- Trang chủ
- LY HÔN NĂM 27 TUỔI
- Chương 2
Chương 2
Truyện: LY HÔN NĂM 27 TUỔI
Tác giả: Giai Kỳ Như Mộg Edit
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
3
Chú thím rời khỏi phòng, để lại hai em ở lại với tôi.
“Chị An Dư…” – Ôn Chẩm Nguyệt khẽ gọi.
Tôi sững người: “An Dư là ai vậy?”
“Là chị mà. Trước kia tên của chị là Ôn An Dư đó, trong gia phả nhà mình vẫn còn ghi tên chị mà.”
Ôn An Dư – thì ra tôi vốn dĩ nên tên như vậy.
“Chẩm Nguyệt, em định nói gì sao?”
“Ba em bảo chị từng kết hôn, chồng cũ là một gã tồi tệ, còn ngoại tình… Hay để em đi thay chị trả thù nha?” – cô bé hăng hái nói – “Em tìm hiểu rồi, tổng giám đốc công ty của anh ta là bố của một người bạn em…”
“Ôn Chẩm Nguyệt!” – cô bé bị anh trai quát khẽ – “Lớn rồi mà vẫn không biết suy nghĩ gì cả à?”
Ngay sau đó, tôi lại nghe em trai lên tiếng:
“Chửi hay đánh gã đó một trận thì được gì? Chi bằng hủy vài dự án của hắn, đỡ đầu cho đối thủ cạnh tranh, để hắn cả đời sống trong áp lực và thất bại thì tốt hơn.”
“…”
Tôi bật cười khẽ một tiếng.
Đúng thật, điều mà Trình Dật Trì quan tâm nhất chính là sự nghiệp của anh ta.
“Không cần đâu,” tôi nói, “không đáng để phí thời gian cho người không xứng đáng.”
Không lâu sau, chú và dì tôi quay lại phòng bệnh.
Chú nói: “Lạc Doanh, mấy ngày tới cứ ở lại bệnh viện theo dõi thêm, không muốn phẫu thuật thì cứ điều trị bảo tồn trước đã.”
Thế là mấy ngày sau đó, cả nhà bốn người họ ngày nào cũng tới thăm tôi.
Dì tôi tự tay nấu cơm mang tới.
Dì là một người rất giàu cảm xúc, có thể là vì làm mẹ nên đồng cảm rất mạnh, lần nào gặp tôi cũng lén lau nước mắt.
Dì không thể tưởng tượng nổi nếu chính con ruột của mình bị thất lạc bao năm thì sẽ như thế nào.
Ôn Ký Minh và Ôn Chẩm Nguyệt cũng thường tới trò chuyện cùng tôi, mấy ngày trôi qua, mối quan hệ của chúng tôi đã thân thiết hơn rất nhiều.
Ngày xuất viện, chú dì tôi đi làm thủ tục, Ôn Ký Minh giúp tôi thu dọn đồ rồi cùng xuống lầu.
Vừa bước ra khỏi thang máy, chúng tôi bất ngờ chạm mặt Trình Dật Trì và Chu Ninh Tâm đang đi tới.
Từ lúc ly hôn đến nay chưa đầy hai tháng, đây là lần đầu tiên tôi gặp lại họ.
Trình Dật Trì cẩn thận đỡ lấy Chu Ninh Tâm, bụng cô ta đã nhô cao thấy rõ.
Họ—một người là chồng cũ của tôi, một người từng là bạn thân của tôi.
Tôi và Trình Dật Trì mới ly hôn chưa đầy hai tháng, vậy mà bụng của Chu Ninh Tâm trông như đã mang thai được vài tháng rồi.
“Lạc Doanh, sao cô lại ở đây?” – Trình Dật Trì vừa thấy tôi liền theo phản xạ đứng chắn trước mặt Chu Ninh Tâm, như đang bảo vệ cô ta.
Tôi và anh ta từng có vài năm tình cảm, những ngày đầu, có lẽ anh cũng từng dịu dàng như vậy.
Chỉ tiếc, sau khi cưới không bao lâu, tôi lại chính tay giới thiệu Chu Ninh Tâm cho anh.
Dẫn sói vào nhà, nói chính là tôi.
Tôi chưa từng nghĩ người bạn cùng tôi ngủ chung một chiếc giường thời cấp ba, uống chung một ly trà sữa, ăn chung một tô mì gói lại có thể lên giường với chồng tôi.
“Bệnh viện là nhà anh mở chắc? Ngoài anh ra thì người khác không được tới?” – Tôi đáp lại.
“Dật Trì, anh đừng căng thẳng quá,” – Chu Ninh Tâm nhỏ nhẹ nói, “Anh xem, Lạc Doanh sau khi rời xa anh cũng nhanh chóng có người mới rồi kìa. Cậu em này trông còn trẻ quá, là sinh viên đại học à?”
Ánh mắt cảnh giác của Trình Dật Trì chuyển sang sự giận dữ, anh ta cau mày:
“Lạc Doanh, cô ly hôn rồi là không còn biết liêm sỉ là gì nữa à? Bao nuôi trai trẻ thế này sao?”
Ôn Ký Minh: “…”
Có vẻ em trai tôi đã hiểu ra thân phận của hai người trước mặt, cười lạnh một tiếng:
“Tôi đang nghĩ là ai, hóa ra là đôi cẩu nam nữ đây.”
