- Trang chủ
- LÚC NGƯỜI LÀ VƯỢNG TÀI
- Chương 8
Chương 8
Truyện: LÚC NGƯỜI LÀ VƯỢNG TÀI
Tác giả: Bơ không cần đường
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Chuyện sau đó, Tô Mục Bạch gửi thư cho tri phủ, giao việc cho người xử lý. Lũ trẻ được đưa vào Từ Ấu Cục, nơi nuôi dạy trẻ mồ côi.
Ta và Tô Mục Bạch sóng vai đi giữa chợ.
“Thẻ bài này là do hoàng thượng ban ư?”
Tô Mục Bạch ngắm kim bài:
“Hoàng thượng biết ta muốn tìm ngươi, liền ban thẻ này, dặn phải bảo vệ ngươi thật tốt.”
“Ngươi cứ đi như thế, phụ mẫu chẳng ngăn cản gì sao?”
“Phụ thân ta còn trẻ, làm hầu gia thêm vài năm nữa cũng không sao.”
Ta bật cười.
Hắn đột nhiên nắm vai ta, chân thành nói:
“Cho ta theo ngươi được chăng?”
“…Được.”
Hắn cười hỏi:
“Ngươi không thấy chúng ta giờ giống truyện thoại bản thời thơ ấu lắm sao?”
Ta cười:
“Bôn tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa.”
Ta và Tô Mục Bạch cùng đến Lâu Lan, quả nhiên mỹ nhân như mây. Nếu ca ca còn sống, chỉ e mắt cũng không chớp nổi.
Chúng ta cùng đi khắp bốn phương trời, sau chọn một nơi cả hai đều yêu thích để ẩn cư. Thỉnh thoảng trở về kinh một chuyến, thăm phụ mẫu chàng, thăm hoàng thượng.
Hoàng thượng ngần ấy năm chưa từng nạp phi, trong tim người chỉ có A Uyển tỷ.
Người rất yêu quý hài tử của ta, còn ngỏ ý muốn nhận trưởng tử của ta làm nghĩa tử.
Ta sợ đến mức nửa đêm gói ghém đồ đạc trốn chạy. Đừng tưởng ta không hiểu ý người — người muốn cho con ta làm hoàng đế.
Nằm mơ!
Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, việc ấy ai thích thì làm, đừng hòng dính dáng tới con ta!
Ta từng khuyên hoàng thượng nên cưới một người vừa ý, sinh lấy một đứa con. Nhưng người chỉ khẽ đáp:
“Thế gian này, chỉ có một mình A Uyển.”
Ta trông người cô độc đứng giữa ngai vàng, nơi cao vời lạnh lẽo, sau cùng vẫn vì áp lực triều thần, đành chọn một tôn thất lập làm thái tử.
Phiên ngoại
1.
Ta là thế tử Hầu phủ. Phụ thân một lòng muốn ta trở thành một đại nho, đáng tiếc ta từ nhỏ không ham học, chỉ mê múa thương luyện kiếm.
Toàn kinh thành, người ta sùng bái nhất chính là Mạnh gia trưởng tử – Mạnh Cảnh Châu.
Mạnh Cảnh Châu đánh đâu thắng đó, uy danh lừng lẫy. Phụ thân ta và phụ thân y lại là bạn thân, ta liền suốt ngày bám lấy Mạnh phủ không rời.
Mạnh Cảnh Châu có một muội muội tên là Mạnh Thanh Diệc, nàng rất ghét ta, lúc nào cũng nói ta muốn cướp ca ca nàng.
Thế nhưng, ta lại rất thích nàng. Nghĩ bụng, dù sao cũng là muội của thần tượng, nhất định phải lấy lòng nàng mới được. Ta ngày ngày lẽo đẽo theo sau, cố lấy lòng nàng.
Về sau nàng cũng mềm lòng, hai ta thành bằng hữu, hay cùng nhau nằm bò trên mái nhà xem ca ca nàng cùng nhị hoàng tử tỷ võ…
Nhị hoàng tử vốn ham đọc sách, sao có thể là đối thủ của Mạnh ca ca?
Mỗi lần ca ca đánh thắng, ta và A Thanh lại vỗ tay hò reo bên cạnh.
Nhị hoàng tử sẽ làm bộ giận dỗi, nói:
“A Thanh lại thiên vị ca ca ruột rồi.”
A Thanh liền chụt một cái hôn lên má ngài, dỗ dành:
“Thần làm vậy là để Hoàng tử không tức giận nữa mà.”
Về sau, nhị hoàng tử đem lòng thương A Uyển tỷ tỷ.
A Uyển tỷ mỗi lần đến đều mang theo điểm tâm ngon cho ta và A Thanh.
A Thanh mỗi lần ăn xong đều nhặt vụn bánh gom lại đem cho cá ăn, nói là không được lãng phí lương thực.
Thành ra cá trong ao ấy béo gấp mấy lần nơi khác.
2.
Năm ấy sinh thần ta, A Thanh kéo ca ca đi khắp kinh thành tìm mua cho ta một thanh kiếm và một miếng ngọc bội.
A Thanh còn nói muốn tặng ta một túi thơm, nhưng tay nghề vụng về, bảo năm sau sẽ học cho đàng hoàng rồi thêu tặng.
Thực ra cũng chẳng cần học đâu, với tính khí nàng mà có thể ngồi xuống vì ta mà thêu lấy một túi thơm, đã là ta cảm kích vô cùng.
Nhưng đời người ai biết trước điều gì, ngày mai hay tai họa, cái nào đến trước?
