Quay lại chương 1 :

Ta lập tức gật đầu: “Đi, đi, đi!”

Khóe môi Tô Mục Bạch khẽ cong lên. Ta đưa cho hắn chiếc túi thơm ta đã thêu:

“Cái gì đây?” Hắn hỏi.

“Lễ vật sinh thần tặng ngài.”

“Trên này ngươi thêu con chuột?”

“Là hổ… đấy là hổ…”

“Ngươi cài giúp ta đi.”

Ta buộc túi thơm vào đai lưng hắn.

Trước khi nhà ta gặp nạn, ta từng hứa sinh thần năm sau sẽ tặng hắn túi thơm, giờ coi như đã trọn lời hứa.

Ta theo Tô Mục Bạch tới bãi săn. Nhị hoàng tử vừa thấy mặt ta liền tối sầm.

Lúc không có ai, ngài kéo ta ra một góc: “Không phải đã bảo ngươi đừng tới sao?”

“Thần sẽ tự bảo vệ mình, chỉ là muốn tận mắt chứng kiến kết cục của bọn họ mà thôi.”

Nhị hoàng tử bất đắc dĩ, cuối cùng cũng chỉ thở dài gật đầu: “Được rồi.”

Lúc săn bắn, dã thú phát cuồng. Tể tướng cùng con trai hắn, vốn đang bị giam trong đại lao, lại dẫn quân xuất hiện. Ngũ hoàng tử kề đao vào cổ Hoàng thượng:

“Phụ hoàng, ngài thật vô tình. Năm xưa khiến huynh đệ tương tàn, nay lại muốn tái diễn với ta? Năm đó đày nhị ca ra biên cương, giờ lại dùng cách cũ muốn trừ ta. Nhưng ta… không mềm lòng như nhị ca đâu.”

Nhị hoàng tử giết liền mấy người. Ngũ hoàng tử cười điên dại:

“Nhị ca, ngươi còn muốn cứu ông ta? Ngươi quên năm xưa ông ta đối xử với ngươi thế nào rồi sao? Không đầu hàng, ta cũng sẽ không tha cho ngươi. Ha ha ha ha ha…”

Đám phụ nữ đều co cụm lại một chỗ, đa số quan viên cũng đã đầu hàng đứng phía ngũ hoàng tử.

Chỉ còn nhị hoàng tử và Tô Mục Bạch cùng chưa đầy hai mươi người vẫn liều mình chống cự.

Đúng lúc ngũ hoàng tử đang đắc ý, đại quân ập đến, tiêu diệt đám người Miêu điều khiển mãnh thú, bắt sống toàn bộ thuộc hạ của hắn.

Nhị hoàng tử đứng trên cao, lạnh lùng quát:

“Các ngươi đều đáng chết.”

Phải, bọn họ đều đáng chết.

“Thế nào, cảm giác từ trên cao rơi xuống, có dễ chịu không?”

Nhị hoàng tử dẫm lên tay công tử phủ Tể tướng:

“Ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng đâu.”

9.

Năm ấy, nhị hoàng tử cùng ái nữ của Lễ bộ Thượng thư tâm đầu ý hợp.

Công tử phủ Tể tướng cũng mê đắm mỹ nhân số một kinh thành, muốn cưới nàng, nhưng có nhị hoàng tử cản trước, hắn không thể chen chân.

Về sau, nhị hoàng tử gặp nạn, công tử phủ Tể tướng dùng thủ đoạn cưỡng ép cưới nàng. Cưới rồi lại chẳng đối đãi tử tế, cuối cùng nàng bị hắn đánh chết.

Nhị hoàng tử thất thần trong giây lát, ngũ hoàng tử giương cung bắn tên.

Ta là người gần nhị hoàng tử nhất, chưa kịp phản ứng, đã lao tới đỡ tên, mũi tên xuyên qua thân thể ta.

Tô Mục Bạch chạy tới đỡ lấy ta, nhị hoàng tử như phát cuồng, rút kiếm phóng đi, ngũ hoàng tử gục ngã tại chỗ.

Ta yếu ớt gọi: “Điện hạ… điện hạ…”

Nhị hoàng tử bước lại gần: “A Thanh, xin lỗi, xin lỗi ngươi…”

“Không sao… Phụ thân ta nếu trên trời linh thiêng, ắt sẽ vui lòng…”

“Nhà họ Mạnh ta trung thành vì minh quân. Còn ngài, chính là minh quân ấy.”

Nhị hoàng tử lệ rơi đầy mặt. Ta đưa tay lau nước mắt cho ngài:

“Ca ca A Hành đừng khóc, huynh mà khóc, hào quang trên người cũng tắt mất đấy.”

Tô Mục Bạch sững người, nghẹn giọng gọi: “Mạnh Thanh Diệc!”

Ta nở nụ cười, đáp: “Là ta đây.”

Ta dường như trông thấy phụ thân, mẫu thân, ca ca, còn có A Uyển tỷ và Lâm thúc. Bọn họ nói: “Thanh Diệc, con trở về đi thôi.”

Nhưng ta chưa chết.

Khi tỉnh lại, bên tai vang lên tiếng reo vui: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Cô nương tỉnh lại rồi!”

Nhị hoàng tử ngồi bên giường ta, ta hỏi: “Ngài đăng cơ rồi sao?”

“Chưa. Phụ hoàng đã viết chiếu nhường ngôi, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy ta đăng cơ.”

“Được.”

Ngài nói: “Thật là mạng lớn, năm xưa cả nhà gặp nạn, Lâm thúc mang ta trốn chạy, ẩn mình giữa đám ăn mày. Về sau lại gặp nạn lũ lụt, Lâm thúc vì cứu ta mà mất mạng, chỉ còn lại ta một mình. Sau đó lại gặp nạn hạn hán, ta vẫn sống sót. Không ngờ lần này… vẫn sống.”

Ta đáp: “Phụ mẫu, ca ca ngài trên trời có linh thiêng, nhất định luôn phù hộ cho ngài. Ngài nhất định phải sống thật tốt.”

“Ừ, yên tâm đi. Ta đại nạn không chết, tất có hậu phúc.”

“Nếu ngươi chết thật… ta thật chẳng biết bản thân có còn tư cách làm hoàng đế nữa hay không.”

“Điện hạ, nơi cao gió lớn, ngài phải học cách quen dần.”

“Bên ngoài có người muốn gặp ngươi, ta cho hắn vào nhé?”

“Được.”

10.

Tô Mục Bạch ngồi bên giường ta, nắm lấy tay ta, ta không giãy ra.

“Ngươi thế nào rồi? Còn đau không?”

“Chưa chết được.”

“Vì sao ngươi không nói cho ta biết thân phận thật của mình?”

“À…”

“Ngươi nói với Nhị hoàng tử, nhưng không nói với ta.”

“Thân phận ta vốn nhạy cảm, biết thêm một người là thêm một phần nguy hiểm.”

“Ngươi không tin ta.”

“Không phải như vậy.”

“Thôi bỏ đi, ta tha cho ngươi. Chừng ấy năm, ngươi cũng chịu không ít khổ cực.”

“Cũng không đến nỗi.”

Cung nữ bưng thuốc tới. Tô Mục Bạch đỡ ta dậy, từng muỗng từng muỗng đút ta uống. Thực ra lúc này ta có thể uống một hơi là xong, nhưng bị hắn chăm chút như vậy, ta cũng ngại từ chối.

Uống xong bát thuốc, ta nhăn mũi nhíu mày, hắn lấy ra một gói mứt quả từ trong ngực áo. Ta vừa ăn một viên, mắt liền sáng lên: