5

Chú tôi vẫn kiên quyết muốn chuyển toàn bộ tài sản mà ba mẹ tôi để lại sang tên tôi.

“Lạc Doanh, chú sống nửa đời người rồi, có chuyện nhìn thấu được, có chuyện thì vẫn mãi nghĩ không thông.” – Chú thở dài – “Khi còn sống, ba mẹ cháu làm rất nhiều việc thiện, quyên góp không ít tiền, nghĩ rằng làm điều tốt sẽ được báo đáp. Nhưng đến lúc qua đời, vẫn không thể tìm thấy cháu.”

“Trước kia, mọi người đều tự an ủi rằng: không có tin tức có khi lại là tin tốt. Dù là tự dối mình đi nữa. Nhưng cuối cùng, ông trời vẫn để chú tìm được cháu, chỉ tiếc là không thể cho cháu được một cơ thể khỏe mạnh.”

Nói đến đây, mắt chú lại đỏ hoe.

“Có những chuyện không thể cưỡng cầu được, vậy thì thời gian còn lại, cháu nên sống thật vui vẻ.” – Chú nói – “Ba mẹ cháu để lại rất nhiều tiền, cháu có thể tiêu, hoặc dùng làm những việc cháu thấy ý nghĩa. Đừng nghĩ đến chuyện để dành lại cho bọn chú. Chú và dì không thiếu tiền. Quan trọng là cháu sống sao cho vui vẻ nhất.”

Bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên có người nói với tôi:

“Sống vui vẻ là điều quan trọng nhất.”

Trước đây, đến miếng ăn cái mặc còn khó khăn.

Ở trại trẻ mồ côi, từng có người nhận nuôi tôi.

Nhưng sau một thời gian, mẹ nuôi mang thai, rồi trả tôi lại trại.

Sau đó, một cặp vợ chồng khác lại nhận nuôi tôi, đặt tên cho tôi là “Tô Lạc Doanh”.

Nhưng “Tô Lạc Doanh” là tên con gái ruột đã mất của họ.

Tôi mang cái tên đó, sống trong kỳ vọng của người khác mà lẽ ra không thuộc về tôi.

Họ vẫn chưa vượt qua nỗi đau mất con, đối với tôi vẫn luôn xa cách.

Đặc biệt là khi tôi mang tên con gái ruột của họ.

Về sau, cha nuôi tôi có con trai riêng bên ngoài.

Ông thoát khỏi nỗi buồn mất con, thậm chí quên hẳn đi.

Còn mẹ nuôi thì ngày càng đau khổ hơn.

Tôi trở thành nơi bà trút hết nỗi oán hận.

Chửi mắng, đánh đập là chuyện thường ngày.

Bà bệnh nặng, lúc tỉnh lúc mê.

Khi thì ôm tôi gọi “Lạc Doanh”, khi thì nổi điên đánh mắng vô cớ.

Cha nuôi chẳng còn về nhà.

Ông mắng mẹ nuôi là kẻ điên.

Lúc đó tôi vừa mới vào cấp ba, quen biết Chu Ninh Tâm.

Thỉnh thoảng cô ấy rủ tôi về nhà chơi, nhưng tôi không đi được.

Tôi phải ở nhà chăm sóc mẹ nuôi.

Mùa hè năm lớp 11, mẹ nuôi lại phát điên, đập phá hết nhà cửa rồi ôm tôi khóc.

Miệng bà nói toàn điều không rõ ràng.

Cuối cùng, bà như chợt tỉnh lại, nhìn vết thương đầy người tôi, khẽ nói “xin lỗi”.

Tôi chẳng để tâm.

Đêm hôm đó, sau khi tôi tan học về nhà, bà đã chết rồi.

Tự sát bằng thuốc.

Cha nuôi cuối cùng cũng về nhà.

Lo liệu hậu sự cho vợ xong, ông để lại cho tôi một khoản tiền, vừa đủ để tôi học xong lớp 12.

Ông nói:

“Giữa tôi và cô, không còn trách nhiệm gì nữa.”

Vì năm lớp 12 tôi đã đủ tuổi trưởng thành.

Từ đó, tôi không còn bị đánh nữa, và quan hệ với Chu Ninh Tâm cũng thân thiết hơn.

Vì tin tưởng, tôi đã kể hết cho cô ấy nghe về thân thế và cuộc đời mình.

Từ trước đến nay, Chu Ninh Tâm luôn đối xử rất tốt với tôi.

Nhưng mãi về sau tôi mới nhận ra một điều—cô ấy chỉ tốt với tôi khi tôi không sống tốt hơn cô ấy.

Trong thời gian đại học, chúng tôi học ở hai thành phố khác nhau, cách nhau khá xa, thỉnh thoảng mới liên lạc.

Cũng trong khoảng thời gian ấy, tôi quen biết và yêu Trình Dật Trì, sau khi tốt nghiệp thì đi làm, rồi thuận theo tự nhiên mà kết hôn.

Tôi từng rất mong có một gia đình của riêng mình.

Khi kết hôn, tôi mời Chu Ninh Tâm làm phù dâu, vậy nên cô ấy và Trình Dật Trì quen biết nhau từ đó.

Lúc đó tôi không biết cô ấy vừa mới kết thúc một mối tình, cũng không ngờ rằng chồng tôi lại là kiểu người như Trình Dật Trì.

Ngay lần đầu gặp mặt, Chu Ninh Tâm đã nảy sinh ý định với Trình Dật Trì, cô ấy cảm thấy tôi không xứng với anh ta.

Vậy là những vết thương trong quá khứ của tôi bị cô ấy lôi ra kể lể trước mặt chồng tôi, dần dần hình ảnh tôi trong mắt anh ta trở nên tệ hại không thể cứu vãn.

Về sau tôi mới biết, chưa đầy một năm sau khi chúng tôi cưới, họ đã lên giường với nhau rồi.

6

Chú tôi nói muốn tổ chức một buổi tiệc nhận người thân.

Công khai với các đối tác làm ăn và bạn bè thân thiết rằng tôi chính là cháu ruột của ông.

Tôi từng từ chối.

Nhưng chú nói:

“Ba mẹ cháu lúc còn sống luôn mong chờ đến ngày này. Mẹ cháu từng bảo, nhất định phải trang điểm cho cháu thật xinh, như công chúa. Xem như hoàn thành tâm nguyện của họ đi.”

Một câu nói ấy khiến tôi không thể từ chối thêm được nữa.

Những ngày đó, họ dẫn tôi đến căn nhà mà ba mẹ tôi từng sống.

Ngôi nhà vẫn được giữ gìn rất tốt, bên trong vẫn còn lưu lại dấu vết sinh hoạt.

Tại đó, tôi nhìn thấy rất nhiều bức ảnh.

Có ảnh chụp ba mẹ thời trẻ, ảnh riêng lẻ và ảnh đôi, thậm chí còn có ảnh từ khi họ còn nhỏ.

Ba mẹ tôi là thanh mai trúc mã.

Sau khi cưới, họ sinh ra tôi, ảnh chụp ngày càng nhiều hơn, rất nhiều là ảnh của tôi.

Từng bức ảnh đều cho thấy, tôi từng sống một cuộc đời đủ đầy, được ba mẹ hết mực yêu thương.

Chuỗi ảnh ghi lại từng bước trưởng thành của tôi dừng lại sau năm tôi ba tuổi.

Từ đó về sau, ảnh của ba mẹ cũng ít dần đi.

Họ dường như không còn muốn lưu lại ký ức cuộc sống nữa.

Những bức ảnh hiếm hoi còn lại, gần như chẳng có nụ cười.

Nỗi đau mất con đã giày vò họ suốt những năm tháng còn lại.

Những mảnh ký ức đến trễ ấy, khiến tim tôi như thắt lại.

