Nàng sững người, có lẽ không ngờ ta lại nói ra điều ấy.

“Ừ, thêu hương nang.”

Ta nhìn ánh mắt nàng từng chút sáng lên, sau đó xoay người lại đuổi hết cung nhân ra ngoài.

Đó là ám hiệu của chúng ta từ thuở nhỏ: chỉ cần một trong hai người nhớ nhung, sẽ truyền lời rằng muốn thêu hương nang.

Khi nghe được câu đó, chúng ta sẽ tìm cách thoát khỏi sự trông chừng, lén gặp nhau tại nơi chỉ hai người biết, kể nhau nghe đủ điều bí mật.

“Ngươi đã… nhớ lại rồi?”

“Ừ, xin lỗi vì khoảng thời gian qua đã khiến ngươi vất vả.”

“Vất vả gì chứ? Những năm qua là ta hiểu lầm ngươi.”

Viên Viên ôm chặt lấy ta, vẻ mặt đầy đau lòng.

“Viên Viên, Tiêu Dương không đơn giản như bề ngoài.”

“Ta biết, nhưng ta không thể đợi thêm được nữa.”

Nàng cụp mắt xuống, khẽ nói:

“Dạo gần đây ta thường nằm mộng, thấy Cao Diên Châu toàn thân đẫm máu, không ngừng hỏi vì sao ta lại bỏ rơi chàng.”

“Viên Viên, đó không phải lỗi của ngươi. Là Tiêu Dương chơi trò thao túng lòng người.”

Loại bỏ Cao Diên Châu, rồi thừa cơ chen vào.

Từ đó mượn tay nam tử ấy phản kích Nam Sở, giành lấy quân công, lại thu được sự ưu ái của phụ thân Viên Viên, khiến họ Lưu vì hắn mà tận lực.

Không ai ngờ được, để đoạt lấy ngai vàng, Tiêu Dương có thể đi xa đến vậy.

“Nhưng ta vẫn không thể tha thứ cho chính mình.”

“Đến nay ta còn chẳng biết, đứa nhỏ này đến là đúng hay sai…”

“Loan Loan, ta đã không còn đường lui nữa.”

28.

Sau khi hay tin Tạ Trục Lăng đã chết, Triệu Ngữ Mi ngày ngày ủ rũ, lòng buồn như tro tàn.

Thời gian này, Tiêu Dương luôn ở bên cạnh nàng.

Hắn rõ ràng cảm nhận được, sự cảnh giác trong lòng Triệu Ngữ Mi đã vơi đi không ít.

Nàng cũng sẽ mỉm cười với hắn.

Quả nhiên hài tử tính tình đơn thuần, dễ lừa hơn nhiều.

Nếu có thể vĩnh viễn không khôi phục ký ức, thì cũng tốt.

Từ nay về sau trong hậu cung sẽ không còn kẻ nào khác, hắn chỉ cần một mình nàng là đủ.

Hài tử của Lưu Nghi Nguyệt đến sớm hơn dự liệu.

Tiêu Dương cùng Triệu Ngữ Mi đều ở ngoài điện chờ.

Nàng lo lắng, mà Tiêu Dương cũng nhíu mày chẳng khác gì nàng.

Mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của Tiêu Dương, cho đến khi thái y vào bẩm: tình hình của Lưu Nghi Nguyệt không mấy khả quan.

Mùi huyết tanh lan tới cùng tiếng trẻ con khóc vang.

Đúng như lời thái y đã đoán, là một hoàng tử.

“Quý phi nương nương mất máu quá nhiều, có thể…bất cứ lúc nào sẽ rời khỏi nhân thế……”

Chưa đợi thái y nói hết lời, Triệu Ngữ Mi đã xông vào.

Tiêu Dương cũng lập tức theo sau.

“Viên Viên, ngươi thế nào rồi?”

“Loan Loan, e rằng ta không thể tiếp tục bầu bạn bên ngươi được nữa rồi.”

Lưu Nghi Nguyệt nắm lấy tay Triệu Ngữ Mi, nói khẽ, “Sau này, để hài tử của ta thay ta bầu bạn với ngươi.”

“Ta không muốn! Ngươi không được ngủ!”

Triệu Ngữ Mi bật khóc, “Hoàng thượng, chẳng phải ngài có thái y giỏi lắm sao? Mau cứu Viên Viên đi……”

“Loan Loan, thái y đã tận lực rồi.”

Tiêu Dương khẽ an ủi nàng, “Về sau chúng ta cùng nhau……”

Lời còn chưa dứt, hắn bỗng cảm thấy cơn đau như xé tim ập tới.

Vừa định mở miệng nói thêm điều gì đó, thân thể lại vô lực ngã gục xuống đất.

“Thật bất ngờ đúng không, Hoàng thượng?”

Trên gương mặt tái nhợt của Lưu Nghi Nguyệt hiện lên một tia huyết sắc.

“Ban đầu người chết lẽ ra là ta, nhưng cuối cùng lại biến thành ngài.”

Tiêu Dương chẳng thể hiểu nổi vì sao kế hoạch lại bị phá hỏng.

Hắn muốn kêu người, nhưng một chữ cũng không thốt ra được.

“Ngài sai thái y động tay vào thuốc an thai của ta, để ta sau khi sinh sẽ khí hư mà chết.”

“Nhưng Hoàng thượng à, Chu thái y là đệ tử của tổ phụ ta. Mạng hắn, là tổ phụ ta cứu lấy.”

“Loại độc này khi phát tác sẽ khiến tim đau đớn tột độ, ngài cũng nên nếm thử nỗi khổ của Diên Châu năm xưa.”

Mãi tới lúc này Tiêu Dương mới hiểu, thì ra Lưu Nghi Nguyệt đã biết hết mọi chuyện.

Hắn cố gắng bò đến bên chân Triệu Ngữ Mi, nhưng lại bị nàng một cước đá văng ra xa.

“Ta sớm đã nhớ lại rồi, khiến ngài thất vọng rồi, Hoàng thượng.”

“Những ngày qua ở bên ngài, ta cảm thấy vô cùng ghê tởm. May mà những chiếc bánh hạ độc kia, ngài đều đã ăn hết.”

“Cũng may ngài vừa rồi còn nắm tay ta thật lâu, nếu không dược dẫn e rằng chưa đủ.”

Ánh mắt Triệu Ngữ Mi nhìn hắn tràn đầy chán ghét.

Thì ra nàng vẫn luôn diễn kịch với hắn…

Thế nhưng rõ ràng hắn đã đối xử với nàng tốt đến thế, thậm chí từng nghĩ tới việc để trong cung chỉ có một mình nàng.

Giây phút cận kề tử vong, Tiêu Dương đã không còn chút sức lực để mở mắt.

Hắn nghe thấy tiếng Lưu Nghi Nguyệt và Triệu Ngữ Mi đồng thanh giả vờ hô hoán “Hoàng thượng ngất rồi”.

Hắn vốn tự xưng là bậc thầy chơi đùa lòng người, không ngờ cuối cùng lại chết dưới hai chữ “lòng người”.

29.

“Quý phi Lưu thị khi sinh hài tử mất máu quá nhiều, hoàng đế vì lo lắng quá độ, dẫn tới phát bệnh tâm, không trị được mà băng hà.”

“Vị hoàng đế ấy mới vừa giá băng vài ngày, hoàng hậu không nỡ để hoàng đế cô đơn nơi suối vàng, liền tự vẫn mà đi theo.”

“Quý phi Lưu thị mang theo hoàng tử mới sinh đăng cơ, một bước hóa thành Thái hậu nhiếp chính.”

“Ai nghe cũng phải thốt lên: Lưu thị thật giỏi thủ đoạn.”

Ngày Viên Viên tiễn ta và Tạ Trục Lăng rời khỏi kinh thành, chính là lúc nghe được đoạn lời bàn tán ấy.

“Thật sự không cần bọn ta ở lại giúp gì sao?”