y cảm thấy cả người không còn đau nhức như vậy nữa, sức lực cũng khôi phục được một chút.
Hách Liên Lý Áo sai người dọn hết đồ ăn thừa xuống, y thì không đi.
Thẩm Khinh Chu trừng mắt nhìn hắn, chờ xem hắn định giở trò quỷ gì tiếp theo.
Không ngờ Hách Liên Lý Áo chỉ nhìn y, ánh mắt có chút khác thường so với bình thường.
Thẩm Khinh Chu lúc này mới chú ý tới mình đang mặc một chiếc áo bào trắng, bên trong áo bào tuy rằng mặc một chiếc quần chất liệu cực tốt, nhưng trên người lại không có áo lót, áo bào lại cột lỏng lẻo, lộ ra nửa ngực.
Đây hẳn là trang phục của người ngoài hành tinh bọn họ.
Thẩm Khinh Chu vội vàng mặc lại áo bào, thắt chặt dây lưng.
“Nếu ngươi không chịu giúp ta, đối với bổn vương mà nói ngươi chỉ là một quân cờ vô dụng bị vứt bỏ. Nếu thả ngươi về, với tài năng của ngươi, chắc chắn sẽ giúp đám người loại kia chế tạo ra những vũ khí khiến bổn vương rất đau đầu. Bổn vương nên giết ngươi.”
Thẩm Khinh Chu đương nhiên hiểu.
Y vốn dĩ cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chết.
Bất quá có thể sống, y vẫn rất muốn sống.
“Biết vì sao bây giờ ngươi vẫn còn sống không?”
“Vì sao.”
Điểm này Thẩm Khinh Chu thật sự rất tò mò.
Hách Liên Lý Áo đi về phía y, khoảng cách càng lúc càng gần, Thẩm Khinh Chu vẫn lùi về phía sau, cho đến khi bị ép sát mép giường.
“Ngươi… ngươi tới gần ta như vậy làm gì.”
Hách Liên Lý Áo đưa tay đẩy y một cái.
Thẩm Khinh Chu bị tra tấn nhiều ngày như vậy, người gầy đi một vòng, đừng nói là bị người đàn ông cao lớn đẩy một cái, một cơn gió thổi cũng có thể ngã.
Cả người y ngã ra sau, trực tiếp rơi xuống chiếc giường mềm mại.
Hách Liên Lý Áo nghiêng người đè lên y, một tay cởi dây lưng áo bào vừa được y thắt chặt.
Thẩm Khinh Chu cảm thấy không đúng, giận dữ nói: “Ngươi làm gì.”
Hách Liên Lý Áo nhếch môi cười: “Làm ngươi đó.”
Thẩm Khinh Chu đột nhiên mở to mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Tên người ngoài hành tinh này đang nói đùa gì vậy.
Hiển nhiên, Hách Liên Lý Áo không hề nói đùa, cởi dây lưng, bắt đầu c** q**n y.
“Thả ta ra.”
Thẩm Khinh Chu cuối cùng cũng phản ứng lại, bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
Chút sức lực của y, đối với Hách Liên Lý Áo mà nói không đáng nhắc tới, một tay giữ chặt hai tay y ấn l*n đ*nh đầu, dễ dàng chế trụ y dưới thân.