Thật sự… rất tiếc nuối.

Tôi từng tưởng tượng về ba mẹ ruột của mình là người như thế nào.

Từng nghĩ họ nghèo đến mức buộc phải bỏ rơi tôi.

Từng nghĩ mình là một đứa trẻ không được mong đợi, có thể họ không thích con gái.

Điều duy nhất tôi chưa từng nghĩ đến, đó là tôi lẽ ra phải lớn lên trong một gia đình như thế này.

Có lẽ nếu không gặp bọn buôn người, ba mẹ tôi đã sống lâu hơn, còn tôi cũng sẽ có sức khỏe tốt hơn.

Nhưng từng ấy năm đã trôi qua, đến cả lý do vì sao bọn buôn người lại bỏ tôi lại ở trại trẻ mồ côi, tôi cũng không biết.

Huống hồ gì là truy cứu trách nhiệm.

Chú tôi đã chuyển toàn bộ tài sản ba mẹ để lại sang tên tôi.

Tài khoản ngân hàng của tôi xuất hiện con số mà cả đời tôi chưa từng dám nghĩ tới.

Kể cả căn biệt thự mà ba mẹ tôi từng sống, giờ cũng thuộc về tôi.

Đến ngày tổ chức tiệc, tôi là nhân vật chính, bị dì ép ngồi yên trên ghế để đội ngũ trang điểm làm việc.

Cuối cùng, tôi mang lớp trang điểm tinh xảo, khoác lên mình chiếc váy dạ hội cao cấp đắt đỏ, đeo bộ trang sức giá trị kinh người, đứng trước gương—

Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt thấu cảm hoàn toàn những nữ chính trong phim thần tượng khi “nhận lại thân phận thật” của mình.

Một sự giàu sang từ trong máu, không cần bất kỳ điều kiện nào để đổi lấy.

Thứ tài sản được kế thừa chỉ nhờ huyết thống.

Thậm chí còn khó có được hơn cả trúng số.

Ôn Chẩm Nguyệt nhìn tôi, kinh ngạc thốt lên:

“Chị An Dư, chị giống bác gái quá trời luôn ấy! Hai người đều đẹp lắm luôn!”

Tôi đã đổi tên.

Dù sao thì cái tên “Tô Lạc Doanh” cũng không thuộc về tôi.

Khi chú hỏi tôi có muốn đổi lại tên thật không, tôi không hề do dự mà gật đầu ngay.

Tôi đã lấy lại được cái tên mà ba mẹ ruột đặt cho tôi—Ôn An Dư.

“Em cũng xinh lắm.” – Tôi nhìn cô bé trong gương, cười nói.

Ôn Chẩm Nguyệt mặc một chiếc váy hồng xinh xắn.

Cô gái 18 tuổi được chăm chút kỹ lưỡng, toát lên nét đẹp sống động đặc trưng của lứa tuổi.

Tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu.

Dì bảo tôi có thể xuống dưới đi dạo một chút, khách khứa đã đến dần rồi.

Ôn Chẩm Nguyệt đi cùng tôi ra sảnh chính, nhưng giữa đường gặp mấy người quen nên tách ra chào hỏi.

Còn tôi thì một mình đi loanh quanh.

Trong sảnh tiệc tối đó, có rất nhiều gương mặt lạ lẫm.

Tôi biết, họ đều là những người có máu mặt trong giới làm ăn.

Nhưng đến tận thời điểm này, tôi vẫn không có cảm giác thật rằng mình là nhân vật chính của buổi tiệc.

Mọi thứ quá xa lạ.

Lúc tôi đi ngang qua, hầu như ai cũng tụm năm tụm ba bàn tán chuyện “đại tiểu thư nhà họ Ôn trở về”.

Họ đoán xem cô ấy là người thế nào, từng trải qua chuyện gì, rồi được tìm lại ra sao…

Toàn là những câu chuyện cũ mòn quen thuộc.

Được tiếp