“Chị ơi,” – Ôn Ký Minh nói lớn, “đây chính là tên chồng cũ cặn bã đã ngoại tình với bạn thân nhiều năm, còn khiến người ta có thai đúng không? Còn đây là tiểu tam cướp chồng bạn à? Nhìn cũng xứng ghê!”
Sảnh tầng một bệnh viện là nơi nào?
Là nơi người qua lại đông như mắc cửi.
Một câu của Ôn Ký Minh lập tức khiến cả đám người tò mò đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi.
4
Chưa hết, Ôn Ký Minh nói tiếp: “Nghe đâu tên này là quản lý cấp cao của tập đoàn Thiên Thịnh thì phải, tên gì nhỉ…”
Mặt Trình Dật Trì lập tức biến sắc: “Cậu im miệng cho tôi!”
Anh ta định động tay động chân, tôi bước lên chắn trước Ôn Ký Minh, lạnh giọng mỉa mai:
“Giờ mới thấy mất mặt à? Có gan làm sao lại không dám nhận?”
Trình Dật Trì chỉ tay vào Ôn Ký Minh, gằn giọng: “Cô có quan hệ gì với cậu ta mà bênh vực đến vậy? Tôi nói sao cô dễ dàng ly hôn thế, thì ra là bên ngoài có người khác rồi.”
“Cô lại thích cái loại mặt trắng non nớt này à? Mới mọc lông chứ mấy…”
“Tới anh à?” – Tôi chẳng buồn đôi co thêm, ánh mắt lướt qua bụng Chu Ninh Tâm – “Làm ơn uốn lưỡi trước khi nói, cũng nên tích chút đức cho đứa con trong bụng đi.”
Chu Ninh Tâm giận dữ: “Cô dám nguyền rủa con tôi à?!”
“Cô đã dám làm mấy chuyện bỉ ổi như thế, lại còn sợ người khác nguyền rủa con mình sao?” – Tôi bật cười, chẳng thèm để ý đến họ nữa – “Ký Minh, mình đi thôi.”
Trình Dật Trì còn muốn nói gì đó khi thấy Ôn Ký Minh đỡ tôi rời đi.
Nhưng Chu Ninh Tâm lại bám lấy anh ta nũng nịu: “Dật Trì, em thấy bụng không khỏe… Có phải… có phải là con không…”
Tôi cùng Ôn Ký Minh quay lại gặp chú và dì.
Không lâu sau, tôi đã có mặt tại nhà họ.
Nghĩ lại thật chua chát, trước khi ly hôn, Trình Dật Trì luôn tìm đủ cách để leo lên cao.
Hôm đó, trong một buổi tiệc, anh ta nhìn chằm chằm vào Ôn Tùng Diễn rồi quay sang tôi nói:
“Nếu có thể làm quen với người như vậy thì tốt biết mấy…”
Trình Dật Trì có tham vọng, cũng có chút năng lực.
Nhưng trên con đường thăng tiến, đến những thời điểm then chốt thì luôn có người có quan hệ chen ngang, chặn mất cơ hội của anh ta.
Biệt thự nhà họ Ôn rất lớn.
Ôn Chẩm Nguyệt hí hửng kéo tay tôi nói:
“Chị ơi, chị ở tầng ba với em nhé, phòng em dọn dẹp sẵn rồi!”
Tầng hai là phòng của ba mẹ em ấy, còn Ôn Ký Minh ở một mình trên tầng bốn.
Tôi không phản ứng gì.
Ôn Chẩm Nguyệt liền khều khều tôi:
“Chị ơi?”
Tôi nhìn căn biệt thự rộng lớn, thật lòng nói:
“Cho chị nghỉ một chút, chị chưa từng ở nhà to như vậy bao giờ, giờ cứ như bà cụ Liễu vào Vườn Đại Quan ấy.”
Không biết trong đầu Ôn Chẩm Nguyệt đang tưởng tượng gì, mắt em đỏ hoe.
Một lúc sau, em nhào đến ôm tôi:
“Không sao đâu chị, từ giờ đây chính là nhà của chị rồi.”
“…Cũng không cần xúc động như vậy đâu.”
Và thế là, tôi có một căn phòng thuộc về mình trong căn biệt thự ấy.
Căn phòng được trang trí đậm chất nữ tính, gam màu hồng hồng xanh xanh phối hợp tạo thành một không gian dễ thương, có phần hơi “lệch sóng” với tôi.
Dì tôi nói:
“Lạc Doanh, dì không biết con thích kiểu gì, nghĩ con là con gái nên trang trí giống phòng của Chẩm Nguyệt. Nếu không thích thì vài hôm nữa dì cho người sửa lại nhé.”
“Không cần đâu dì, con rất thích.” – Tôi mỉm cười với bà.
Thế nhưng dù vậy, đêm đầu tiên ở nhà họ Ôn, tôi nằm trên chiếc giường lớn mà vẫn không cảm thấy mọi chuyện là thật.
Cảm giác như mình đang sống trong một giấc mộng rực rỡ trước khi lìa đời.
Mọi thứ trong giấc mộng đều diễn ra đúng ý tôi.