Năm ấy, nhị hoàng tử, A Uyển tỷ, cả Mạnh gia đều gặp biến. Chỉ có nhà ta bình an vô sự.
Ta oán phụ thân suốt một thời gian dài, nhưng người đã chẳng còn.
Những năm sau đó, mỗi lần nhớ tới Mạnh ca ca, nhớ tới A Thanh, ta đều buồn đến nghẹn.
Điều khiến ta day dứt nhất, là đến cả một lần tế bái họ, ta cũng không thể.
A Uyển tỷ không thể gả cho nhị hoàng tử, lại bị ép gả cho con trai Tể tướng. Ta nhìn thấy ánh sáng trong mắt nàng tắt dần, tắt dần, đến cuối cùng… nàng qua đời.
Từ đó, hận ý trong lòng ta đối với Tể tướng đã đến đỉnh điểm.
Nếu không phải vì phụ mẫu, nếu không bị giáo điều lễ pháp ràng buộc, e rằng ta đã sớm huyết tẩy Tể tướng phủ rồi.
Ta vẫn âm thầm điều tra Tể tướng.
Biết được nạn cứu tế ở Nam Vân có mờ ám, ta liền tới đó, chẳng ngờ bị hãm hại, suýt mất mạng lại còn bị mất trí.
Là Tiểu Nguyệt cứu ta. Nàng lừa ta rằng ta là nô tài của nàng.
Ngày ta khôi phục trí nhớ, trong lòng thật khó tả — hận cũng không đành, không hận lại chẳng xong.
Từ đầu, ta đã cảm thấy nàng rất đỗi quen thuộc, chỉ là không thể gọi tên.
Mãi đến hôm ấy, nàng vừa ăn điểm tâm vừa gom vụn bánh, hành động ấy đã đánh thức ký ức trong ta — là A Thanh!
Nhưng ta lại chần chừ. A Thanh yêu sạch sẽ là vậy, còn Tiểu Nguyệt thì nhếch nhác bừa bộn, làm sao là một người?
Thật ra, ta nên sớm đoán được. Chỉ là không dám nghĩ tới — nếu Tiểu Nguyệt là A Thanh, thì bao năm nay nàng đã sống ra sao?
Ta đối với nàng càng lúc càng tốt, là yêu, cũng là bù đắp.
3.
Ngày nhị hoàng tử trở về, ta mừng đến mức suýt khóc. Điều ấy chứng tỏ, Mạnh gia ắt sẽ được minh oan — không bao lâu nữa thôi.
Hoàng thượng cố ý để nhị hoàng tử kết giao triều thần, mong ngài kiềm chế thế lực của ngũ hoàng tử.
Nhưng vị hoàng đế này, chỉ là người có khí chất làm vua, chứ chẳng phải minh quân chân chính.
Nhị hoàng tử tới phủ ta, cùng Tiểu Nguyệt đưa tình bằng mắt.
Ta trong lòng ghen tuông, liền cãi nhau to một trận với nàng.
Sau lại hối hận — nếu nàng thật lòng thích nhị hoàng tử, thì chẳng phải ta đã tự đẩy nàng ra xa rồi sao?
Ta luôn nghĩ nên làm gì để nàng vui lại.
Nghĩ đến kỳ săn bắn sắp tới, liền nảy ý — nếu ta đưa nàng theo, ắt hẳn nàng sẽ vui đến phát cuồng. Mà quả nhiên, đúng như vậy.
Chỉ không ngờ, nhị hoàng tử có kế mà lại không nói với ta.
Ta biết, là vì muốn bảo vệ ta, nhưng ta vẫn không khỏi nghĩ — ngài chẳng tin ta chăng?
Ngày ấy, Tiểu Nguyệt đỡ thay nhị hoàng tử một mũi tên.
Khoảnh khắc ấy, ta liền biết nàng chính là Mạnh Thanh Diệc. Ngoài nàng ra, chẳng ai như vậy.
Ta ôm lấy nàng, nàng hôn mê trong lòng ta, ta sợ hãi tột độ. May thay chỉ là ngất đi.
Nhị hoàng tử tức giận đánh ta một trận, ta cũng chẳng khách sáo — ngài trách ta không chăm sóc tốt cho A Thanh, ta trách ngài giấu kế không cho ta biết.
A Thanh tỉnh lại, ta liền thổ lộ lòng mình. Nhưng nàng không nói lời nào.
Ta hoảng loạn, suốt ngày buồn bã, đến nỗi mẫu thân ta nhìn mà đau lòng, phải vào cung nhờ hoàng thượng giúp ta tác hợp.
Kết quả là bà cũng lo lắng quay về.
Sau đó, A Thanh rời đi. Ta bèn bày tỏ chí hướng với phụ mẫu. Không ngờ, họ lại rất ủng hộ ta.
Ta và hoàng thượng đều đoán A Thanh nhất định là về phía Lâu Lan. Hoàng thượng ban cho ta một tấm kim bài, dặn dò:
“Bảo vệ nàng cho thật tốt.”
Thế là ta đuổi theo nàng.
Mỗi lần về kinh, hoàng thượng lại gọi ta luận võ:
“Cuộc sống ta từng mong ước, lại để hai ngươi hưởng rồi — tự do tiêu dao quá đỗi.”
Ánh mắt người… trống rỗng, mỏi mệt.
Ta có phần đau lòng, nhưng cũng rõ — nếu không có người giữ vị trí đó, ta và A Thanh nào được an ổn hôm nay?
Vì A Thanh… người hãy cứ ngồi nơi ấy, vì thiên hạ, cũng vì nàng.