13.
Uống những thứ thuốc đắng ngắt ấy đã khổ lắm rồi, vậy mà Viên Viên còn bắt ta đích thân đi gặp Tiêu Dương.
Lại còn bắt ta mang theo mấy món điểm tâm mà ta thích.
Thật là lãng phí…
“Nhưng hắn đâu có thích ta.”
“Viên Viên, hay là ngươi thay ta đi nói đi.”
Ta nằm rạp trên ghế, nhất quyết không chịu đứng dậy.
“Nếu ta đi, chỉ sợ bệ hạ sẽ cho rằng ngươi sai ta khuyên nhủ, mà bệ hạ sợ ta bị thương tổn, tất nhiên sẽ không đồng ý.”
“Đến khi ấy ngươi lại muốn tự mình đi nói, e là khó càng thêm khó.”
Viên Viên khuyên nhủ hết lời.
“Haiz…”
Ta khẽ thở dài.
“Đi thì đi, nhưng ta không muốn mang theo mấy món điểm tâm này.”
“Mấy cái đó để ta ăn sau, ngươi bảo bọn họ chuẩn bị cho ta một đĩa bánh táo chà đi.”
“Bánh táo chà ư?” Viên Viên ngạc nhiên.
“Phải, bánh táo chà, làm ngọt một chút.”
“Tiêu Dương khi xưa rất thích ăn.”
Ta nhỏ giọng thì thầm với Viên Viên.
Lần đầu tiên ta gặp Tiêu Dương, không phải ở kỳ thu săn, mà là trong cung.
Năm ấy, phụ thân và mẫu thân ta không chịu nổi ta khóc lóc vòi vĩnh đòi vào cung xem thử, bèn đưa ta dự cung yến.
Bánh táo chà trong cung yến thật sự rất ngon.
Ta ăn không biết chán, còn giấu mấy miếng, định mang về cho ca ca nếm thử.
Nào ngờ lúc rời đi lại bị trì hoãn, phụ thân bị Tiên đế triệu vào ngự thư phòng.
Mẫu thân lại lạc mất ngọc bội trên đường, ta bèn cầm theo bánh táo chà, lang thang trong ngự hoa viên.
Cứ thế, ta chạm mặt Tiêu Dương khi hắn đang bị ức hiếp.
Bánh táo chà của hắn bị người khác cướp mất, còn bị giẫm nát dưới chân.
Ta nhát gan, không dám xông lên giúp đỡ.
Đợi đến khi đám người kia rời đi, ta bèn đem phần bánh của mình đưa cho hắn – lúc đó còn đang cúi đầu khóc.
Thì ra trong cung cũng chẳng tốt đẹp gì, vẫn có người bị bắt nạt, ăn chẳng no.
Sau đó mẫu thân mới nói cho ta biết, hoàng cung là nơi ăn thịt người mà chẳng nhả xương.
Vài năm sau, ta không còn cơ hội vào cung nữa, cũng chẳng biết đứa trẻ bị ức hiếp hôm đó có bị cung đình nuốt chửng hay không.
May thay, hắn còn sống.
Chỉ là… hắn đã học được cách đi nuốt chửng kẻ khác.
14.
Khi nội thị truyền tin rằng Triệu Ngữ Mi đang đứng chờ ngoài ngự thư phòng, Tiêu Dương đang xem một tấu chương do Tạ Trục Lăng trình lên.
“Hoàng hậu đã khôi phục trí nhớ rồi sao?”
Từ khi mất trí đến nay, Triệu Ngữ Mi đối với hắn như rắn rết, lánh xa tránh né.
Nay lại đích thân tới gặp, ngoài việc khôi phục ký ức, Tiêu Dương thật sự không nghĩ ra lý do nào khác.
“Nghe ý tứ của Thái y, Hoàng hậu nương nương dường như vẫn chưa khỏi hẳn.”
“Bệ hạ, có cần vẫn để nương nương chờ như mọi lần không?”
Nội thị thấy Tiêu Dương chau mày, liền dò hỏi trước.
“Cho nàng vào đi.”
Trước kia, Triệu Ngữ Mi thường đến nơi này.
Khi thì mang canh bổ, lúc lại mang tổ yến.
Mỗi lần, Tiêu Dương đều sai nội thị để mặc nàng đứng ngoài, chưa qua một canh giờ, nàng sẽ tự mình rời đi.
Thủ đoạn tranh sủng, từ khi còn nhỏ Tiêu Dương đã thấy qua không ít.
Hắn chưa từng để Triệu Ngữ Mi vào trong mắt.
Nhưng lần này, hắn cứ cảm thấy có chút khác biệt.
Rõ ràng sợ hắn đến thế, lại đích thân đến gặp.
Nàng muốn cầu xin điều gì?
Tiêu Dương thậm chí có đôi chút chờ mong.
“Thần… thiếp…”
Nói năng lắp bắp, chẳng tròn câu.
Trên đầu không còn ánh vàng châu ngọc rực rỡ, cả người cũng trở nên thanh đạm.
Cây trâm cài hình hồ điệp trên tóc nhẹ rung theo ánh mắt hoang mang, tựa như sợ người khác không thấy nàng đang hoảng hốt đến nhường nào.
“Tìm trẫm có việc gì?”
“Thần thiếp… đến đưa điểm tâm cho bệ hạ.”
“Hai ngày nữa là cung yến Trung thu, thần thiếp muốn được gặp phụ thân, mẫu thân và ca ca một lần.”
Lời nói không vòng vo, thẳng thắn tỏ rõ ý.
Ngoài dự liệu, nhưng cũng chẳng khó hiểu.
Triệu Ngữ Mi cắn môi, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Vẫn là cung nữ bên cạnh nhắc nhở, nàng mới cầm lấy hộp điểm tâm bước đến trước án.
Điều khiến Tiêu Dương bất ngờ là, lần này nàng mang tới lại là bánh táo chà.
Tiêu Dương cả đời chỉ ăn bánh táo chà đúng một lần.
Đó là năm mẫu phi hắn qua đời.
Năm ấy, mẫu phi bệnh nặng, thuốc không nuốt trôi.
Lâm chung, chỉ muốn được ăn một miếng bánh táo chà.
Hôm đó trùng với cung yến, trong các loại điểm tâm có món này.
Lại bởi vị quá ngọt, nên bị thừa ra rất nhiều.
Tiêu Dương gom góp mang về, nhưng lại bị Thất hoàng đệ và đám biểu huynh đệ bắt gặp giữa đường.
Bánh táo chà rơi xuống đất, bị họ giẫm đạp tan nát.
Tiêu Dương khi ấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn không hiểu, vì sao đến cả một chút bánh cũng không ai để dành cho hắn và mẫu phi.
Hắn cảm thấy bản thân không còn mặt mũi trở về, sợ mẫu phi thất vọng, sợ người buồn lòng.
Không rõ bản thân đã khóc bao lâu, lúc ngẩng đầu lên, bên cạnh lại xuất hiện một túi bánh táo chà.
Xung quanh không một bóng người.
Tiêu Dương cầm bánh chạy về bên mẫu phi, nhưng người đã không còn ăn nổi nữa.
Bàn tay gầy guộc khẽ lau nước mắt hắn.
“A Dương ăn đi, ăn rồi thì mau chóng lớn khôn.”
“Chỉ tiếc rằng, ta chẳng còn cơ hội nhìn thấy nữa rồi…”